Chương 2: Anh em càng đi càng xa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H.

Lúc nhỏ cha mẹ Thi Vinh rất bận, cậu cũng không được cha mẹ chăm sóc quá nhiều, nhưng anh trai cũng chưa từng cho cậu cảm giác mình thiếu hụt tình thương.

Thời điểm cậu còn học tiểu học, là một hài tử ham chơi thì Thi Hoán đã vững vàng tiếp nhận công ty. Anh trai so với cậu lớn hơn mười tuổi lại gánh trách nhiệm gia đình, sản nghiệp.

Mặc dù bây giờ quan hệ anh em cứng ngắc, cùng sống dưới một mái nhà cả ngày ngay cả một câu cũng lười nói, nhưng không phải trước kia đều như vậy. Thời điểm trước khi Thi Vinh lên đại học, Thi Hoán rút ra thời gian làm việc, kì nghỉ hè của Thi Vinh cùng cậu đi du lịch.

Phóng mắt nhìn bất kì xí nghiệp gia tộc lớn lớn nhỏ nhỏ nào đều khó mà tin nổi, điều này cũng là Thi Vinh đi công tác sau đó mới hiểu được, thật ra phần lớn huynh trưởng ở trong gia tộc sẽ không giống Thi Hoán vẫn luôn sủng ái em trai, đều là đấu đá đến đầu rơi máu chảy mới thôi. Nhưng cũng vào lúc này, anh trai cùng cậu chậm rãi xa cách.

Thời đại học Thi Vinh lần đầu tiên tự do bên ngoài, muôn màu muôn vẻ của thế giới nhanh chóng mê hoặc cậu. Cậu không có bạn bè gì, bởi vì anh trai cho cậu cảm giác bạn bè đầy đủ. Lần đầu tiên có bạn gái, cậu liền đem người ta về nhà cho anh trai nhìn, ngày đó Thi Hoán chỉ ném lại cho cậu một chùm chìa khóa lạnh băng.

"Căn hộ này gần trường đại học của em, ngày mai dọn vào đi."

Từ nhỏ Thi Vinh đã cùng anh trai ở chung, coi như đường tới trường xa một chút mỗi ngày vẫn cố cách nửa cái thành phố mà chạy về nhà. Thi Hoán xưa nay cũng không đề cập tới vấn đề này, đương nhiên Thi Vinh cũng không muốn. Mặc cho sau đó cậu làm nũng, khẩn cầu thế nào, Thi Hoán vẫn như vậy lặp lại: "Ngày mai dọn vào."

Cậu đương nhiên không dọn vào, rất không cốt khí chia tay bạn gái. Bởi vì anh trai phản đối nên chia tay —— lý do này khiến bạn gái cậu phẫn nộ, hung hăng tát một cái.

Nhưng cậu phát hiện mình không hề có chút hối hận.

Dù sao ngày tháng không có bạn gái đều một dạng như vậy, mười mấy năm thân tình ở cùng một chỗ với anh trai quan trọng hơn nhiều.

Ôm ý nghĩ anh trai không thích cô nữ sinh này, những năm gần đây Thi Vinh chăm chú hẹn hò, không ít lần yêu đương tìm bạn gái hợp mắt anh trai. Chỉ là bạn gái còn chưa thấy đã thấy Thi Vinh chính là một tên fuck-boy chính hiệu, có lẽ đây là thiên tính của cậu, chỉ là quá khứ bị Thi Hoán khóa ở bên cạnh nên mới đè nén xuống. Sau khi vào đại học giống như cá gặp nước, dựa vào ngoại hình đẹp mắt, miệng mồm ngọt ngào trơn tru như bôi dầu, cộng thêm thẻ ngân hàng quẹt không bao giờ hết, lúc đó gần như cậu cả ngày trái ôm phải ấp, sáng cô này tối cô kia, hẹn hò với các cô gái khác nhau, tận hưởng niềm vui sướng nguyên thủy.

Thi Hoán rốt cuộc vẫn không để cậu dời ra ngoài, nhưng đối với cậu cũng xa cánh rất nhiều.

