Chương 5: Em trai tự chui đầu vào lưới.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H.

Kể từ hôm đó trở đi, hôm nay đã là ngày thứ sáu Thi Vinh không về nhà.

Đêm ấy cậu muốn nhanh chóng tháo nút buộc thoát ra, nhưng cậu vừa mới xuất tinh cả người vô lực, dĩ nhiên nằm trên đất giãy giụa suốt hai giờ, tinh dịch nhớp nháp vương vãi ở trên đùi, Thi Hoán từ sớm đã không biết đi đâu.

Nghĩ lại một lần, Thi Vinh cảm thấy thật sự vô cùng quỷ dị. Anh trai ruột thủ dâm cho mình, còn mình lại vô cùng thoải mái bắn đầy tay hắn.

Nhưng lời nói của Thi Hoán càng làm cho cậu không cách nào bình tĩnh được.

Cậu không dám về nhà, sợ khi mình bước vào nhà lại thấy được dáng vẻ khác thường của Thi Hoán. Từ trước đến nay đối với Thi Vinh mà nói thì Thi Hoán chính là tấm gương sáng của cậu, theo thẩm định của Thi Vinh, nam nhân hoàn mỹ nhất cũng chỉ có thể là Thi Hoán.

Thành thục thận trọng, quyết đoán mười phần, hơn hai mươi năm thường thức dáng vẻ ưu mỹ của anh trai ầm ầm sụp đổ, tam quan của Thi Vinh hoàn toàn đảo lộn.

Quan trọng hơn là, Thi Vinh ảo não nghĩ, nếu như Thi Hoán lại làm như vậy với cậu, cậu không biết mình có thể chống lại được hay không.

Thi Vinh cứ vậy mà ù ù cạc cạc ở khách sạn, trong lúc rảnh rỗi thậm chí còn gọi mấy bạn tình trước đây muốn làm ăn một nháy, nhưng cậu căn bản...

Không-cứng-được!!!

Trước đó lúc ở phòng làm việc Thi Vinh đã có cảm giác lúc ẩn lúc hiện về phương diện kia, nhưng đều bị cậu lơ đi. Bây giờ mới thật sự cảm nhận được cái gì là lực bất tòng tâm.

Dùng tay anh trai so sánh, những nhuyễn ngọc ôn hương kia thật sự vô vị, không bằng một phần ngàn.

Phải, vô vị.

Thi Vinh có thể tưởng tượng ra mấy ngày nữa thôi vòng bạn bè của cậu sẽ ùn ùn đưa tin, rằng cậu liệt dương.

Ngay cả lúc cậu thủ dâm, chỉ cần đem tay mình tưởng tượng thành tay anh trai, buổi tối ngày đó nhiệt độ cực nóng ở sau lưng phảng phất như muốn thiêu cháy người, dương vật lập tức cứng rắn như thép.

Cứ vậy ngơ ngơ ngác ngác qua một tuần, rõ ràng ở khách sạn gần nhà như vậy, anh trai cũng không thèm liên lạc với cậu.

Cậu biết mình làm sai rồi, nhưng Thi Hoán 'trừng phạt' quá điêu luyện, quá đáng sợ, càng làm cho cậu không dám về nhà.

Nếu có lần sau sẽ phải gặp loại đối đãi quá đáng hơn.

Đêm đó hắn như người xa lạ, tàn khốc bắt lấy thân thể mình, mặc kệ cậu xin tha thế nào đều không buông tay.

Cậu không muốn anh trai đối xử với cậu như vậy.

Chỉ cần không phát sinh chuyện như thế nữa, cậu liền xem như chưa có gì xảy ra.

Nhưng nếu không làm thế, anh trai cũng không hết giận, cậu đâu còn biện pháp nào để xin lỗi anh ấy?

Vừa sợ hãi anh trai nhục nhã đùa bỡn, lại muốn cùng hắn làm hòa, não Thi Vinh không nghĩ ra biện pháp nào tốt, đành phải ở trong khách sạn chờ anh trai hốt xác mình.

Hắn cũng không đóng băng thẻ tín dụng của Thi Vinh, cậu oan ức nghĩ, rõ ràng tra ghi chép tiêu dùng trong thẻ một chút liền có thể tìm được khách sạn cậu ở, vậy mà Thi Hoán lại không làm. Uổng công mấy ngày nay cậu sợ Thi Hoán tìm tới, ngay cả cửa khách sạn cũng không dám ra, ngày ngày chỉ có thể đắp chăn xem ti vi trong phòng. Nhị thiếu gia phong lưu lãng tử nhàm chán đến độ lông chân muốn dài ra luôn rồi! Thế nhưng hiển nhiên Thi Hoán không có ý định đi tìm cậu, cũng không muốn xen vào cuộc sống cậu nữa. Trong lòng Thi Vinh có chút mất mát không rõ.

