Q2 - Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

DO NOT TAKE OUT

"Ầm."

Bên ngoài vang lên một tiếng vang thật lớn, đại môn Duyệt Giang Lâu theo đó đổ xuống. Binh sĩ cầm trong tay vũ khí nối đuôi nhau tràn vào bên trong, mọi người vốn tưởng vào rồi sẽ xảy ra một trận ác đấu, lại nhìn thấy Duyệt Giang Lâu trống rỗng, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao ngay cả một bóng người cũng không có?

Tiếng đánh nhau ngoài cửa dần nhỏ xuống, có lẽ đã thu được lệnh rút lui của Tiếu Kỳ, quân Bách Việt đều chạy tứ tán, hoàng đế hạ lệnh đuổi theo bắt những người còn lại lại một chỗ đợi lệnh. Mà bên trong đại sảnh to lớn của Duyệt Giang Lâu, chỉ có mình Nguyệt Vân Sinh đứng chắp tay, y phục trắng như tuyết không vương một hạt bụi. Y thấy binh sĩ đem mình vây lại nhưng sắc mặt lại bình tĩnh như thường.

Đang lúc mọi người chen chúc, hoàng đế sải bước tiến vào, sau đó dừng nước chân trước mặt Nguyệt Vân Sinh.

Nguyệt Vân Sinh thấy vậy, trên mặt hiện lên ý cười, nhẹ giọng "Bệ hạ."

Thấy nụ cười của y, hoàng đế lại càng thêm bực bội, khí tức trên người vào khoảnh khắc ấy trở nên lạnh thấu xương, cặp ngươi sâu không thấy đáy lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyệt Vân Sinh, hận không thể đem người này đi lột da, huỷ cốt.

Nguyệt Vân Sinh càng lớn mật như vậy, trêu đùa gã trong lòng bàn tay, lần trước thì trói gã lại, đối mặt với sự vây chặt của Bắc Nhung vẫn như đang thong dong chỗ không người.

Quả thật hận đến nghiến răng!

Hoàng đế cười lạnh một tiếng, nhìn Nguyệt Vân Sinh "Nguyệt lâu chủ, ngươi không vùng với Cửu hoàng tử Bách Việt Tiếu Kỳ rời đi cũng thật là nằm ngoài sở liệu của trẫm."

Sau khi nghe xong, Nguyệt Vân Sinh cũng không đáp, khoé môi duyên dáng giương lên. Nụ cười trên mặt như có như không, càng làm dung nhan như vẽ của y trở nên thật đẹp mắt, thế nhưng lại làm cho hoả khí trong người hoàng đế tăng vọt.

Lời kế tiếp như phát ra từ kẽ răng, thanh âm âm hàn của hoàng đế vang vọng khắp Duyệt Giang Lâu "Bất quá, cứ cho là các ngươi đào tẩu, trẫm cũng đã bày ra thiên la địa võng. Dù các ngươi có bản lĩnh siêu phàm thế nào cũng có chạy đằng trời."

Khẽ cười một tiếng nhưng cũng không phản đối, ánh mắt của Nguyệt Vân Sinh rơi trên người hoàng đế, giọng nói như thì thầm "Thiên la địa võng sao?" Sau đó nụ cười đó lại càng rõ hơn, nhìn hoàng đế cất cao giọng "Vân Sinh cảm thấy cũng được, đến thử xem mới biết thế nào."

Tư thái khiêu khích như vậy làm long nhan giận dữ, cặp mắt lạnh lùng hờ hững toát ra hàn khí, nhìn chằm chằm Nguyệt Vân Sinh, sau đó gã dùng lực đem trường bào tung lên, lớn tiếng quát "Các người còn không mau đến, đem tên Nguyệt Vân Sinh không biết điều, không coi ai ra gì này nhốt vào Thiên lao giam lại, trông giữ chặt chẽ!"

"Tuân lệnh, bệ hạ!"

Vốn là các thị vệ trong lòng lo lắng Nguyệt Vân Sinh võ công cao cường không dễ bắt. Nhưng thật ngoài dự đoán, bọn họ lại thấy Nguyệt Vân Sinh chủ động đi đến hướng bọn họ, trên mặt lại không có gì là phản kháng, nhất thời trở nên sừng sốt.

"Còn không đi?"

Nguyệt Vân Sinh nhìn thị vệ không phản ứng thì cười hỏi ngược lại.

