Chương 11: Làm ấm chân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H.

Thi Vinh hận đến nghiến răng, thà rằng để cho Thi Hoán đạp mình một cái cũng không muốn mình làm anh trai bị thương.

Cậu bình thường sống phóng túng, mặt dày mày dạn, nếu bị đạp trúng còn có thể giả bộ đáng thương cầu an ủi, làm anh trai bớt giận.

Giờ thì hay rồi, Thi Hoán vẫn đang giận cậu, vậy mà cậu còn bồi cho người ta một đá.

Thi Vinh hoảng sợ đến độ không phân biệt được đông tây nam bắc, so với Thi Hoán đang bị thương còn muốn tan vỡ hơn.

Thi Hoán bình tĩnh gọi điện thoại cho quản gia tìm một vị bác sĩ. Bác sĩ rất nhanh đã xuất hiện, bởi vì da Thi Hoán vốn trắng, khối xanh đen kia nhìn qua vô cùng đáng sợ, nhưng may là không có vấn đề gì lớn. Bác sĩ bôi thuốc lên, dùng đá đắp một lúc, dặn Thi Hoán nhớ phải chườm nóng.

Động tĩnh quá lớn đến hai vị tân lang cũng tới thăm, nghe nói không có chuyện gì thì thở phào, sau đó ha ha cười nhạo Thi Hoán, ngày mai mi chỉ có thể chống gậy mà dự hôn lễ của tau! Ha ha!

Mọi người đi hết rồi, cửa 'cùm cụp' một tiếng đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người Thi Vinh và Thi Hoán, cùng với một đống đồ chơi tình dục lớn lớn nhỏ nhỏ trên tường.

Thi Hoán tuy rằng bị thương, nhưng hắn ngồi trên giường không thua gì quốc vương ngồi trên vương vị, thần thái cực kỳ cao quý. Bị thương không hề ảnh hưởng chút nào đến khí chất của hắn.

Thi Vinh tội nghiệp mà ở trong góc ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, bầu không khí trong phòng lạnh xuống rõ ràng, giống như bản thân đang bị phạt đứng.

"Đứng đó làm gì? Lại chỗ anh hai." Thi Hoán một tay chống xuống giường, một tay vẫy Thi Vinh.

Vẻ mặt Thi Hoán không giống tức giận, nhưng Thi Vinh vẫn cực kỳ áy náy.

Cậu vốn đến để xin anh trai tha lỗi, cuối cùng lại phá hư chuyện của hắn.

"Em... Em... Xin lỗi..." Thi Vinh há miệng ngu ngốc nửa ngày, cuối cùng vẫn đáng thương đi tới, quỳ dưới chân anh trai. "Đều là lỗi của em, là do tiểu não em không chịu phối hợp, là não em úng nước, anh phạt em đi!"

Dáng vẻ Thi Vinh lúc đó tựa như một chú chó khổng lồ vô ý làm chủ nhân bị thương, đôi mắt to tròn ướt nhẹp, phảng phất thấy được nỗi sợ hãi bị vứt bỏ, ngây ngô mà ngờ nghệch, có thể khiến người ta nổi lên dục vọng ngược đãi.

Hễ nghĩ tới đây là em trai ruột của mình, có rất nhiều lúc Thi Hoán không khống chế được loại dục vọng biến thái này. Hắn muốn ôm, muốn hôn, muốn cưỡng đoạt, thậm chí muốn giam cầm cả cậu ấy. Nhưng con thú hoang đó vẫn bị hắn ép trở lại trong lồng, khóa chặt.

"Anh không sao, bác sĩ không phải đã nói thế rồi à? Không cần tự trách." Thi Hoán suy nghĩ một chút, mỉm cười, đề nghị. "Nếu em vẫn cảm thấy áy náy, vừa lúc mới thoa thuốc xong, chân anh hơi lạnh."

Thi Vinh nhìn bốn phía, không có bất cứ đồ dùng sưởi ấm nào. Dù sao nước B là nước nhiệt đới, hiện tại lại là thời gian nóng nhất trong năm. Não Thi Vinh 'xoẹt xoẹt' chuyển động, nhất thời chỉ nghĩ ra được một biện pháp không mấy khả quan.

Thi Vinh sợ quần áo ma sát chân anh trai sẽ khiến hắn đau, cậu cởi sạch âu phục cùng áo sơ mi, thân trên trần trụi đem bàn chân anh trai ôm vào trong ngực.

Chân anh trai đương nhiên không có một chút bẩn, Thi Vinh lần đầu thấy chân của nam nhân nào sạch sẽ lại xinh đẹp như vậy. Ngay cả mỗi một móng chân cũng thật sạch sẽ, sáng loáng trơn bóng như ngọc. Hiện tại trên chân xuất hiện một vết bầm đen tím làm giá trị nhan sắc tuột dốc không phanh, càng xem Thi Vinh càng đau lòng không chịu được.

Lòng bàn chân lạnh lẽo tiếp xúc lồng ngực nóng hầm hập, toàn thân Thi Vinh lập tức nổi da gà. Cảm xúc lạnh băng khiến bụng dưới cậu căng thẳng, run rẩy một trận. Nhưng cậu vẫn như ôm bảo vật mà ôm chân anh trai vào trong ngực, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho nó.

