Chương 23: Bị tóm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H.

Toàn thân Thi Vinh nồng nặc mùi rượu, đồ vật trong mắt cứ nhòe đi, mờ ảo không thấy rõ.

Cậu nhớ rất nhiều việc, thấy rất nhiều vật. Lúc lại là đôi mắt phượng dài thâm trầm của anh trai, lúc là thời niên thiếu cha mẹ còn trước mặt, lúc lại là cuộc sống ăn chơi náo nhiệt ngày trước. Cũng không biết tại sao, Thi Vinh đột nhiên nhìn cô gái mặc đồ thỏ đang ngồi trên đùi, nhẹ giọng hỏi: "Vi Vi, em có yêu tôi không?"

Vi Vi ngây người, nhưng rất nhanh phản ứng lại, ngọt ngào đáng yêu cười nói: "Tất nhiên rồi Thi thiếu, em là yêu ngài đến chết nha."

Tên cô là giả, ngay cả thân phận cũng giả, nói ra một câu cảm tình giả dối cũng không khó khăn.

Thi Vinh bỗng nhiên không hài lòng, không phải vậy, người kia cũng tốt nghiệp đại học nhưng không phải như cô ta, hẳn nên ưu nhã lại trầm ổn, vừa tự tin nghiêm khắc cũng toát nên ôn nhu yêu chiều.

Câu nói này cũng phải cực kì nghiêm túc mà nói ra.

Thi Vinh bỗng cảm thấy vô vị, cậu có ngu mới ở hộp đêm hỏi bồi rượu có yêu cậu không, thời đại này ngay cả học sinh cấp ba cũng không hỏi như thế.

Trước mắt cậu xuất hiện bóng lưng kiên cường của người kia, hắn vốn nên ở cùng một chỗ với cậu, hơn nữa còn xác định hắn yêu cậu.

Cồn thiêu đốt thần kinh Thi Vinh đến tê dại, huyết thống hay anh em gì đó đã cách lí trí cậu rất xa, cậu bây giờ chỉ muốn thấy Thi Hoán, muốn hắn ôm ôm cậu, sau đó dịu dàng hôn một cái...

Bụng vì chứa nhiều nước mà cảm thấy khó chịu, Thi Vinh mơ màng ôm Vi Vi, coi cô thành người mà cậu đang nghĩ tới, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, hẳn là muốn nôn rồi.

Vi Vi rất có kinh nghiệm, nếu nôn ra bây giờ khẳng định quét hết hứng thú của mấy thiếu gia khác, mình cũng chẳng ngon ngọt gì, thế là cô hết sức lôi kéo Thi Vinh bước ra phòng, đi về hướng nhà vệ sinh.

May là Thi Vinh không uống đến bất tỉnh, rất nghe lời ôm cô theo sát từng bước chân, trong miệng còn lầm bầm vài từ "Anh hai" vô nghĩa.

Thi Vinh đè bả vai cô làm cô không thể ngẩng đầu, vô ý đụng phải một vị khách khác. Khách nơi này không giàu sang thì cũng cao quý, Vi Vi sợ đến mức mặt trắng bệch, cúi đầu xin lỗi: "Thật không tiện, xin lỗi ngài, vị này uống say nên va phải ngài, tôi xin lỗi."

Mà phải nói cái người này cũng thật là! Lối đi rộng rãi như vậy lại không đi, cứ cố tình chặn trước mặt bọn họ.

Nam nhân khí độ bất phàm, âu phục quý giá cùng giày da không chút tì vết, tướng mạo cực kì anh tuấn hiếm gặp, làm người vừa nhìn đã mặt đỏ tim đập.

"Không sao. Vị khách này... là em trai tôi, để tôi đưa em ấy đi."

Chuyện nhà quyền quý không nên nhúng tay vào thì hơn, huống hồ Vi Vi gặp qua biết bao nhiêu người, cô biết nam nhân này không thể nào là phường lừa đảo được. Nhưng đối phương ăn mặc âu phục quá mức quý giá, nếu bị Thi Vinh nôn lên... Thôi thôi, bức tranh đẹp quá, tiểu nữ không dám nhìn.

Vi Vi dè dặt đề nghị: "Thi tiên sinh say rồi, có thể sẽ nôn... Thôi thì để tôi giúp ngài?"

"Không cần. Cảm ơn."

Tuy rằng ngữ khí vẫn rất hòa nhã nhưng Vi Vi mẫn cảm nhận ra đối phương đã dần mất kiên nhẫn, thế là cô nhanh chóng quẳng Thi Vinh đang say ngất cho nam nhân, bản thân xách váy chạy, nói: "Vậy không quấy rầy nữa, phòng vệ sinh ở hành lang bên kia."

