Chương 19: Tỏ lòng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H.

Lúc Thi Vinh mở mắt ra, trong phòng một vùng tăm tối, bên cạnh là tiếng hít thở đều đều của anh trai.

Mông Thi Vinh bỗng nhiên truyền đến cảm giác sưng đau mãnh liệt, nhắc nhở cậu tối qua đã có chuyện gì xảy ra.

Đờ mờ, bị chịch đến ngất sau đó ngủ thẳng cẳng đến sáng hôm sau, chẳng lẽ bây giờ kêu Thi Hoán dậy cùng cậu đàm đạo nhân sinh sao?

Sau trận mây mưa vắt cạn tinh lực, hơi cồn còn thừa thãi dâng thẳng lên não, đầu cậu đau đến mức muốn nổ tung tại chỗ. Hôm qua cũng không biết bị làm mấy lần, bắn mấy lần, làm được nửa đường cậu liền vật ra, ngất xỉu. Bây giờ trong dạ dày như đang nhảy disco, không biết là rượu hay tinh dịch, khí thế dời non lấp biển, Thi Vinh khó chịu nhíu mày một cái. Thôi, đi tìm nhà vệ sinh tống ra trước đã.

Mặc dù tay đã được mở trói, nhưng bị còng lại quá lâu, từ vai thẳng xuống cổ tay đều mất đi cảm giác, tê liệt vô lực. Thi Vinh cắn răng nửa ngày cũng nhấc không nổi cánh tay, càng nổi điên hơn là, chỉ cần cậu hơi dùng sức một cái, mỗi tế bào trong cơ thể đều đứng dậy đòi bãi công. Bắp thịt toàn thân rã rời, không ngừng truyền đến tiếng than khóc kể lể, đúng là bi thảm xót xa.

Rốt cuộc là tư thế quỷ quái nào mà đau đến như vậy!

Nhìn kẻ cầm đầu ngủ đến an ổn vui vẻ, một cỗ nóng giận xộc lên đầu Thi Vinh, cuối cùng lại bị những cảm xúc phức tạp hòa tan.

Trong cái cuộc đời ăn chơi chè chén hai mươi mấy năm giản đơn của cậu, chưa lúc nào cậu gặp qua vấn đề khó nhằn như vậy.

Mỗi khi gặp việc không giải quyết được Thi Vinh sẽ làm nũng xin anh trai giúp đỡ, nhưng bây giờ đầu sỏ là Thi Hoán, Thi Vinh biết tìm ai kể khổ đây?

Mà mẹ nó dương vật của anh trai bây giờ còn cắm chặt trong mông cậu kìa! Con bà nó cậu và Thi Hoán cùng cha cùng mẹ cùng nhau lớn lên nhưng cũng không cần phải liên hệ chặt chẽ với dương vật anh trai ruột!

Coi như Thi Vinh cho rằng cùng một người đàn ông xóc lọ hai ba lần cũng không có gì ghê gớm, nhưng bây giờ đã chịch nhau rồi! Chịch rồi cái đuỵt mẹ!

Coi như Thi Hoán là đồng tính luyến ái, nhưng đâu cần thiết phải trừng phạt Thi Vinh đến mức khổ sở thế này?

Thi Vinh nghĩ muốn nóng đầu, Thi Hoán liếc mắt một cái liền có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cậu, còn cậu lại chẳng thể hiểu nổi con người Thi Hoán.

Dần dần cơ thể không còn đau muốn chết như vậy nữa, Thi Vinh miễn cưỡng ngồi dậy, giống như người già gần đất xa trời lò mò đi tới phòng vệ sinh.

Nghĩ nhiều đến muốn ói ra rồi này.

Ngay cả đèn cũng không kịp bật, Thi Vinh gần như bò đến bên cạnh bồn cầu, điên cuồng nôn mửa.

Thời điểm cậu nôn đến muốn ngất đi, đột nhiên trên lưng Thi Vinh có một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ, sau đó một chén nước nóng được đưa tới bên miệng. Trong miệng Thi Vinh vừa đắng vừa chua, không suy nghĩ uống một hớp lớn, tiếp đó nhận ra người này là ai, 'phốc' một tiếng phun hết vào trong bồn cầu.

Thi Hoán ngồi bên cạnh cậu, bất đắc dĩ nhíu mi, khuyên: "Canh giải rượu, mùi vị hơi ngọt, em hẳn sẽ thích. Ngày hôm qua uống rượu quá nhiều, lại 'vận động' kịch liệt, đối với thân thể không tốt, nào, lại uống một ít."

Giọng điệu giống như đang dỗ dàng em bé.

Nhưng mà... Vấn đề đâu phải vậy!