Mọi người lúc này mới như tỉnh dậy khỏi giấc chiêm bao.

Hoàng đế thấy người kia tự nhiên đi theo sau binh lính, lửa giận trong không khỏi bốc lên, người này quả nhiên đạt đến điểm cực hận! Cứ giống như y mang tâm thái vi diệu lúc này đang bắt bí bọn họ, biết là bọn họ không dễ dàng bắt ép y đi vào khuôn phép! Nguyệt Vân Sinh mang dáng vẻ thư thái, nhàn nhã, giống như đang cười nhạo bọn họ không biết tự lượng sức mình.

Nguyệt Vân Sinh! Nguyệt Vân Sinh! Nguyệt Vân Sinh!

Tròng mắt đen của hoàng đế tựa như muốn phá huỷ tất cả sao đó lại cười lên giận dữ. Gã đưa mắt xẹt qua khuôn mặt phản ứng trì độn của bọn thị vệ, lạnh lùng nói "Còn không đưa đi!"

"Tuân lệnh!"

Bị sự phẫn nộ của hoàng đế làm cho kinh người, thị vệ lập tức tiến lên tay chân luống cuống chế ngự Nguyệt Vân Sinh, áp giải y đi ra ngoài.

Trải qua thời gian bên người Bắc Mộc Thần, Nguyệt Vân Sinh nhìn thấy đôi mắt phức tạp của Bắc Mộc Thần đang nhìn mình, sau đó y bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, môi mỏng mấp máy dường như muốn chất vấn rốt cuộc vì sao lại làm như vậy?

Nếu Nguyệt Vân Sinh không làm như vậy, có Bắc Mộc Thần hắn che chở, cho dù có bị hoàng đế hoài nghi thân phận nhưng Nguyệt Vân Sinh cũng không phải đối diện với tình cảnh tù ngục này.

Nguyệt Vân Sinh thấy chỉ nhàn nhạt cười, cặp mắt hắn sáng lên tràn đầy sự áy náy. Sau đó y chậm rãi cúi đầu lông mày xuống, mái tóc y rủ xuống che đi cặp mắt phượng xinh đẹp.

Bắc Mộc Thần nhìn Nguyệt Vân Sinh lại dường như nghe thấy thanh âm nhỏ nhẹ của y "Xin lỗi!"

Bắc Mộc Thần theo bản năng xoay người lại chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của người đó.

Trong lòng đầy nghi hoặc, Bắc Mộc Thần lúc này không khỏi trầm tư.

Nguyệt Vân Sinh...

Người này thật sự làm hắn không thể nào nhìn thấu nổi.

Y rốt cuộc tại sao lại ở lại? Mà cho dù nguy hiểm cũng tình nguyện ở lại để làm gì?

Gương mặt trơn bóng như ngọc của Bắc Mộc Thần lúc này hiện lên tia bất đắc dĩ, hai mắt mắt nhỏ dài nheo lại.

Có lẽ vậy, thật là hiếm thấy, làm cho hắn lâm vào trầm luân, thậm chí cam nguyện để hoàng đế nghi kị, cũng không đành lòng để mất đi người kia.

Có thể đến cùng....

Người này phân ra rõ rành như vậy, từ trước đến nay cũng chưa bao giờ lay động được tâm một chốc vì hắn.

Nguyệt Vân Sinh đối với hắn từ xưa đến nay chỉ là hổ thẹn, không quan tâm đến phong nguyệt*. (*: Chuyện tình cảm)

Bắc Mộc Thần hơi ngửa đầu, những hạt nắng vương lên khuôn mặt hắn.

Loại tâm tình này không cam lòng, luyến tiếc thật khiến người ta sinh lòng chán ghét.

Nguyệt Vân Sinh nhiều năm trước đã ở Duyệt Giang Lâu để tìm kiếm thông tin về Ứng Thiên thành và làm một địa đạo bí mật để ngừa sau này xảy ra tình huống bất trắc.

Tiếu Kỳ mặt mày xám xịt cùng với Thương Câu và Tử Viêm từ địa đạo thông với miệng giếng cổ thoát khỏi Ứng Thiên thành, lập tức không ngừng giá ngựa trở về đại doanh Bách Việt.

Trên đường đi, rốt cuộc Tiếu Kỳ cũng thẳng thắn thừa nhận thân phận thật sự của mình cùng đầu đuôi sự việc làm cho Thương Câu và Tử Viêm vô cùng kinh ngạc.

