Chương 29: Phương Tĩnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H.

Lúc bắt đầu Thi Vinh chỉ ôm tâm lý muốn xem thử người phụ nữ này có chỗ nào hơn người mà dám cùng anh trai kết hôn, nhưng không ngờ kết hôn xong hai người lại tách ra ở riêng.

Cậu dáng dấp không tệ, miệng lưỡi lại ngọt, dỗ đại tiểu thư Phương Tĩnh đến mặt mày hớn hở tươi vui. Cô ta dù sao cũng là phụ nữ, kết hôn rồi cũng không thể phóng túng như trước kia, dưới sự dụ dỗ của Thi Vinh cứ vậy mà lọt lưới.

Cô là con gái một Phương gia, từ nhỏ được coi như lá ngọc cành vàng mà nuôi lớn. Nhưng thương trường và tình cảm cá nhân không liên quan gì, cha Phương thấy Thi Hoán là thanh niên đẹp trai tài giỏi lại chưa kết hôn, quả thật khó kiếm được, thuận miệng đề cập một chút, lợi ích bày ra trước mắt hai bên sẽ nhanh chóng đồng ý.

Phương Tĩnh thấy Thi Hoán dáng dấp không tệ, Thi Hoán nhìn trúng nhà bọn họ có thể hùn vốn, gặp mặt mấy lần liền nhanh chóng quyết định kết hôn.

Phương Tĩnh hối hận muốn chết, nếu như biết trước Thi Hoán là người như vậy, cô thà gả cho ăn mày lang thang cũng quyết không đặt chân vào Thi gia nửa bước.

Cô ta ra dấu mấy lần Thi Vinh liền động thủ, sau đó hai người cứ vậy mà lăn giường, hơn nữa còn cực kì hưởng thụ cảm giác kích thích tận trong xương tủy.

Trên thực tế bọn họ cũng không phải là đang mạo hiểm, thuê phòng khách sạn sợ sẽ lưu lại ghi chép, Thi gia lại không có người hầu, dì giúp việc ngẫu nhiên mới tới một lần, Thi Hoán càng là người tuân thủ thời gian khắt khe, chưa từng đi sai giờ cũng chưa từng về nhà sớm nên bọn họ mới dám ở nhà vụng trộm. Ngoại trừ lần bị bắt tại trận đó Thi Hoán đột nhiên xuất hiện, cũng không thể nói như vậy, dù sao việc xấu lén lén lút lút ắt cũng có ngày lộ ra.

Lúc Thi Vinh tới Phương Tĩnh đã ngồi ở chỗ bọn họ thường ngồi ngày trước, an tĩnh chờ cậu. Cô mặc một chiếc váy xanh ngọc, nhìn qua thành thục mà ưu nhã, không thể nhìn ra đây là người phụ nữ đã ba mươi tuổi. Cậu nhìn xung quanh một chút, thấy chỉ có mỗi mình Phương Tĩnh ngồi ở đó, lúc này mới an tâm ngồi xuống.

"Đến rồi." Phương Tĩnh ngẩng đầu, ánh mắt mang theo trào phúng nhìn cậu. "Số điện thoại tôi ở trong điện thoại cậu bị kéo vào danh sách đen nên không gọi trực tiếp được, tôi biết không phải cậu làm, là Thi Hoán."

Thi Vinh lấy điện thoại ra nhìn thử, quả nhiên thấy Phương Tĩnh ở danh sách đen. Uổng công cậu còn thấy kì lạ tại sao Phương Tĩnh không tìm mình trả thù, ngược lại hao tốn tâm sức công kích công ty, thì ra căn bản không tìm được cậu. Cậu trước giờ chưa từng sử dụng danh sách đen gì đó, cho nên cũng không phát hiện ra.

Thi Vinh ngượng ngùng gãi đầu một cái, cười nói: "Tôi cũng đâu phải cố ý tránh né đâu... Anh tôi cũng không liên quan gì tới chuyện này, là tôi có lỗi với chị, chị nói đi, nếu làm được gì tôi sẽ cố gắng làm chuộc lỗi với chị, để chị nguôi giận."

