Chương 25: Người làm vườn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H.

"Đã bảo không sao rồi mà!" Thi Vinh lớn tiếng rít gào với điện thoại. "Đờ mờ tôi có còn nhỏ nhít gì đâu mà ông dám nói tôi bị anh trai đánh hả? Cùng lắm là tôi với ông không đi chơi được nữa thôi!"

Vương Lạc Sơn ở đầu bên kia sắp khóc tới nơi: "Ông nhìn đi, đấy không phải là cấm túc sao? A Vinh số khổ của tôi ơi! Người anh em, ông đừng khách khí với tôi, lỗi do tôi hết! Do tôi không cẩn thận hại ông thảm..."

Kể ra là do ngày hôm qua Vương Lạc Sơn nghe anh hai gã muốn cùng Thi Hoán bàn chuyện làm ăn, trời biết ông anh khốn nạn không đứng đắn kia lại tới Kim Dạ bàn việc. Kim Dạ cũng coi như cao cấp, lúc trao đổi công việc xong còn có thể lôi kéo nam nam nữ nữ lăn giường một lần, nói gì thì nói chứ phương diện này Kim Dạ is the best. Chuyện tối qua Thi Vinh cũng không nhớ rõ, cậu không biết Thi Hoán từ phương nào đột nhiên nhảy ra, nhưng chi tiết ở nhà vệ sinh hôn môi sờ sờ nửa ngày cùng Thi Hoán nóng bỏng nhiệt huyết cỡ nào lại nhớ, mỗi lần nghĩ tới đều mặt đỏ tai hồng. Trên người cũng không đau không ngứa, Thi Hoán chắc không đành lòng giáo dục công dân bằng phương pháp vật lý hoặc cường bạo cúc hoa cậu, phỏng chừng cũng không còn tức giận nữa.

"Trời địu không có chuyện gì thật mà! Thôi khách quý tới nhà rồi, lần sau gặp lại sủa tiếp. Câu cá leo núi gì đó tôi luôn sẵn sàng đón tiếp!"

Thi Vinh vội vã cúp điện thoại, từ trên sofa nhảy xuống chạy ra cửa trước không ngừng kêu vang. Buổi trưa hôm nay cậu mới ngủ dậy, dì giúp việc tới làm cơm cũng đi rồi, bây giờ chắc cũng là giờ Thi Hoán tan làm. Cậu điều chỉnh nửa ngày, sau khi xác định nụ cười của mình mang theo nịnh nọt ngọt ngào mới mở cửa: "Anh về rồi — hả?"

Trước cửa là một thiếu niên cao tới bả vai cậu, một mái tóc vàng khoa trương chói mắt, ăn mặc khá thời thượng, trong ngực còn ôn một túi lớn. Hai người đối diện một phút sắc mặt đều không ổn, Thi Vinh phản ứng trước: "Cậu tìm ai?"

"Tôi tìm... Thi tiên sinh." Thiếu niên híp mắt đánh giá cậu một lần, lại bởi vì lúc sinh thời nghiệp chướng đè nặng mà có hơi lùn nên khí thế chẳng toát ra nổi. "Anh có quan hệ gì với Thi tiên sinh? Người làm vườn hả? Sao vô lễ quá vậy, còn tự tiện ngồi ở trong nhà chủ nhân nữa."

Thi Vinh nhìn thiếu niên oang oang trước mặt, cúi đầu nhìn mình thử, ôi chu choa, một thân áo ngủ xanh lam mộc mạc, nhìn giống người làm vườn vờ lờ! Mặc dù Thi Hoán là tổng tài nhưng nhà bọn họ lại không quá lớn, đa phần đều tự làm lấy, Thi Hoán bình thường thích tỉa cây cỏ, không hề mời thợ làm vườn gì đó.

Nếu bình thường Thi Vinh nhất định dựa vào tên tuổi anh trai vả mặt đôm đốp lại, nhưng cậu liếc mắt nhìn bọc đồ một cái, rõ ràng thấy trong túi lộ ra ngoài một cái cổ áo khoác, nhìn không lầm có lẽ là của Thi Hoán.

