Chương 21: Bôi thuốc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H.

"Không cần... Không cần! Thực ra cũng không có đau!" Đôi chân đang mềm nhũn của Thi Vinh bỗng nhiên có lực đứng lên, cậu vung tay muốn tránh khỏi Thi Hoán, khổ nỗi tay hắn giống như kìm sắt mà chặt chẽ bắt cậu lại.

"Hôm qua đã sưng rồi." Thi Hoán dùng giọng điệu không cho cự tuyệt nói.

Thi Vinh nhìn anh trai, dùng tay còn lại vỗ vỗ ngực: "Đã sớm không sao rồi, em là thanh niên trai tráng, sợ gì mấy cái này, anh hai không cần nhọc công đâu."

Có lẽ lúc nãy bước chân quá lớn, hoặc giãy giụa quá kịch liệt, cũng có thể bị nghiệp quật mà hậu huyệt đột nhiên truyền đến một trận tê dại đau nhói, phản bác không trượt phát nào phát ngôn của Thi Vinh. Cậu đau đến mức mặt hơi tái, làm chân cậu ngay lập tức muốn ngã quỵ.

Thần kinh căng đau yếu ớt làm Thi Vinh không chú ý tới động tác của Thi Hoán, hắn đột nhiên áp sát cậu, một tay giữ lấy cổ tay Thi Vinh, tay còn lại vòng ra sau lưng cậu.

Lúc Thi Vinh còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, cảm giác đau đớn từ hậu huyệt truyền đến tủy não, làm Thi Vinh nhịn không được kêu lên một tiếng, thân mình nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất.

Má nó! Thi Hoán vậy mà đâm vào mông cậu!

Còn là chỗ kia nữa!

Vốn dĩ vết thương đã hơi giảm cảm giác chua xót, bây giờ giống như động cơ đang kích hoạt mà truyền tín hiệu tới mỗi tế bào, mặc dù không có bao nhiêu đau đớn nhưng Thi Vinh chung quy vẫn là trai thẳng, chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác bị thương ở phía sau, hậu huyệt cậu so với đàn ông bình thường còn muốn mẫn cảm gấp mấy lần, hơn nữa tự ái còn bị tổn thương, chân nhuyễn mềm đến mức sắp quỳ xuống.

Thi Hoán lạnh băng dùng ánh mắt 'em lại bắt đầu nói dối' nhìn cậu, nhưng lại không nói gì, chỉ thuận thế lần hai ôm cậu đặt ở sofa trong phòng khách. Dù sao Thi Vinh bị thương cũng do hắn không kiềm chế.

Thi Vinh đương nhiên không muốn tới đó, cậu thấy sau lần mình bị đè thì Thi Hoán đối với cậu tốt nhiều lắm, chăm sóc càng ngày càng chu đáo. Được anh trai xem như bảo bối mà nâng niu vậy, tổng thể Thi Vinh cũng cảm thấy sung sướng. Chỉ cần Thi Hoán không đề cập lại chuyện ngày đó, nhìn xem, bọn họ là anh em tốt biết chừng nào.

Nhưng Thi Hoán không thể nghi ngờ mà dạt dào hứng thú, cậu ở trong lòng tức giận một phen, hạ thân bỗng có cảm giác mát lạnh, trong nước so với nước B có chút gió mát, thổi bắp đùi cùng mông thịt trần trụi của Thi Vinh.

Cái gì?

"Đừng động. Chốt thuốc sẽ rơi mất." Một tay Thi Hoán đè chặt eo cậu, một tay giống như đìa giỡn vỗ vỗ mông thịt, phát ra âm thanh dâm đãng.

Đờ mờ bôi thuốc cũng không cần phải làm thêm bước đây mà!

"A, không, em thấy..."

"Giờ không có bôi trơn, tự em cố gắng một chút." Đầu ngón tay Thi Hoán đã tiến vào miệng huyệt sưng đỏ. "Yên tâm, anh hai sẽ giúp em."

Một luồng khoái cảm tê dại như điện giật theo đầu ngón tay lạnh lẽo của Thi Hoán chậm rãi truyền đến, sức lực phản kháng của Thi Vinh biến mất, tiếng kêu gào từ từ trở thành âm thanh rên rỉ quyến rũ, ngay cả lời mình định nói cũng bị cậu quẳng lên chín tầng mây.

Thi Hoán vậy mà trực tiếp ấn điểm G của cậu!

Một chút đau đớn khi bị tiến nhập cũng không có, Thi Vinh nghĩ có lẽ bộ vị bị tập kích cả đêm kia dường như chẳng còn cảm giác gì. Thế nhưng cậu quá tin tưởng vào năng lực bản thân, lúc ngón tay quen thuộc đi vào, trực tràng như vui vẻ như thèm khát mà vội vàng nuốt lấy ngón tay linh hoạt, ra sức liếm láp. Tuy không phải xuất phát từ ý nghĩ của mình, nhưng chung quy Thi Vinh vẫn thấy thẹn muốn chết.

"A a... Mẹ... Ha..." Ngón tay kia lạnh như đá, cậu bị đông cứng đến cơ thịt ở bắp đùi đều co giật.

Chỉ cần hậu huyệt thả lỏng một cái, ngón tay kia nhất định thừa dịp xông vào, Thi Vinh cắn răng, không hề thả lỏng, ngược lại càng cắn càng chặt.