"Anh cậu không liên quan? Anh ta trực tiếp ném đơn ly hôn qua bưu điện tới nhà tôi! Trong đơn cậu biết anh ta viết gì không, anh ta viết là tôi quá trớn..." Phương Tĩnh đột nhiên cất cao giọng, ý thức mình thất thố, cô dùng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, trầm mặc mấy giây tiếp tục nói: "Thôi, hôm nay cũng không phải vì cái này mới đến, chuyện ngày trước coi như xong, hôm nay tôi đến là nói về chuyện của Thi Hoán."

"Chuyện anh tôi có gì tôi không biết mà cô biết vậy? Ha ha ha." Nghe được đối phương không có ý định chỉnh mình Thi Vinh mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng người dựa trên ghế sofa.

"Thi Hoán mẹ nó là một tên biến thái! Cậu, anh ta... Đuỵt mẹ, khó nói quá, đây, anh ta đối với cậu, anh ta đối với em trai ruột tuyệt đối có ý nghĩ không bình thường!" Trên mặt Phương Tĩnh lộ ra vẻ mặt buồn nôn như nhìn thấy rác rưởi. "Tôi với cậu coi như chỉ thỏa mãn dục vọng mà thôi, không có gì đáng nói. Còn Thi Hoán rõ ràng là một tên đồng tính luyến ái, còn là một kẻ biến thái thích luyến đồng! Còn, còn ở chung với cậu... Còn kết hôn với tôi... Ọe, thật kinh tởm..."

Phương Tĩnh không khỏi nhớ lại, buổi tối hôm ấy ký xong hiệp nghị, Thi Hoán để cô về Thi gia thu dọn đồ đạc vụn vặt, đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất cô vào phòng ngủ của Thi Hoán. Cô biết Thi Hoán đem theo Thi Vinh tới nước B công tác, muốn nhân cơ hội bắt được nhược điểm của Thi Hoán, kết quả không làm cô thất vọng, quả thực tìm được một đống lớn.

Trong ngăn kéo đầu giường Thi Hoán toàn là ảnh và video từ nhỏ đến lớn của Thi Vinh, thế cũng thôi đi, có thể xem là huynh trưởng như cha, thương yêu em ruột giống như con mình. Nhưng không ngờ còn có một cuốn sổ, trên đó viết Thi Vinh quen bạn gái lúc nào, quen ai, dùng phương pháp gì để làm bọn họ chia tay.

Dù cho là làm cha làm mẹ cũng không thể cực đoan tới mức này, cô lại nghĩ tới thái độ của Thi Hoán đối với người khác kể cả mình lạnh lùng thế nào, còn đối với Thi Vinh lại dịu dàng thế nào, nháy mắt Phương Tĩnh liền hiểu ra.

Thi Vinh nghe cô nói xong, đầu tiên là khiếp sợ, cậu không biết vì sao Phương Tĩnh biết được việc này, tiếp theo cả người lại lạnh lẽo.

Mặc kệ là ngoại tình hay đồng tính luyến ái mà vẫn cùng phụ nữ, tiểu thư kết hôn, tuy rằng không mấy vẻ vang nhưng ở vòng thượng lưu vẫn gặp được rất nhiều. Nhưng nếu bí mật của bọn họ bị công bố ra ngoài, công ty nhất định sẽ chịu đả kích, người khác cũng sẽ dòm ngó bọn họ, khinh bỉ bọn họ, mà tiền đồ Thi Hoán cũng xong đời. Mối quan hệ loạn luân này cậu so với Thi Hoán nhỏ hơn mười tuổi, rất dễ làm cho người ta liên tưởng đến có phải lúc thành niên cậu bị Thi Hoán dâm loạn, hoặc có sở thích biến thái gì đó.

Nhìn biểu tình của Thi Vinh, Phương Tĩnh sửng sốt một chút, sau đó hít vào một ngụm khí lạnh: "Anh ta xuống tay với cậu rồi?!"

"Không... Không phải... Không có..." Thi Vinh xua tay, nhưng nhìn không có sức thuyết phục.