Thi Hoán anh giỏi lắm, một bên đè ông đây làm cho sướng, bên còn lại bao dưỡng một thiếu niên, ngay cả quần áo cũng vứt ở nhà người ta được. Thi Vinh cắn răng, khóe miệng cười đến co rút: "Ha ha, Thi tiên sinh... Anh ấy rất rộng lượng, đối với người làm công thân như một nhà! Mà cậu là gì của anh ấy vậy?"

Trên mặt thiếu niên trong nháy mắt hơi ửng hồng, lóe lên chút ý tứ hàm xúc không rõ, nói: "Mắc gì đến anh! Nhìn quan hệ của anh còn không sánh bằng tôi đấy!"

Ai u, đương nhiên ông đây không sánh bằng rồi!

Thi Vinh cắn răng đến đau, vừa nghĩ tới Thi Hoán cũng nâng niu sủng ái người khác như cậu, trong lòng đột nhiên toàn là chua xót, hận không thể đem thằng nhóc trước cửa còn đang oang oang kể về quan hệ tốt với Thi Hoán như thế nào tẩn tẩn bụp bụp một trận cho thỏa. Nhưng lý trí nói cho cậu biết, cậu cùng Thi Hoán chẳng có quan hệ gì ngoài anh em, cậu không thể một bên không đáp ứng hắn, một bên lại phá hủy quan hệ của hắn, không cho hắn cùng người khác quen nhau.

Mà cho dù thế nào cũng phải làm rõ thân phận thiếu niên này đã rồi nói. Thi Vinh tươi cười mở cửa: "À, vậy cậu vào phòng khách ngồi chờ một lát."

Cậu ngược lại muốn xem thử Thi Hoán sẽ giải thích thế nào!

"Hừ, coi như anh biết điều." Thiếu niên ôm túi quần áo như bảo bối, giống như quen thuộc mà tự nhiên ngồi lên cái ghế mà cậu vừa bật dậy không lâu.

Tuy cái tên này vừa mất não lại còn kiêu căng, nhưng có thể thấy người ta rất thích Thi Hoán á. Da mịn thịt mềm, trắng trắng xinh xinh, dưới ánh mặt trời còn phát sáng, giống như da em bé căng mịn. Lớn lên thật đẹp, có một loại vẻ đẹp rất khác biệt, tuyệt đối không phải kiểu trên đường cũng tùy tiện gặp được vài mống.

Chắc gay đều thích tiểu bạch thỏ như này quá ta? Thi Vinh nhìn một chặp lại nhìn đến mình, ai, khoảng cách xa quá, sao càng nhìn lại càng nhói đau nhỉ?

Đúng vậy, dù gì mình cũng là thẳng, chẳng có gay nào tự dâng lên cửa, thế giới kia đối với cậu là quá xa xôi, Thi Hoán rốt cuộc là trúng gió gì rồi? Coi trọng cậu, hay xem cậu như công cụ tiết dục? Đúng là mặt dày vô liêm sỉ, không biết xấu hổ! Mà Thi Hoán cùng cậu lớn lên, tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành của cậu, chẳng lẽ hắn có sở thích luyến đồng, càng đam mê mấy bé shota, tiểu nam sinh sao?

Hai tiểu nhân trong bộ não Thi Vinh kịch liệt tranh chấp, cậu không tin anh trai trước nay luôn lấy làm gương lại là người như thế, nhưng nghĩ lại tình cảnh trên giường, quả thật không gì là không thể.

Hai người ngồi trên ghế sofa mắt lớn trừng mắt nhỏ, một lát sau thiếu niên mở miệng hỏi: "Sao còn không đi làm việc?"

"A? À, tôi chờ Thi Hoán... tiên sinh trở về để báo cáo công việc."

"Công việc của anh là cái cóc gì đâu? Đi đi, đừng ảnh hưởng đến chuyện tốt của chủ nhân, phiền chết được." Thiếu niên nhăn nhó nói. "Không chừng sau này tôi là người thuê anh đấy, chưa thức thời nữa hả?"