"Hừm, thân thể em sưởi ấm thoải mái phải không?" Thi Vinh kiêu ngạo cười cười.

Thi Hoán cho rằng em trai cùng lắm là dùng tay giúp mình sưởi ấm, hoặc tìm một cái chăn thật dày bọc hắn lại, nhưng không nghĩ tới Thi Vinh lại dùng thân thể mình tỏa nhiệt.

Làn da vốn lạnh lẽo tiếp xúc với Thi Vinh, trong nháy mắt tựa như thiêu đốt nóng bỏng, nhiệt độ lòng bàn chân cực nóng, làm bụng dưới Thi Hoán cũng nóng theo.

"Em thật tốt." Thi Hoán thấp giọng nói. "Nhưng chỉ mình anh biết. Một mình anh."

"Hả? Anh, anh nói gì?" Thi Vinh nghiêng người về phía trước, nghe xem anh trai đang nói cái gì. Bỗng nhiên cậu cảm giác trọng lượng trước ngực mình dường như tăng thêm.

Lực chân không mạnh, nhưng Thi Vinh sợ Thi Hoán dùng sức quá chân sẽ đau, Thi Hoán giẫm nhẹ một cái cậu liền thuận theo ngã ngồi trên mặt đất.

"Anh nói không sao, em xem, còn hoạt động được mà."

"A a a! Đừng như vậy! Đừng giẫm, anh hai!" Thi Vinh vốn đang quỳ, bị anh trai giẫm ngã ngồi xuống đất, thắt lưng muốn bẻ ra làm đôi. Thân thể đàn ông không mềm mại như phụ nữ, cậu có thể nghe được tiếng xương hông cọt kẹt giòn tan, bắp đùi căng cứng đau đớn làm cậu thật muốn gào to, lại không dám ngồi dậy, chỉ có thể dùng sức áp sát mặt sàn lạnh lẽo. "Đau, thắt lưng đau đau đau đau! Muốn gãy luôn rồi a a a —— !!"

Đầu vú chưa từng có ai chạm qua bỗng truyền đến một trận đau nhói sắc bén, Thi Vinh hét lên một tiếng, cố gắng cúi đầu nhìn. Ngón chân anh trai đang ấn vào đầu vú no đủ, làm nó lún sâu vào trong cơ ngực, từ một trình độ xác định nào đó, đầu vú run rẩy trong không khí, từ từ đứng lên. Giống như... Giống như ngực của phụ nữ.

"Anh hai, anh hai đừng như vậy... Anh trai tốt... Xin anh, thật kỳ quái... A a... Ha... Em sai rồi... Em không nên như vậy..."

Thi Vinh không biết bộ dạng mình nức nở khẩn cầu ngược lại không khiến nam nhân buông tha, mà càng khiến hắn cứng rắn hơn.

Thi Hoán chơi đầu vú Thi Vinh đến sưng đỏ, hắn liều mạng hít sâu một hơi, đè nén cảm giác quái dị. Bàn chân theo lồng ngực của Thi Vinh chậm rãi trượt xuống, như móng vuốt mèo cào cào làm cho tim Thi Vinh ngứa ngáy, mang theo một trận lửa nóng 'bùm bùm' đốt cháy nửa người dưới.

Bởi vì tư thế vặn vẹo nên thân thể Thi Vinh đã tê rần, cả người từ trên xuống dưới mất đi cảm giác, ngoại trừ những nơi được chân anh trai lướt qua mang lại cảm giác như bị điện giật. Tốc độ của hắn lúc nhanh lúc chậm, làm cho người ta không thể đoán trước được, ngón chân càng tuột xuống, trái tim Thi Vinh không nghe lời mà càng đập càng nhanh.

Cậu hẳn nên đau mới phải, nhưng có lẽ tê dại mà mất đi cảm giác đau, cơ thể lại như có kim đâm ngứa ngáy, không chịu nổi loại dày vò chậm chạp này.

Anh trai nên nhanh một chút nữa... Xuống dưới thêm một chút nữa...

Cậu chỉ cần ngồi yên là được rồi, Thi Hoán sẽ rất chừng mực, cũng sẽ làm cậu thật thoải mái...

Chân Thi Hoán dừng trên rốn của Thi Vinh, ngón chân khiêu khích mà xoay chuyển hai vòng. Thi Vinh rốt cuộc không nhịn được rên rỉ, theo bản năng đem phần hông mặc tây trang hướng về phía chân anh trai.

"Chẳng phải nói giúp anh hai làm ấm chân sao?" Thi Hoán nhìn cậu từ trên cao xuống, một chân đè lại thân thể em trai, giống như dã thú đã ngậm được con mồi. "Tại sao lại nứng tình vậy, bé dâm đãng? Hửm?"

Đã không kịp rồi.

Thi Vinh không thể tránh khỏi, dù đem lưng cậu hạ thấp cũng không thoát được Thi Hoán, chỉ có thể để anh trai từ từ nhấc chân chà đạp dương vật tím đỏ đã cương cứng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net