Chị dâu Phương Tĩnh đối với Thi Vinh mà nói cùng mấy cô gái mà cậu quen cũng không khác gì mấy, tuy rằng là vợ của anh trai nhưng hai người ở cùng một nhà lại gần như không hề tiếp xúc. Phương Tĩnh thậm chí đều rất ít khi ra khỏi phòng mình, hôn nhân chính trị hơn nửa đều là như vậy, nhưng hai người cứ như xa lạ, ngay cả diễn cũng không thèm diễn, cứ như vậy mà sống chung. Thi Vinh căn bản chỉ muốn nhìn xem Phương Tĩnh có cái gì đáng giá để được anh trai cưới về nhà, lại phát hiện căn bản chỉ có như thế mà thôi, không có gì khác.

Lần này so với lần đầu tiên đem bạn gái về nghiêm trọng hơn không biết bao nhiêu lần, Thi Hoán cả đêm ngay cả nhà cũng không về. Ngày thứ hai Thi Vinh đến công ty rất sớm, muốn ở trong công ty đem Thi Hoán chặn lại.

Thư kí Lisa ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp so với cậu còn muộn hơn mới đến văn phòng, nhìn dáng vẻ Thi Vinh ngồi đàng hoàng nghiêm chỉnh, Lisa đem ngón tay sơn màu đỏ chót diễm lệ che bên miệng, cực kì khoa trương 'Oa' một tiếng.

"Hôm nay thiếu gia đến sớm vậy! Gần đây nổi bão sao?" Lúc nói Lisa khiêu khích mà đến gần Thi Vinh, hai nút buộc trước ngực gần như muốn đứt ra. Tuy năng lực Lisa bình thường nhưng bù lại có cặp ngực cup C, thêm vào cô ả đồng ý ở văn phòng làm chút chuyện dâm đãng, cái này cũng là nguyên nhân quan trọng Thi Vinh đem cô làm thư kí bên cạnh mình.

Thi Vinh gượng cười, khoát tay: "Ha ha, hôm nay còn chút việc, còn chút việc..."

Lisa tự nhiên ngồi lên đùi Thi Vinh, dán chặt lên người cậu, cười duyên hỏi: "Còn quan trọng hơn người ta sao?"

Thi Vinh cảm thấy hai cục thịt mềm mại đè xuống mình, đem thân thể nhuyễn ngọc ôn hương ôm vào trong ngực, bây giờ mà không làm chút gì thì hổ thẹn với hai chữ nam nhân.

Làm nhanh một chút chỉ tốn nửa giờ, Thi Vinh chuẩn bị muốn lăn giường, cúi đầu nhìn một đôi gò ngực thật giống của chị dâu ngày đó bị cậu ngắt lấy. Sau đó chính là lúc cậu nâng mắt nhìn thấy anh trai, trí nhớ khắc sâu khoảng khắc ấy, lúc cậu ngẩng đầu còn kinh hoàng nhìn thấy bóng dáng của anh trai, theo bản năng đẩy Lisa ra.

Lisa oan ức mà chu môi, chưa từ bỏ ý định mà sờ sờ đũng quần Thi Vinh.

Xong rồi.

Thi Vinh cảm giác vật dưới quần lót phản ứng gì cũng không có, trong đại não cậu bây giờ chỉ có xuất hiện khuôn mặt anh trai cùng nỗi hoảng sợ vô tận. Tâm trạng của cậu càng lúc càng tệ, so với việc bị đuổi ra khỏi nhà, đáng sợ hơn là cậu bị anh trai dọa đến liệt dương.

Cuối cùng Lisa nhún vai rời đi, Thi Vinh thề là mình nhìn thấy đồng cảm trong mắt của cô.

Phòng làm việc của Thi Vinh sát bên Thi Hoán, thư kí của Thi Hoán bị cậu quấy rầy đến năm, sáu lần, nam nhân đáng thương cho rằng Nhị thiếu gia đổi khẩu vị rồi, bị dọa cho phát run, liên tục nói khi nào Thi Hoán về lập tức sẽ thông báo cho cậu.

Chờ đến lúc tan tầm thư ký cũng không hồi âm cho cậu, thay vào đó là thông báo chuyển việc, đem cậu từ nơi nhàn hạ này chuyển đến cơ sở bộ tiêu thụ.

Không bằng đuổi việc cậu luôn đi!

Trên đó viết ngày chuyển đi, nhưng Thi Vinh đem giấy nhét vào ngăn kéo, không đi.