Thiếu niên, từ lúc cậu sinh ra tôi đã biết nghiệp chướng cậu đầy mình rồi. Nhìn chiều cao, miệng tiện với cái chứng ảo tưởng sức mạnh giai đoạn cuối là tôi biết rồi. Não bổ là phải trị!

Thi Vinh tức đến nộ khí thăng thiên, cậu không rảnh rang chăm chút nhan sắc, chỉ mặc áo ngủ ra ngoài liền xem cậu là người làm vườn! Đuỵt mẹ thiếu niên cậu bị lé hả?

Thi Vinh đứng dậy muốn đi, cậu ngay cả đường cũng không nhìn, hầm hầm mở cửa lao đầu ra ngoài, đâm trúng Thi Hoán đang định mở khóa. Thi Vinh cũng không dừng lại, lướt qua vai anh trai chạy ra ngoài, còn chưa đi được hai bước tay đã bị bắt lại.

"Sao lại mặc áo ngủ chạy ra bên ngoài?"

"Fuck your mother! Má nó anh đừng kéo tôi!"

Thi Vinh lửa giận ngập đầu, nói chuyện cũng liều mạng, dùng hết sức vùng ra.

"Mẹ anh cũng là mẹ em mà." Đương nhiên khí lực của cậu không bằng Thi Hoán, bị kéo vào lại phòng khách. "Không cần nói thô tục như vậy."

"Tự chơi đi!! Buông ra! Lại chơi với tiểu tình nhân của anh kìa! Đậu má!!!" Thi Vinh chỉ có thể mặc hắn kéo, ngoài miệng liên tục mắng.

"Em nói gì vậy?" Thi Hoán cau mày, đem em trai không biết lại lên cơn cáu kỉnh gì kéo vào, vừa định quăng lên sofa 'thẩm vấn' mới phát hiện trong phòng có người ngồi.

Thiếu niên nghe được quan hệ hai người không như mình nghĩ thì run run môi không nói nên lời, thấy Thi Hoán nhìn mình chằm chằm mới câu nệ đứng lên cúi mình chào: "Thi tiên sinh."

Không ngờ Thi Hoán lại như không quen biết mình, còn ngước đầu chờ mình giới thiệu nữa! Thiếu niên giờ phút này tắt đi chế độ ảo tưởng max level. Thấy thiếu niên không nói gì nữa, hắn quay mặt đi hỏi 'người làm vườn': "Bạn em hả?"

Thi Vinh còn muốn mắng tiếp, nhìn thần sắc Thi Hoán không giống giả vờ mới "Ôi chao!" một tiếng, nghi hoặc nhìn tới nhìn lui hai người.

Bây giờ cậu rất muốn hỏi, em trai, bị vả mặt sướng không?

Mặt thiếu niên đỏ bừng, gã luôn luôn được mọi người xoay quanh, nào từng chịu thái độ như vậy, nói: "Ngài không nhớ sao? Tối qua mới gặp mặt, ngài còn khen em dáng dấp không tệ mà..."

"Ỏ??" Thi Vinh chọi củi chỏ lên người Thi Hoán. "Còn có chuyện vậy à?"

Thi Hoán mất nửa ngày mới nhớ ra duyên kiếp của mình: "Hôm qua Vương tổng quả thật có mang đến cái kia."

Hình như Vương Lạc Xuyên ôm một thiếu niên đến để dâm dê, hỏi hắn nhìn được không, so với đầu bảng Kim Dạ như thế nào, hắn thuận miệng đáp một câu dáng dấp không tệ lắm. Tên gì đã không thể nhớ rõ, chỉ có thể dùng 'cái kia' thay thế.

Hai mắt thiếu niên đỏ bừng, giống như lập tức sẽ khóc, oan ức nói: "Em là Bạch Liên mà... Áo khoác của ngài hôm qua bỏ quên..."