Thi Vinh nhận ra có người khác dìu lấy cậu nhưng không phản kháng, làu bàu vài câu liền dựa hẳn lên người đó. Chân Thi Hoán vẫn còn chưa khỏi hẳn, lảo đảo hai bước, đau đến mức Thi Hoán không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Hắn cuối cùng cũng ổn định lại thân thể, đi về phía Vi Vi chỉ.

Phòng vệ sinh nơi này mỗi ngày đều có vài người đến quét dọn, mang theo mùi hương dâm mĩ đặc trưng của hộp đêm. Thi Hoán tiện tay mở cửa một phòng vệ sinh, không gian bên trong rất rộng, đủ để hai người đàn ông chui vào. Phòng vệ sinh riêng ở Kim Dạ đều có một bồn rửa tay độc lập dựa bên tường, bồn cầu giống như trân châu mài nhẵn đặt ở chính giữa, tản ra ánh sáng mờ ảo của đồ sứ.

Thi Hoán vỗ vỗ lưng Thi Vinh, ra hiệu cậu đến bồn cầu nôn ra. Thi Vinh ngây người xoay vòng tại chỗ, sau đó lảo đảo dựa trên người hắn.

"Không thích... Vi Vi... Ọe... Khục..." Thi Vinh bất mãn lầm bầm vài tiếng. "Đi... Không thích... Muốn đổi... Đổi Vi Vi..."

Cậu hiển nhiên đã coi Thi Hoán thành cô gái bồi rượu Vi Vi, còn cảm thấy cái này thật khó chịu, lực tay cô sao lại lớn như vậy, vỗ cậu không thoải mái, đúng là không biết chăm sóc người khác.

Nếu như Thi Vinh không uống rượu, lúc cậu quay đầu nhìn thấy vẻ mặt của anh trai chắc chắn sẽ sợ đến phát khóc. Nhưng cậu đã uống rượu, còn uống say khướt, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt của Thi Hoán cũng cho rằng mình gặp ảo giác do say rượu thôi.

Thi Hoán im lặng, hắn đem đầu em trai ấn vào phía trên bồn cầu, một tay khác vòng qua thắt lưng Thi Vinh, nhẹ nhàng ấn lên bụng cậu. Dạ dày Thi Vinh đột nhiên bị ép tới, cậu lập tức phát ra âm thanh nôn ọe, trong căn phòng trống trải vang lên rất rõ ràng.

Qua một lúc lâu Thi Hoán hỏi: "Xong chưa?"

"Còn, còn chưa! Khụ... Ọe —— Phục vụ... Khụ... Thái độ thật tệ!" Cái tên khốn này không đỡ cậu thì thôi đi, còn thúc vào bụng cậu như vậy. Muốn rate 1 sao!

Xưa nay Thi Vinh chưa từng gặp cô gái nào thô bạo như vậy ở Kim Dạ, cho dù giọng nói cô ta có điểm giống Thi Hoán cậu cũng không nhịn nữa!

Thi Vinh ho khan nửa ngày, sau đó bị 'cô gái' thô bạo dùng giấy vệ sinh lau miệng, tiếp theo thân thể vô lực của cậu bị xách lên, ấn chặt trên tường.

"Làm cái gì vậy!" Thi Vinh trái phải giãy giụa, bàn tay bóp trên eo cậu vẫn như khối sắt không nhúc nhích, điều này làm cậu thật sự sợ hãi. "Tránh ra, khụ khụ, tôi muốn gọi người!"

Gò má thanh niên vì tức giận mà đỏ lên, ở trên tường giãy giụa như mèo nhỏ đang vươn móng vuốt khiêu khích lòng người, đáng yêu không chịu nổi. Đôi mắt trong suốt hiện lên lớp nước mờ nhạt, ủy khuất chớp chớp, nhìn qua cực kì ngon miệng.

"Gọi người đến đụ em hay sao, hả?" Thi Hoán không dám tưởng tượng bộ dáng này của cậu bị người ở Kim Dạ bắt gặp sẽ thế nào, giờ ngay cả Vi Vi Lily cũng lười so đo.

"Ức... Nói bậy bạ! Tay đại gia đau... Ô... Anh... Tôi muốn gọi anh hai đến..." Thi Vinh bị ấn trên vách tường, lồng ngực rắn chắc bị chèn ép, cậu cơ hồ không thể hô hấp được.

Thanh niên hai mươi tuổi có một cơ thể bắp thịt săn chắc lại xinh đẹp, gương mặt anh tuấn không hề giống người trải qua bão táp, đơn thuần đáng yêu, chỉ có đại thiếu gia quen sống trong nhung lụa mới có thể như vậy.