Lâu chủ bọn họ lại cùng với Cửu hoàng tử Bách Việt cùng đến thăm dò hoàng cung là để cứu Đại hoàng tử Tiếu Lâm!

"Xin thứ lỗi, chuyện trọng đại như vậy lại không thẳng thắn với hai vị, kính xin Tả Hữu lĩnh chủ thứ tội!" Tiếu Kỳ bay lên xe ngựa ôm quyền thành khẩn tạ lỗi "Đa tạ ơn cứu giúp của hai người hôm nay, xin chờ ngày báo đáp."

Đường đường là hoàng tử của một quốc gia, lại tự hạ mình xuống để nhận sai với họn họ, Thương Câu và Tử Viêm nghe xong đều động dung.

Vì cứu huynh trưởng mà nguyện lao vào nguy hiểm, khi biết được huynh đệ mình bị nhốt ở Cung Thân Vương phủ thì không màng sống chết, ngạn dặm đến cứu giúp. Người có tình nghĩa như vậy, thật không thể trách tại sao lâu chủ lại liều mình giúp đỡ, coi là huynh đệ!

"Cửu hoàng tử quá lời, chúng ta cũng chỉ phụng lệnh của lâu chủ mà làm thôi. Đừng khách khí như vậy." Tử Viêm đáp lễ, thấp giọng nói "Chỉ là không biết lâu chủ giờ này như thế nào, thật khiến người ta vạn phần lo lắng."

Tiếu Kỳ nghe xong, mi tâm nhíu chặt, bất đắc dĩ nở nụ cười, lòng hắn bây giờ còn không phải là nóng như lửa đốt hay sao? Nguyệt Vân Sinh liều mạng ép hắn đi, nhưng.... Hắn tôn trọng quyết định của Nguyệt Vân Sinh, cho nên giờ cũng chỉ tin tưởng khả năng của người đó, trời cao bảo hộ, gặp dữ hoá lành.

Mà lúc này, chuyện hắn có thể làm chính là bảo vệ mình thật tốt, giống như Nguyệt Vân Sinh đã nói, đánh hạ xong Ứng Thiên thì hãy đến đón y trở về!

Xe ngựa dừng lại, Tiếu Kỳ đưa tay vén rèm lên quả nhiên nhìn thấy Tiếu Lâm mang vẻ mặt sốt ruột sau đó không đúng mực mà hướng hắn chạy đến. Tiếu Kỳ sau khi xuống xe ngựa mới đứng vững thì Tiếu Lâm đã kiểm tra hắn từ đầu xuống chân một phen, phát hiện hắn không xảy ra chuyện gì mới thở một tầng hơi, liền lớn tiếng ra lệnh cho quân y thỉnh mạch hắn.

"Ngươi làm được chuyện gì nói một chút xem nào!" Tiếu Lâm lo lắng nhiều ngày, nhịn không được chỉ vào hắn quát lớn.

"Đại hoàng huynh...." Tiếu Kỳ nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Thương Câu và Tử Viêm thì bất đắc dĩ nhìn Tiếu Lâm. Có thể cho hắn chút mặt mũi khi có người ngoài ở đây hay không a....

Tiếu Lâm mạnh mẽ lườm hắn một cái, Tiếu Kỳ lập tức cúi đầu nhận sai. Các tướng sĩ khác đều mang thần sắc khác nhau, duy chỉ có Tiếu Lâm ra lệnh.

"Thật là tuỳ hứng làm bậy!"

Chờ cho quân y xem mạch và kê đơn thuốc xong, Tiếu Lâm mới cho mọi người lui xuống trước sau đó quay sang Tiếu Kỳ lớn tiếng răn dạy!

Khuôn mặt tuấn tú của Tiếu Kỳ nhăn nhó lại, một mặt thật đáng thương nhìn hoàng huynh của mình.

Tiếu Lâm mắng mỏ một trận, miệng lưỡi khô khốc mới nghỉ ngơi. Tiếu Kỳ lập tức vô cùng chân chó* mà đưa chén trà cho hắn "Đại hoàng huynh thỉnh dùng trà!" (*: Là nịnh bợ, chắc ai cũng hiết rồi)

"...." Tiếu Lâm bị màn này của Tiếu Kỳ làm cho dờ khóc dở cười.

Cửu hoàng đệ này của hắn thật khiến hắn vô pháp xử lý mà!

Hoàn Chương 63.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net