Anh hai chắc chỉ hù dọa mình mà thôi, ở trong lòng Thi Vinh vẫn còn ảo tưởng như vậy, không ngừng an ủi bản thân.

Đại khái đối với người bình thường mà nói, cùng vợ người ta vụng trộm lên giường bị bắt gian sau đó sẽ không còn cùng người ấy nhìn lại mặt nhau, huống hồ người ấy lại là anh trai ruột của mình. Nhưng Thi Vinh không phải người bình thường, cậu so với người khác tài năng cái gì cũng kém hơn, chỉ mặt dày là đủ ăn đứt.

Bên ngoài sắc trời đã chuyển tối đen.

Thi Vinh do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn về nhà.

Thi gia ở tại một tòa biệt thự độc lập, đây là căn nhà lúc cha mẹ còn sống ở, cha mẹ mất rồi trở nên cực kì trống trải, anh trai nếu ở nhà thì cũng ở trong thư phòng, thời gian anh ấy ở thư phòng càng lúc càng nhiều.

Thi Vinh vòng ra phía sau biệt thự, muốn xem thử đèn của thư phòng có sáng không.

Thư phòng một vùng tăm tối tĩnh lặng.

Thi Vinh thở phào nhẹ nhõm. Cậu vòng lại cửa chính, móc chìa khóa mở cửa. Bất kể thế nào cậu cùng anh trai vẫn còn một tầng huyết thống, anh ấy sẽ tha cho cậu một con đường sống... nhỉ?

Tình cảm anh em hơn hai mươi năm cùng so với một ả đàn bà đột nhiên xuất hiện thì sâu đậm hơn chứ?

Cậu đẩy cửa ra.

Ánh sáng phía sau cửa trút vào trong phòng khách, rọi lên khuôn mặt góc cạnh của Thi Hoán đang ngồi trên sofa.

"Còn biết đường về?"

"Anh anh anh anh hai ——" Anh làm em sợ muốn chết! Thi Vinh vừa định nói như vậy, lại nhớ tới hai người đã không còn có thể tùy tiện nói chuyện như vậy nữa, vội vàng cắn răng nuốt trở về.

"Đã xem báo cáo đi bộ tiêu thụ chưa?"

"Còn, còn chưa..."

"Sáng sớm ngày mai đi đi."

Thi Hoán sau khi nói xong, bộ dạng như chưa phát sinh bất kì chuyện gì quay đầu lên lầu.

Thi Vinh ngơ ngác nhìn bóng lưng anh trai, trong lòng lung tung lộn xộn, bật thốt: "Sao anh lại như vậy!"

Thi Hoán dừng bước, ở trên bậc thang quay lại nhìn cậu.

Nói rồi cũng không nuốt trở về được, chi bằng vò mẻ không sợ nứt, cậu cứ như vậy đơn giản một mạch nói ra, phát tiết buồn bực trong nội tâm.

"Anh không lúc nào hiểu được cảm giác của em! Anh không hỏi qua cảm thụ của em thế nào, cứ buộc em phải đi về phía trước, dùng biện pháp nào cũng phải làm ra kết quả anh mong muốn! Nếu như không muốn cho em đi làm việc, hà cớ gì còn muốn cho em sống những ngày tháng tiêu dao hoang phí! Anh căn bản không thích người phụ nữ kia! Em đến cùng, em đến cùng..."

Em đến cùng nơi nào không sánh bằng cô ta?

Anh trai ngoại trừ thời gian công tác gần như đều cùng cậu dính chặt một chỗ, cậu xác định hai vợ chồng bọn họ không có bất kỳ cảm tình gì, mà Thi Hoán lại vì cô ta mà muốn đem cậu ném tới chỗ kia, trên thì muốn đi nhận chức, dưới lại là rèn luyện khắc nghiệt, căn bản không muốn nhúng tay vào chuyện tương lai cũng như cuộc sống của cậu.

Thi gia có một người kiếm tiền là đủ rồi. Có thêm cậu chẳng qua lại tiêu tốn thêm một khoản tiền. Rõ ràng là như vậy, hiện tại đã bắt đầu cho cậu tự sinh tự diệt.

"Đại khái là anh đánh giá quá cao bản thân mình." Thi Hoán trầm giọng, nói. "Em cũng nên trưởng thành rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net