Chương 1: Vụng trộm bị bắt gian.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H.

Phòng ngủ rộng rãi sáng sủa.

Mười bốn giờ hơn.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ lớn nằm sát mặt đất, trút xuống sàn nhà lạnh lẽo, làm cho thân thể trần truồng của hai người phô bày đến rõ ràng, không chỗ che giấu.

Thanh niên có một thân hình thon dài, bắp thịt chắc nịch, dưới ánh sáng mặt trời phát ra mị hoặc, tràn đầy hơi thở thanh xuân sức sống.

Cậu ta đè lên tấm lưng thon thả trắng mịn của người phụ nữ, đường nét nữ tính mềm mại, một tay xoa nắn cặp vú đầy đặn của cô, vòng eo chắc khỏe trước sau mạnh mẽ đâm rút, cắm sâu vào cơ thể yêu kiều của người phụ nữ đang rên rỉ xin tha.

"A... A... A Vinh, nhẹ một chút... A a..."

Thi Vinh không phải tấm chiếu mới, đương nhiên biết lúc này người phụ nữ nói mấy lời này có ý gì, bóp mạnh ngực cô, mắng: "Chị dâu dâm đãng thế này, anh hai tôi biết không? Đồ điếm!"

Tiếng nói của cậu vang vọng trong phòng ngủ, người phụ nữ dưới thân càng thêm dâm đãng, phía dưới đã chảy nước dãi đầy ga giường.

"A... Một lúc nữa anh trai cậu trở về... Sẽ phát hiện... A... Ưm..."

Giữa công việc với gia đình, anh trai cậu vẫn luôn nghiêng về công việc. Thi Vinh nắm chắc lúc người anh trai cuồng làm việc kia trở về còn đủ thời gian cho cậu quậy một trận nữa, bằng không đánh chết cậu cũng không có can đảm ở nhà lôi kéo chị dâu làm tình.

"Đồ điếm như chị bị phát hiện không phải sẽ càng kích thích hơn, càng sướng hơn hay sao?" Thanh niên đến cùng vẫn trưng ra bộ mặt cá chết không sợ lưới rách, biểu tình thản nhiên. "Không cần lo lắng, anh ấy sáng sớm ngày mai mới... A --!!!"

Tiếng kêu cực kỳ bi thảm vang vọng thảm thiết trong phòng ngủ.

Người phụ nữ kinh ngạc quay đầu lại, nhìn tới cửa phòng sắc mặt lập tức trắng bệch, toàn thân run rẩy. Cô ta sợ tới mức thậm chí không nói được lời nào, yết hầu chỉ phát ra từng ngụm từng ngụm khí lạnh cùng hơi thở đứt quãng.

Cửa bị nam nhân một thân âu phục đen chắn lại, trong tay hắn xách một cái hộp giấy nhỏ xinh đẹp đẽ, mặt mày âm trầm nhìn về phía thân thể dán chặt của hai người.

Thi Vinh dùng tốc độ nhanh nhất lăn xuống giường, cùng người phụ nữ phủi sạch quan hệ, như phủi sạch vật bẩn thỉu: "Anh hai, anh hai em... Là cô ta quyến rũ em!"

Người phụ nữ không dám tin nhìn chằm chằm cậu, không cách nào liên hệ thanh niên hận không thể ba quỳ chín lạy trên mặt đất ngay trước mặt với tiểu thiếu gia trong miệng như ngậm mật với nhau. Nhưng cô lúc này thật sự sợ hãi, cũng không kịp mắng Thi Vinh, thậm chí trong lòng còn chưa nghĩ đến, nam nhân ở trước cửa mặt lạnh tới cực điểm, lại cười cười nói: "Cô đi đi.", sau đó nhìn về phía em trai, "Thi Vinh theo anh hai lên lầu."

Thi Vinh nhìn cũng không dám nhìn người một phút trước đang cùng cậu ân ái, nơm nớp lo sợ theo sát Thi Hoán lên lầu.

Người ta đều nói Thi Vinh tuổi nhỏ tài cao, gia cảnh hậu đãi, rất ít người biết thực tế tất cả những thứ này đều là Thi Hoán cho cậu. Chỉ cần không còn Thi Hoán cung cấp cho cậu, Thi Vinh chỉ còn cái túi da rác rưởi rỗng tuếch.

Cha mẹ Thi gia mất sớm, Thi Hoán lại lớn hơn Thi Vinh mười tuổi, huynh trưởng như cha, gần như tận chức tận trách đem công ty quản lí đến ngay ngắn rõ ràng.

Thi Vinh được anh trai che chở, một chút khổ cũng chưa nếm qua, thuận lý thành chương tốt nghiệp, trên công ty giữ một chức vụ cao lại vô cùng rỗi rãi, tiền lương còn không bằng tiền tiêu vặt anh trai cho cậu. Nói ra chỉ để cho oai, tăng cao khả năng tán gái mà thôi.