"Tôi biết anh ta sẽ không nhẫn nhịn mà! Hừ, hèn chi tôi không nhìn thấy cậu, là anh ta cố ý! Nói chung cậu không cần sợ, công bố tin tức này ra ngoài anh ta sẽ xong đời, thích tiếp nhận Thi thị hay không do cậu quyết định." Phương Tĩnh nói xong cũng muốn rời đi, cô sợ nếu Thi Hoán biết họ lén lút gặp mặt, nam nhân kia không biết sẽ nổi điên rồi làm gì Phương gia nữa.

Thi Vinh vội kéo cô tay cô, ấn cô lại trên ghế, nói: "Không phải, không như chị nghĩ đâu!"

"Chuyện đến nước này rồi cậu đừng che đậy giùm anh ta, cậu là người bị hại, anh ta rớt đài rồi dư luận sẽ chỉ trích anh ta mà nghiêng về cậu." Phương Tĩnh cho rằng Thi Vinh vẫn còn sợ hãi Thi Hoán, an ủi vài cậu lại vội vã muốn đi.

Thi Vinh cắn răng, lấy hết dũng khí nói: "Tôi, tôi yêu Thi Hoán, không phải là yêu của tình cảm anh em. Anh hai không phải biến thái, nếu như anh ấy là biến thái, vậy chắc tôi cũng vậy rồi. Chị trút giận lên tôi đi, đánh mắng tôi cũng được, đều là lỗi của tôi."

Đây là vấn đề lòng vòng tới lui trong đầu cậu mấy ngày nay, thế mà ở trước mặt Phương Tĩnh lại một hơi nhẹ nhàng nói ra, cậu biết mình không nói dối, mà đó chính là ý tưởng, sự thật chân thực mà cậu không dám đối diện.

Thi Hoán không hề cưỡng ép cậu, ngoại trừ lần đâu tiên, các lần sau đó tuy cậu có cự tuyệt nhưng chưa từng muốn đẩy Thi Hoán ra. Bọn họ vốn là anh em, là loại quan hệ có thể làm bạn tới già. Nhưng cậu dần dần muốn mối quan hệ này xuất hiện một vết rách, đâm thủng màng quan hệ mỏng manh này, quả thực có chút không bình thường.

Thi Hoán dũng cảm đứng chắn trước mặt cậu ngăn lại bão táp, cậu cũng muốn một lần bảo vệ anh trai trước khó khăn hiểm nguy. Phương Tĩnh kinh sợ nhìn cậu nửa ngày, tựa hồ muốn nhìn trên mặt cậu tìm ra một tia dối trá. Nhưng cô lại không tìm được.

Sắc mặt cô trắng rồi lại đỏ, cuối cùng vỗ bàn một cái đứng lên: "Cậu... Má nó đôi này! Biến thái như vậy thì đừng có gieo vạ cho người khác! Tôi không thèm quan tâm cậu nữa! Thích làm gì thì làm!"

Thi Vinh rất đơn thuần, cũng ngây thơ, mặc kệ trong mắt cô hay Thi Hoán cũng là một cái gì đó rất hiếm thấy, đặc biệt làm người động tâm. Phương Tĩnh tuy rằng giận cậu nhưng không cách nào hận cậu, bởi cô biết Thi Vinh không giống người khác cố ý tiếp cận mình vì có mưu đồ riêng, đơn giản chỉ cùng cô hưởng thụ thời gian bên nhau.

Mặc dù nhìn thấy một mặt khác của Thi Vinh, cô đầu tiên là sửng sốt hả hê, nhưng sau đó lại không nỡ để cậu rơi vào ma trảo, rơi vào bóng tối vĩnh hằng. Cô nói ra để cho đối phương một lối thoát, không nghĩ tới cậu ta lại can tâm tình nguyện, vậy chỉ hi vọng họ được tự do, đừng gieo vạ cho người khác nữa, tôi ăn quả đắng của hai người đủ rồi QAQ.

Thôi thì để Thi Vinh làm một đứa bé ngây thơ cả đời đi, có coi là trả thù không nhỉ?

Thi Vinh biết Phương Tĩnh cùng cô mình không chung một hội, đuổi theo hai bước cười hì hì kêu: "Chị Phương, chị là tốt nhất!"

Phương Tĩnh hơi mỉm cười, hừ, tôi còn lâu mới tốt! Nhưng hai người các cậu phải hạnh phúc đấy, biết không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net