"Sướng sao? Mông đang run đây này..." Âm thanh Thi Hoán có chút lạnh lẽo, vốn chỉ muốn bôi thuốc thôi, hắn không nghĩ tới Thi Vinh lại dâm đến mức này, lại mê người đến mức này. Chính hắn cũng bị câu lên ngọn lửa hưng phấn. "Bị ngón tay anh ấn đến điểm G, sướng hả?"

Thi Vinh cắn sofa, dựa vào nơi mềm mại nhất yếu ớt nói: "Không có! A a a... Mông em đau chớ bộ! Không khống chế được... A a... Không khống chế được thôi!"

Rõ ràng thân thể Thi Vinh ấm nóng vô cùng, nhưng tay Thi Hoán vẫn một mảnh lạnh lẽo. Lạnh đến làm người run sợ.

Giống như muốn dùng hành động để vạch trần lời nói dối của em trai, ngón tay Thi Hoán dùng sức càng nhiều, bây giờ trong huyệt động tựa như bị dao nhọn không ngừng đâm vào điểm đang nhô ra kia.

"A a a a —— không muốn, ô, không muốn —— A, a, em sẽ bị đâm chết —— Không được, không được..."

Thi Vinh thật muốn kẹp chặt ngón tay này, một phát làm cho nó đứt luôn. Trực tràng bỗng dưng co rút, ngón tay đang đau khổ vì bị lạc đường cũng về đúng hướng, hơn nữa di chuyển cũng linh hoạt hơi nhiều.

Lúc dâm dịch dính nị chảy ra từng ngụm, nước mắt trên mặt Thi Vinh cũng trượt dài, có lẽ là kích thích quá độ mà sinh ra nước mắt sinh lý. Thi Vinh khàn giọng kêu, lại phát hiện trên mặt mình toàn là nước.

Dương vật cứng rắn như sắt cọ lên cọ xuống ghế sofa, Thi Vinh thô bạo tự tuốt hai lần, nhưng kĩ thuật quá nát, chỉ có đau đớn chứ không có chút kích thích nào.

Cậu giống như giận chó đánh mèo ở trên sofa hung hăng cọ xát hai lần, nhưng lại không thỏa mãn, bây giờ so với những lần cao trào phía trước còn kém quá xa, hậu huyệt cũng kêu gào không ngừng, nó không vừa lòng, nó muốn một dương vật có thể lắp đầy cơn ngứa trong nó.

Không được, không được!

Nếu giờ còn xin tha giống như ý muốn của Thi Hoán, cậu có thể tưởng tượng ra mình bị anh trai lột đồ mạnh bạo thế nào, bị hắn vuốt ve thế nào, sau đó...

Sau đó mình cũng sẽ leo lên đỉnh cao khoái hoạt.

"Cứng rồi. Giờ muốn anh giúp sao đây?" Âm thanh ác ma quanh quẩn bên tai Thi Vinh.

Thi Vinh biết chỉ cần mấy phút nữa thôi, hoặc là mấy giây mình nhất định sẽ thỏa hiệp. Khả năng trêu chọc đùa bỡn của Thi Hoán đã xưng thần rồi, chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Thi Vinh bực dọc, không biết kĩ năng này Thi Hoán học ở đâu ra, tu luyện đến tầng mấy rồi.

Ngón tay ở điểm G chậm rãi ma sát, tiếng nước càng ngày càng rõ, hòa quyện trong không khí dâm mĩ. Thi Vinh càng thêm ảm đạm, toàn thân phảng phất chỉ còn cảm giác ở mông, chờ đợi khoái cảm càng thêm mãnh liệt vui vẻ.

Kiên trì cũng chẳng còn ý nghĩa, Thi Vinh gật gật đầu, chờ đợi đôi tay ấm áp mạnh mẽ bắt lấy dương vật cậu, sau đó giải tỏa cảm giác khó chịu nãy giờ.

Nhưng cái cậu chờ được là hậu huyệt đột nhiên trống rỗng, kế tiếp ngón tay so với lúc này càng thêm lạnh lẽo xâm nhập, giống như bôi thêm thứ gì, nơi mẫn cảm nhất trên người Thi Vinh cũng bắt đầu run rẩy.

"Không thích... Ô... Nhanh... Anh ơi mau giúp em một chút..." Thi Vinh biết Thi Hoán thích nghe cái gì, cậu nhẹ giọng cầu xin.

"15 phút. Nếu thuốc đạn rơi lại làm một lần." Thi Hoán từ trên ghế sofa đứng lên, hắn một thân mũ áo chỉnh tề, giống như chuẩn bị ra ngoài. "Anh trở về mà không thấy em thì chuẩn bị tinh thần nhét một tháng đi."

Mông thịt trần trụi của Thi Vinh nâng cao quỳ ở sofa, dương vật cứng rắn thẳng tắp cọ lên ghế, hệt như trai bao chứ không phải cậu hai thân kiều thể quý. Nhưng cậu không dám động đậy, chỉ có thể hướng Thi Hoán kêu lên: "Đừng đi! A... Em còn cứng mà, giúp em đi anh hai!"

Thi Hoán chỉ quay đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó? Chính là không có sau đó.

Thi Vinh nghiến răng kèn kẹt nhìn bóng lưng cao lớn tiêu sái của anh trai lạnh lùng rời đi, trong lòng máu chảy đầm đìa, nước mắt thành sông.

Ai nghĩ tới dưới bóng lưng cao thẳng kiên cường kia lại ẩn chứa một linh hồn cầm thú chứ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net