Cậu buồn bực không đợi được, lại ngại đi tìm hắn, đành phải lén lút gọi điện cho thư ký Tiểu Đường của anh trai.

"Anh nói cho tôi đi, anh trai tôi rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Tôi mọc nấm ở khách sạn luôn rồi mà anh ấy vẫn chưa tới, có phải còn giận hay không?"

Hiện tại đang trong giờ làm việc, Tiểu Đường chăm chỉ cần cù buộc mình phải liều mạng chống lại ánh mắt soi mói của ông chủ, cùng Nhị thiếu gia lá mặt lá trái.

"Ờm, ờm... Đúng, đúng, đúng, Thi tổng vô cùng bận, bây giờ còn muốn ra nước ngoài họp đây!"

Người bình thường nhìn vào gương mặt của Thi tổng chỉ thấy lạnh nhạt, không nhìn ra hắn đang vui hay đang buồn, đang phẫn nộ hay đang bình tĩnh. Khuôn mặt hắn vạn năm như vậy, làm người ta có cảm giác không hề có có cảm xúc.

Nhị thiếu gia cùng Thi tổng chung bụng mẹ còn có chút cảm ứng tâm trạng lẫn nhau, nhưng bây giờ rõ ràng hai anh em giận nhau rồi, cậu ta chỉ là thư ký, không có gan nhiều chuyện việc nhà của ông chủ.

Nhưng Thi Vinh không hề có ý nghĩ công tư phân minh, cậu như bắt được hi vọng mà hưng phấn, liên tục hỏi: "Thật hả? Vậy anh ấy đi quốc gia nào? Chuyến bay số mấy? Khi nào bay?"

Tiểu Đường đau khổ quay đầu liếc nhìn Thi tổng tựa hồ rất chăm chú làm việc, mếu máo bày tỏ mình đã làm hết sức rồi.

Đầu bên kia điện thoại Thi Vinh còn lải nha lải nhải, bên này Thi tổng đột nhiên đứng dậy, đi tới chỗ cậu ta.

Ổng cầm giấy đuổi việc kìa.

Tiểu Đường chênh vênh nơi vách đá chua xót cầm lấy, lại phát hiện giấy đuổi việc hơi nhỏ, còn có chút cứng.

Nà ní?! Hai tấm vé máy bay?!?!

Không nghi ngờ gì nữa, tấm vé đó rõ ràng là chuyến bay của cậu ta và ông chủ vào ngày mai!

Đốt ngón tay của Thi Hoán đặt ở dưới tên chuyến bay, nhẹ nhàng gõ gõ. Tiểu Đường tuy rằng không theo kịp mạch cảm xúc của Nhị thiếu gia, nhưng năng lực làm việc của cậu rất cao, cậu ta nhanh chóng hiểu được ý tứ của Thi tổng, kinh ngạc ngẩng đầu.

Vờ lờ!

Ngón tay thon dài của hắn lại gõ gõ trên vé máy bay.

Tiểu Đường máy móc đọc một chuỗi kí tự với điện thoại, Thi Vinh ở bên kia đương nhiên không biết những chuyện này, lòng tràn đầy vui vẻ lấy giấy bút ở quầy rượu ghi lại.

"Cảm ơn anh Tiểu Đường! Anh thật chuyên nghiệp, trình độ như vậy làm tôi cũng muốn thay anh trai tăng lương cho anh luôn đó!"

"Ha ha, không cần, không cần, dễ như ăn cháo ấy mà!"

Âm thanh Thi Vinh đột nhiên hạ thấp: "Ừm, còn có... Có thể đừng nói cho anh tôi biết tôi hỏi lịch trình của ảnh không?"

Tiểu Đường bất lực nhìn về phía ông chủ.

Thi Hoán khẽ gật đầu.

"Đương nhiên, ha ha, cậu là em trai Thi tổng mà, nên làm, nên làm..."

"Anh Tiểu Đường thật sự quá tốt rồi! Ai, tôi thật muốn đổi Lisa..."

Tiểu Đường lại cùng Thi Vinh khách sáo vài câu, tâm tình Nhị thiếu gia thật vui vẻ mà cúp máy.

Kỳ thực gần đây Thi Hoán không có bận việc gì, mặc dù mở hội nghị là sự thật nhưng có thể ở trong nước giải quyết, không nhất thiết phải xuất ngoại. Hắn xuất ngoại chủ yếu là tham gia hôn lễ của một người bạn, thuận tiện làm việc luôn.

Nếu Nhị thiếu gia cũng muốn đi, mấy phòng quyết định ban đầu tự nhiên không đủ nữa, Tiểu Đường đang muốn gọi điện đặt thêm một phòng nhưng lại bị Thi Hoán ngăn lại.

"Không cần lo." Thi Hoán nói. "Coi như cậu không có nói cho tôi biết."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net