Lúc Thi Hoán biết tin Thi Vinh lập tức vội vàng đi ngay, ném áo vest trên ghế không nhớ, mặc áo sơ mi đã đi. Dù cho có bỏ ở đấy thì nhân viên Kim Dạ cũng sẽ giúp hắn cất giữ cho nên vẫn chưa lấy về, không ngờ lại bị người có tâm đưa tới cửa.

Vừa nghe thấy tên, Thi Vinh đảo mắt một cái, là tiểu thịt tươi Bạch Liên gần đây rất nổi tiếng, đâu đâu cũng có đại ngôn quảng cáo của gã. Do thay đổi màu tóc mà nhất thời Thi Vinh không nhận ra được. Nhìn thiếu niên ôm quần áo nam nhân vẻ mặt mập mờ, trong lòng Thi Vinh gào thét, muốn chụp hình đăng trên trang web cho fans gã xem quá!!!

"Tôi không thích người khác đến nhà tôi." Thi Hoán nhận lấy áo, nói tiếp. "Ở Kim Dạ dù không lấy về cũng có người giữ, ai nói cậu biết địa chỉ nhà tôi?"

"Vương tổng... Vương tổng nói chỗ ngày ở cho em..." Hôm qua gã phải bồi Vương Lạc Xuyên cùng mấy tên biến thái chơi suốt một đem mới lấy được địa chỉ nhà Thi Hoán. Vương Lạc Xuyên chế giễu gã, nói gã nên thử xem Thi Hoán có coi trọng gã không. Lúc đó gã nghĩ người mà gã coi trọng không ai không mắc câu, Vương Lạc Xuyên như thế, Thi Hoán cũng như thế!

Huống hồ bọn họ còn nói trong nhà Thi Hoán không có ai, đây không phải là cơ hội để gã hạ thủ sao? Dù cho muốn gã làm ấm giường gã cũng nguyện ý.

Vương Lạc Xuyên cùng Thi Hoán không giống nhau, em trai bạn bè gì đó như một đống rác, ngược lại trong nhà Thi Hoán cha mẹ bị tai nạn giao thông đều chết, tin tức quá lớn, bọn họ cũng không nhớ ở Thi gia còn em trai của Thi Hoán đang sống.

"Không, tôi cùng em ấy sống chung." Lời nói có nghĩa khác, nhưng cũng không sai biệt. "Trở về nói với Vương tổng không cần phiền phức, công việc tự nhiên sẽ làm tốt."

Bạch Liên tự cho mình tuy rằng là bồi ngủ nhưng không cùng đẳng cấp với mấy nhân viên phục vụ ở Kim Dạ, tốt xấu gì gã cũng được lựa chọn người ngủ cùng. Kiểu cách nói chuyện của Thi Hoán làm gã cảm thấy mình cũng chẳng khác đám người kia là mấy, rặt một lũ ti tiện ham tiền, sắc mặt gã hết đỏ lại trắng, nhanh chân chạy ra ngoài.

"Còn giận hả?" Thi Hoán đi tới đóng chặt cửa, thuận lợi sờ sờ đầu em trai.

"Hừ, giận làm gì. Ai lại so đo với một đứa mất não."

"Ha ha, cái này đâu có gì tức giận?" Hắn nhìn thấy dáng vẻ Thi Vinh giận dỗi như vậy trong lòng bỗng bị ngọt ngào lấp đầy, hạnh phúc cười cười, nhịn không được trêu: "Lỡ thật thì sao đây?"

"Chẳng ra sao cả!" Thi Vinh gào lên một tiếng, xoay người muốn chạy lên lầu.

Âm thanh nỉ non của Thi Hoán vang lên sau lưng cậu, ôn nhu dịu dàng, lại mê hoặc khó cưỡng: "Sao thật được? Trăm cay nghìn đắng mới đoạt được em, mãi mãi cũng không có người khác."

Âm lượng tuy không lớn, nhưng từng chữ giống như chùy sắt gõ trong tim cậu, ầm ầm vang dội như mặt trống.

Vãi lìn!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net