Chương 14: Bạn giường.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H.

Thi Hoán không biết em trai mình xảy ra chuyện gì, chưa kịp hỏi nguyên do thì đã bị một vật lạ nện thẳng vào người.

Hắn cũng không phải dạng người mê tín thích mấy cái này, nhưng hoa cưới chính là vô duyên vô cớ ném vào tay hắn.

Thi Hoán tựa hồ cũng không nghĩ tới, nhìn hoa cưới kinh ngạc nhíu mày, sau đó đứng lên nói: "Sao lại vứt cho tôi rồi? Phải cho một tiểu thư xinh đẹp mới đúng chứ?"

"Phải cho mi! Bây giờ người lớn tuổi nhất chứ kết hôn là mi đó ông bạn già!" Tân lang rõ ràng nhắm vào Thi Hoán, khách khứa chung quanh cũng thừa dịp mà vỗ tay. "Chúc ông bạn già cùng người yêu nhỏ của cậu trăm năm hạnh phúc, khi làm hôn lễ cũng nhớ mời tụi tui nha."

Tiếp đó không biết ai dẫn đầu nói "Hôn môi", "Hôn môi", một tràng tiếng hô "Hôn môi" vang vọng toàn bộ hội trường.

Thi Vinh lúng túng mím môi, cuối cùng vẫn nhìn về phía anh trai.

Lỡ như Thi Hoán muốn hôn thật, cậu phải làm gì mới tốt đây?

Nói thế nào cũng là giả làm người yêu, còn là trong hôn lễ nhà người ta, nếu như thẳng thắn dứt khoát tránh né thì quả thật làm Thi Hoán mất hết mặt mũi. Cậu nhìn khán giả hưng phấn vây quanh, bọn họ không có ác ý, cậu cũng không thể đánh người đang cười được.

Thi Vinh cắn răng hạ quyết tâm, hôn môi mà thôi, cậu phối hợp một chút là được.

"Không. Xin lỗi." Thanh âm Thi Hoán truyền vào tai cậu. "Em ấy hơi thẹn thùng, còn chuyện này quá mức riêng tư, cậu sẽ dọa em ấy chạy mất đấy."

Bầu không khí cứng ngắc trong nháy mắt, nhưng bọn họ đều là người trưởng thành, mà người trưởng thành đều biết thức thời, hơn nữa biểu tình của Thi Hoán như băng sương rét lạnh, cũng không có ai nói đùa chuyện đó nữa.

Tân lang mặc tây trang đen cười ha ha hai tiếng: "Vậy các cậu trở về phòng chậm rãi hưởng thụ ha."

Trong hôn lễ không chuẩn bị rượu có nồng độ quá cao, mặc dù vậy nhưng trong lòng Thi Vinh có loại khó chịu không biết tên, thế nên cậu uống đến say mèm.

Thi Hoán biết Thi Vinh khó chịu, nhưng nhìn cậu uống đến hai mắt đỏ tươi, đành phải khuyên can: "Em còn dìu anh về phòng, đừng uống nhiều quá."

"Ừm, ừm..." Thi Vinh cảm thấy mình uống chưa đủ, nhưng chuyện của anh trai trọng yếu hơn nên cậu ngoan ngoãn để ly rượu xuống. "Đi, đi thôi."

Diện tích trang viên rất lớn, hôn lễ cử hành cách lầu chính phải đi mất mười mấy phút. Quản gia nhìn Thi Vinh bước đi đều loạng choạng muốn ngã, chân Thi Hoán còn bị thương, liền vội vàng đem xe chạy ra đón người trở về.

Hai vị tân lang không chú ý, còn rất ý vị thâm trường nhìn bọn họ, chúc phúc có một đêm xuân nồng nàn thắm thiết.

"Không cần cái này, không cần!" Ở trên xe Thi Vinh ra sức chống cự. "Em có thể đưa anh trở về mà."

Thi Hoán đành phải một đường an ủi cậu quản gia chỉ tiện đường thôi, sau đó còn phải nhờ em nữa, nói mãi mới khiến Thi Vinh bình tĩnh lại.

Lúc lên lầu lại là một trận rối ren, cuối cùng quản gia phải đỡ một con sâu rượu một kẻ thương tật trở về phòng.

Thi Vinh uống nhiều rượu vào liền không ngoan ngoãn nghe lời nữa, nhìn thấy cái giường trong phòng liền cắm thẳng mặt vào, mặc kệ một thân âu phục hôi mùi rượu nồng nặc.

Thi Hoán kêu vài tiếng cũng không hề trả lời, xem ra là uống quá nhiều rượu trực tiếp ngủ thiếp luôn rồi.