Thi Vinh kỳ thực rất tôn kính, cũng sợ hãi người anh trai này. Cậu ít khi nhớ tới chuyện cũ của cha mẹ, anh hai vững vàng dựng lên cái nhà này, đối với cậu gần như là biến thành cha. Anh trai vẫn luôn dùng vẻ mặt ôn hòa đối xử với cậu, tuy rằng không quá ôn nhu, nhưng chỉ cần yêu cầu không quá đáng Thi Hoán vẫn luôn thỏa mãn cậu.

Mới vừa lên lầu, Thi Vinh liền quỳ xuống, động tác gọn gàng nhanh chóng, như mây trôi nước chảy.

Cậu là kiểu người cầm được buông được, tôn nghiêm của cậu trước mặt anh trai ngay cả cặn bã cũng không sánh nổi.

Đúng vậy, đối với anh trai, trong lòng cậu càng nhiều hơn là sợ hãi. Thi Hoán đối tốt với cậu, nhưng không đồng nghĩa Thi Hoán là một người ôn hòa.

Hắn năm đó vội vàng kế thừa gia nghiệp, chỉ dùng mười mấy năm đã có thể khuếch trương công ty nhỏ của cha mẹ ra thêm vài lần. Chỉ cần là thứ Thi Hoán muốn, hắn tùy thời là có thể cướp sạch sẽ.

Sắc mặt Thi Hoán không còn sắc bén như lúc ở cửa, nhưng hắn vẫn là biểu tình không cảm xúc, làm cho Thi Vinh không thể nhìn thấu hắn đang suy nghĩ cái gì.

Hai người cứ giằng co như vậy một lúc lâu, Thi Vinh không nhịn được mở miệng: "Anh hai, em sai rồi."

Cậu không dám nhìn thẳng vào Thi Hoán, đem đầu ấn sát vào mặt sàn lạnh lẽo, tàn nhẫn va vào một phát. Anh trai dù sao vẫn thương cậu, Thi Vinh nghĩ, có thể dùng khổ nhục kế làm anh ấy thương hại mình.

"Em sai ở đâu?"

Âm giọng Thi Hoán bây giờ so với lúc bình thường không có gì khác nhau, bình tĩnh đến mức làm da đầu Thi Vinh tê dại. Hắn càng như vậy, Thi Vinh càng sợ hãi. Nếu như anh trai nghiêm khắc răn dạy cậu còn tốt, thời điểm lạnh lùng tàn nhẫn xuống tay, anh ấy đều sẽ như vậy, bình tĩnh đến không nói dư thừa hai câu.

Bỗng nhiên cậu nhớ tới công nhân viên đáng thương khóc lóc quỳ trên mặt đất khẩn cầu anh trai, Thi Vinh lần đầu tiên cảm thấy có chút cảm động lây.

Đột nhiên muốn khóc, làm sao bây giờ? Online chờ gấp!

"Em, em bị gài bẫy! Chị dâu, không, dâm phụ kia lẳng lơ quyến rũ em, bỏ thuốc, ách... Loại đàn bà như vậy không đáng, anh..."

Câu nói kế tiếp bị cắt đứt trong cổ họng.

Thi Hoán đột nhiên đưa tay, giật mạnh tóc Thi Vinh. Hắn đem người trên mặt đất xách tới quay mặt về phía mình, tiểu thiếu gia Thi Vinh quen sống trong nhung lụa lập tức đau đến ứa nước mắt. Ngày thường chỉ cần rớt một sợi tóc Thi Hoán cũng sẽ đau lòng đến nửa ngày, lúc này không biết đã bị nắm rớt bao nhiêu sợi rồi. Cậu suýt nữa nước mắt chảy thành hàng, nhìn thấy tượng băng trước mặt liền cố sức nén trở về.

"Anh dạy em thế nào?" Thi Hoán không hề dao động nói, "Không được nói dối. Đặc biệt không được nói dối anh hai."

"Anh hai..."

"Nghe bảo mẫu nói em gần đây muốn ăn bánh gato socola." Thi Vinh cảm thấy lực đạo nắm tóc mình đột nhiên dùng sức kéo về phía sau, cậu nằm ngửa đập xuống đất. Thi Hoán lại là bộ dáng cái gì cũng không phát sinh, nói tiếp. "Đi ngang qua tiệm cà phê Thành Bắc, thuận tiện mua một cái, đừng quên ăn."

Hộp bánh gato tàn nhẫn đập xuống đất, phát ra âm thanh phịch khô khốc, hơi có chút socola theo khe hở hộp bị ép ra ngoài.

Thi Vinh nhìn đến, cảm thấy trong lòng mình có gì đó rơi ra, chua xót không nói nên lời.

Cậu không dám đứng lên, nghe được tiếng bước chân của anh trai đi ngang qua tai mình, tiếp theo đi xuống cầu thang rồi dần dần đi xa, không nghe được gì nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net