Thi Hoán một thân áo ngủ sạch sẽ, không chỉ không hư thận, mặt mũi cực kì sáng láng, tinh thần thoải mái. Còn cậu không hề mang áo ngủ gì đó, trần trụi nằm nhoài trên bồn cầu nôn lên nôn xuống, toàn thân tàn tạ đến cái móng tay cũng đau buốt. Rõ ràng là anh em, nhưng cảnh tượng bây giờ làm Thi Vinh có cảm giác nhục nhã.

Cậu cũng là đàn ông. Cậu cũng có tôn nghiêm của một thằng đàn ông. Vì sao không thể làm tốt như Thi Hoán, còn bị hắn tùy tiện đùa bỡn, coi như công cụ tiết dục?

"Sao lại khóc nữa rồi?" Hai tay em trai đặt trên bồn cầu khóc nức nở, dáng vẻ thật sự đáng thương, Thi Hoán ôn nhu ôm cậu vào ngực, an ủi vỗ nhẹ lưng cậu. "Chỗ nào khó chịu đâu? Nói cho anh hai xem."

"Trong lòng... Ô ô ô... Trong lòng khó chịu!!!" Thi Vinh đẩy bờ vai dày rộng của nam nhân ra. "Tránh ra! Sao lại xem tôi như phụ nữ... Ô ô ô... Vì sao... Hu hu... Chúng ta không phải... Ức... Không phải anh em sao!"

"Được rồi, được rồi. Là anh hai sai, lỗi của anh hai." Thi Hoán lại muốn ôm cậu.

Thi Vinh lập tức đem đầu đặt ở thành bồn cầu: "Anh tới tôi liền đập đầu xuống! Ô ô... Cho anh hối hận chết luôn!"

Thi Hoán đành phải ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh trước bồn cầu nhìn em trai, hắn tin Thi Vinh thật sự sẽ làm như vậy.

Nhìn thấy anh trai nghe lời, Thi Vinh rốt cuộc nhặt được tôn nghiêm từ dưới đất lên, cậu lau lau nước mắt, dựa lưng vào tường bừa bãi phát tiết bất mãn.

"Anh với Phương Tĩnh cũng không có quan hệ gì, sao vẫn còn khó ở như vậy?"

Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Thi Vinh càng khó coi.

"Đừng nói là tuy thân thể anh là đồng tính luyến nhưng trái tim anh vẫn yêu cô ta đấy chứ?"

Thi Hoán biết mình nói cái gì cậu cũng không nghe lọt tai, đành lật bài nói: "Trước khi đi nước B anh và cô ta đã ly hôn rồi."

"Hả? Không phải có hạng mục đang cùng Phương gia hùn vốn sao? Miếng đất ở phía đông phải làm sao đây?" Thi Vinh không nghĩ tới anh trai làm tới mức này, cả kinh tới độ gáy đập lên trên tường.

Thi Vinh biết hôn nhân ở trong giới thương nhân không phải hai bên tự nguyện mà là song phương hợp tác, đôi bên cùng có lợi.

Thi Hoán đau lòng muốn chết, rất muốn giúp cậu xoa xoa, nhưng nhìn đến sắc mặt Thi Vinh vẫn cố nắm chặt tay nhịn xuống: "Bởi cô ta động vào đồ của anh."

"Của anh? Nhà cô ta cũng đâu tới mức thèm muốn đồ vật của chúng ta chứ?"

"Em trai anh." Thi Hoán nhìn thật sâu vào mắt cậu. "Bởi cô ta động vào người mà anh yêu nhất."

Thi Vinh 'xoát' một cái đỏ bừng mặt, hoảng sợ di chuyển mông, ý đồ lui về sau, thân thể hoàn toàn dán sát lên vách tường.

"Anh tuy không phải anh trai tốt, nhưng anh không muốn phủ nhận tình cảm của anh dành cho em."

Thi Hoán cầm tay Thi Vinh đặt lên ngực mình, phía dưới bắp thịt mạnh mẽ là trái tim không ngừng đập mãnh liệt, đem tình yêu cháy bỏng truyền đến từng chân tơ kẽ tóc của Thi Vinh.

Trái tim ấm nóng, phần chân tình này từ lâu đã thuộc về em rồi. Chỉ có em mới xứng sở hữu nó.

"Anh, anh...!" Thi Vinh bị nhiệt độ nóng rực thiêu đốt, muốn rút tay về, lại bị một sức mạnh khác cương quyết đè lại. "Đừng đùa nữa, không có vui đâu! Xin anh đấy anh hai, đừng đùa nữa!"

"Anh là thật lòng." Thi Hoán trang nghiêm mà lại dịu dàng nói. "Biến thái cũng được, loạn luân cũng được, đồng tính luyến ái cũng được..."

"Thi Vinh, anh yêu em, rất nhiều."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net