Thi Hoán bất đắc dĩ thở dài, tuy hắn không mắc bệnh sạch sẽ nhưng cũng không chịu nổi trên giường có mùi lạ, đành phải lấy bộ quần áo ở nhà ra chuẩn bị thay cho Thi Vinh.

Tư thế của Thi Vinh là úp thẳng mặt xuống giường, bởi vậy Thi Hoán phải quỳ ở trên người cậu, toan tính cởi áo vest cậu ra trước.

Lúc tay hắn vừa đặt trên nút thắt, hắn liền cảm thấy một cái tay khác phủ lên chính mình.

"Anh hai, anh làm gì đó?"

Tuy rằng gò má Thi Vinh vẫn ửng đỏ một mảng, nhưng có thể nhìn ra cậu tận lực trợn tròn mắt lom lom nhìn mình, Thi Hoán cảm thấy đặc biệt đáng yêu, cười cười sờ đầu cậu.

"Giúp em thay quần áo. Lần sau nhớ thay quần áo trước rồi mới được lên giường."

"Nói xạo!" Thi Vinh đẩy tay Thi Hoán ra. "Anh muốn cởi quần áo em!"

Có câu nói rượu vào người mạnh, bình thường Thi Vinh phản bác anh trai một câu đã gom hết dũng khí từ trong bụng mẹ, bây giờ lại không coi ai ra gì đứng lên.

"Ừm, cũng có thể nói như vậy."

"Anh, anh, anh..." Thi Vinh tức đến á khẩu, mất mấy phút không trả lời được. "Rõ ràng hôn em cũng không dám, chỉ dám cởi quần áo em, đùa bỡn thân thể em!"

Không chỉ cự tuyệt nhanh chóng triệt để, còn ở ngay trước mặt nhiều người như vậy!

"Ồ?" Mặt Thi Hoán đột nhiên sát lại gần, hơi thở cực nóng làm cho cổ Thi Vinh ngứa ngáy. "Nói như vậy là em hi vọng anh hôn em?"

Vừa nói xong, giống như thật sự muốn hôn tới.

Thi Vinh ngây ngốc, cậu ngơ ngác nhìn mặt Thi Hoán đã tới gần, rõ ràng biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, cũng biết mình phải nên từ chối, nhưng kỳ lạ là cậu không quay mặt đi.

Cuối cùng cái hôn ấm áp rơi vào trên mũi cậu.

Đó là nụ hôn của một người anh trai cho em trai mình, nụ hôn thuần khiết mà tràn ngập yêu thương.

"Sao? Được chưa?"

"Anh, anh, anh..." Thi Vinh lại không biết phải nói cái gì, nhưng đáy lòng cậu xông tới một loại bất mãn mãnh liệt. "Anh muốn thân thể em, còn muốn em giúp anh làm... Đáng ghét, đồng tính luyến ái đáng ghét..."

"Xin lỗi." Thi Hoán lại cúi đầu hôn hôn chóp mũi cậu. "Anh hai lâu rồi chưa có làm, mấy ngày qua là anh hai quá đáng, xem ra anh phải tìm một bạn trai tương đối tốt sớm một chút."

Bạn trai?

Thi Hoán muốn tìm bạn trai?

Đại não hỗn độn của Thi Vinh xuất hiện hình ảnh Thi Hoán ôn nhu kéo một nam nhân khác đến cực kỳ rõ ràng sắc nét, sau đó còn giống như vậy hôn lên mặt người đó.

"Không được!" Cậu lần này sợ hãi tới mức đã tỉnh rượu một nửa, lắc vai Thi Hoán qua lại. "Em nói không được anh có nghe không? Tuyệt đối không được!"

Thi Hoán thở dài: "Nhưng anh cũng có nhu cầu tình dục, bên cạnh lại không có ai thỏa mãn. Em cũng là đàn ông, em hiểu chứ?"

Đúng vậy, nói về nhu cầu tình dục, cậu không có tư cách để nói anh trai nhẫn nại một chút.

Thi Vinh cau mày nghĩ tới nghĩ lui, cái đầu say khướt của cậu chỉ nghĩ ra một phương pháp cực kỳ hoàn mỹ.

"Vậy anh tìm em đi, có nhu cầu thì em giúp anh giải quyết, thế nào?"

Thi Vinh càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này không tệ, không phải mấy ngày hôm nay cũng giống như thế sao?

Tự nhiên muốn vỗ tay khen mình thông minh quá ta.

"Được không? Em sẽ không cảm thấy anh hai quá đáng chứ?"

"Không sao! Không sao!" Thi Vinh vỗ ngực chắc nịch bảo đảm. "Nói thật em chỉ gặp quá đáng hơn chứ không có quá đáng nhất, anh yên tâm tới đây đi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net