Nếu như Thi Vinh không gặp được mình mà bị người nào đó tùy tiện dẫn đi, Thi Hoán hoảng sợ, chuyện phát sinh sẽ khó lòng nào tưởng tượng. Dù sao Thi Vinh cũng đem anh trai mình nhìn thành phụ nữ, đương nhiên cũng có thể đem lưu manh nhìn thành người tốt cũng không chừng.

Thi Hoán đóng miệng nắp thoát nước bồn rửa tay, sau đó mở vòi, chưa đầy một phút trong bồn rửa đã biến thành một bồn nước đầy, Thi Hoán không chút thương tiếc nắm chặt tóc em trai, nhấn đầu cậu xuống.

"Ọc... Ọc... Ục... A ——!"

Bong bóng nổi liên tục trên mặt nước, Thi Vinh hiển nhiên bị sặc rồi, hai tay như trong hồ bơi lung tung giãy giụa muốn thoát ra.

Lúc này Thi Hoán mới nhấc Thi Vinh lên, để sát vào mặt cậu hỏi: "Giờ biết là ai chưa?"

"..." Một mảng yên lặng.

"Chưa biết thì nhấn thêm một lần nữa."

"A a a a! Không muốn! Anh, anh hai! Xin anh...!" Đầu Thi Vinh mới nhấc ra từ trong nước, đang muốn chửi ầm lên, khi nhìn rõ gương mặt đang cách mình một đoạn lập tức sợ đến mức ngồi bệch trên mặt đất.

Gạch men cứng rắn va đập với xương hông yếu ớt, đau đến mức nước mắt Thi Vinh 'tí tách' rơi xuống, chạm vào gạch men.

Sao Thi Hoán lại ở đây?

Thi Vinh đột nhiên nhớ tới trước khi rời nhà Thi Hoán đã nói gì với cậu, Thi Vinh hận đến mức muốn tát bay mình, sao cậu lại nghe lời Vương Lạc Sơn cơ chứ, không nghi ngờ gì nữa, Thi Hoán nhất định muốn giết chết cậu.

Vừa nghĩ tới đây, nước mắt cậu chảy càng nhanh. Rõ ràng là một người đàn ông, lại vì chút chuyện nhỏ xíu này mà không ngừng khóc nức nở...

Từ nhỏ chỉ cần cậu chịu chút oan ức, rơi nước mắt xíu xiu người nhà sẽ đau lòng an ủi cậu, làm cậu nuôi được một tật xấu, chỉ cần muốn thì tuyến lệ sẽ tự động chảy ra, cậu sau đó liền đạt được mục đích. Nhưng lúc cha mẹ đều mất, cậu nghĩ nước mắt mình chắc rơi hết rồi, cũng không khóc lần nào nữa, chỉ sợ anh trai thêm phiền phức. Nhưng gần đây không biết tại sao trước mặt Thi Hoán cậu càng lúc càng yếu đuối, cũng dễ chảy nước mắt như vậy.

"Trên đất bẩn. Đứng lên." Con ngươi Thi Hoán lạnh lẽo nhìn cậu, giống như nhìn sủng vật không nghe lời, dẫn dắt một chút ôn nhu kì dị. "Đừng khóc, anh hai không giận em."

Thi Vinh bắt lấy bàn tay đang vươn ra của anh trai, vất vả đứng lên, cẩn thận nhìn biểu tình của Thi Hoán, có chút không tin được: "Thật?"

"Bây giờ em nên nghĩ thử sẽ bị phạt như thế nào thì tốt hơn." Thi Hoán nhìn một vòng xung quanh, giống như đang khảo sát vệ sinh nơi này. Sự thực chứng minh giá cả Kim Dạ đắt đỏ đều có lí do. "Hừm, phạt ở ngay đây cũng được."

Thi Vinh bị anh trai đột nhiên xuất hiện sợ đến mức tỉnh táo vài phần, bây giờ hơi cồn dần dần che lấp đại não cậu, nhất thời không biết 'phạt' là như thế nào. Cậu hoảng sợ lui về sau: "Đừng đánh em, anh, xin lỗi... Em sai rồi, em, em, em nhất định không tới đây nữa..."

"Không tới nữa? Sao vậy? Em không phải rất thích tới đây chơi à?"

"Không phải, không có... Là, là Vương Lạc Sơn! Cậu ta gọi em tới đây chơi... A!" Phòng vệ sinh dù to tới đâu cũng chỉ là một căn phòng bình thường, Thi Vinh lui được hai bước đã nhận ra lưng mình đụng phải vách tường, trái phải trước sau đều không có đường lùi.

Thi Hoán dần dần áp sát cậu, trên mặt mang theo ý cười mơ hồ: "Không được đổ lỗi cho người khác, em không học được thì để anh hai dạy em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net