Chương 7: Bị anh trai bắn tinh trên mặt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H.

Thi Vinh nghe tiếng anh trai thở dài, bất đắc dĩ nói: "Anh thật là..."

Sau đó ngón tay của Thi Hoán trên dương vật nhẹ nhàng tuốt vài cái, thỉnh thoảng cưỡng ép đem tay Thi Vinh đảo quanh trên quy đầu.

Thi Vinh đã không còn năng lực chống cự, thuận theo ý trời để Thi Hoán tự cầm lấy tay cậu thủ dâm.

Dần dần, cậu không biết là ai tuốt ai, tiếng anh trai thở dốc càng ngày càng nặng nề, ồ ồ bên tai, hơi nóng thổi đến mức nửa người của Thi Vinh tê dại.

Dương vật cậu cũng cao cao ngẩng đầu, nhưng xúc cảm của Thi Vinh đều tập trung ở tay, thân thể như đóng cọc mà dán chặt trên bả vai Thi Hoán.

Động tác trên tay càng lúc càng nhanh, lông ở gốc dương vật không ngừng đâm vào ngón tay cậu, đau nhói lại tê ngứa. Thi Vinh có cảm giác bàn tay đã không thuộc về cậu nữa, ma sát đến đỏ ửng co giật, chỉ có lửa tình cùng hưng phấn khó diễn tả không ngừng thiêu đốt lý trí của cậu.

Rõ ràng cậu giúp Thi Hoán thủ dâm, sao lại giống như hắn đang cưỡng gian tay mình!

Loại cảm giác bị người khác hoàn toàn khống chế Thi Vinh chưa từng nếm trải qua, huống chi người kia cùng cậu sớm chiều chung đụng, là người anh trai ruột thịt luôn luôn nghiêm mặt, loại hành vi kỳ diệu này làm cho cậu cảm thấy anh trai càng lúc càng bước tới gần mình.

"Bỏ qua cho em được không?" Thi Vinh nhận thấy bầu không khí đã được hâm nóng, tội nghiệp khẩn cầu: "Anh hai, em xin lỗi, em sai rồi. Em thề sau này em sẽ không bao giờ để chuyện như vậy xảy ra nữa, tha thứ cho em đi, anh hai..."

"Em sai cái gì?"

"Em sẽ không cùng chị dâu... À không, ả dâm phụ kia không có gì tốt, anh hai phải nên tìm một người phụ nữ vô cùng vô cùng yêu anh mới đúng." Chỉ mới câu dẫn một chút liền cắn câu, nếu như cậu là phụ nữ, cùng với người đàn ông đẹp trai tài giỏi như anh hai kết hôn, nhất định không thèm liếc mắt nhìn người khác, nhìn anh hai thôi là thấy thỏa mãn rồi.

Không nói đâu xa, ừm, dương vật của Thi Hoán rất lớn, phỏng chừng không có mấy ai vượt qua được hắn. Mấy người khác đều xiêu xiêu vẹo vẹo, làm sao sánh bằng anh hai được?

Mấy người xiêu xiêu vẹo vẹo: ...

Vừa nghĩ tới anh trai cùng người phụ nữ khác hạnh phúc, trong lòng Thi Vinh không hiểu sao có cảm giác ê ẩm không nói nên lời. Thi Vinh lắc đầu, đem cái nồi này đổ lên cảm giác tội lỗi do cấu kết chị dâu cắm sừng anh trai.

"Ồ?" Thi Hoán từ phía sau nhích lại gần. "Nói như vậy cũng không rõ mình sai ở đâu. Em nhìn đi, cái này sao tính là xin lỗi được?"

Hắn cố ý đem tay Thi Vinh xoa bóp chuyển động trên dương vật mình: "Một chút cũng không thoải mái, em còn nghĩ là đã bồi thường xong?"

Không sướng?

Một chút cũng không?

Đúng vậy, ngoại trừ hơi hơi thở dốc, âm thanh Thi Hoán rất bình tĩnh, dương vật căng cứng, tinh hoàn cũng phồng lên, nhưng lại không hề có ý định xuất tinh.

Đờ mờ!

Sao có thể như vậy! Cậu phục vụ tận tâm như thế, anh trai lại không cảm thấy sướng? Kỹ thuật cậu kém đến vậy à?

Cùng chung một mẹ, ăn cùng mâm ngủ cùng giường, tại sao dung mạo Thi Hoán so với cậu càng thêm anh tuấn, năng lực làm việc mạnh hơn cậu, dáng người cường tráng mạnh mẽ, ngay cả dương vật cũng lớn hơn cậu, khả năng kéo dài cùng kỹ thuật đều ăn đứt cậu!

Nhân sinh khốn nạn!

Cậu chỉ muốn làm cho Thi Hoán thất thố một lần bộ khó như vậy à?

Lực trên tay Thi Hoán thoáng buông lỏng một chút, tuy rằng hắn vẫn chưa bắn tinh, nhưng hiển nhiên cũng không có ý định để Thi Vinh giúp hắn thủ dâm nữa.

Thi Vinh bị lửa tình hun nóng, nơi sâu nhất nổi lên cảm giác không cam lòng, cậu hừ một tiếng, cúi đầu, há miệng ngậm lấy dương vật anh trai.

"A —— ——!" Nam nhân hít vào một ngụm khí lạnh, Thi Vinh không thấy biểu tình của hắn, chỉ cảm thấy bàn tay kia thật ôn nhu mà sờ sờ tóc cậu. "Dùng môi, chậm một chút, đừng dùng răng, em cắn đứt anh bây giờ."

"A a... Ừm... Ô..." Thi Vinh muốn xin lỗi, nhưng miệng bị dương vật lớn chặn lại, chỉ phát ra âm thanh không rõ, mơ mơ hồ hồ, cũng may Thi Hoán không tức giận, chậm rãi dịu dàng vuốt ve cậu.

Thi Vinh vội vàng giấu kỹ hàm trên hàm dưới, lúc trước không biết phụ nữ khẩu giao thế nào, mà cậu cũng chẳng có tâm sức để ý, sướng là được, nhưng cậu tuyệt nhiên không ngờ sẽ có ngày mình khẩu giao cho một người đàn ông.

Cẩn thận liếm một chút, nơi đó mềm yếu như vậy, răng không cẩn thận cắn một cái có bao nhiêu đau đớn, có khi anh trai nhịn không được đá văng cậu ra.

Dương vật cứ như vậy được khoang miệng ấm áp bao bọc, hung ác đâm càng sâu, trong miệng cậu đầy ắp dịch vị nam nhân tanh nồng, cực kỳ khó chịu. Nhưng vừa nghĩ đến đó là anh trai, Thi Vinh nhẫn nhịn ham muốn nôn khan, tùy ý để dịch nhầy của tuyến tiền liệt chảy tới cuống lưỡi, vào sâu trong cổ họng.

Dịch nhầy tuyến tiền liệt của anh trai không đem đến cho Thi Vinh cảm giác bẩn như của người khác, Thi Hoán không cưỡng ép cậu, nhưng Thi Vinh dùng đầu lưỡi ở lỗ nhỏ trên quy đầu liếm vòng mấy cái, hô hấp Thi Hoán bỗng nhiên dồn dập, bắp đùi cũng run rẩy.

Đã đi tới bước đường này, đại não Thi Vinh tê dại, bị tình dục hoàn toàn nhấn chìm, đồng thời đầy rẫy một loại khoái cảm đánh cược tất cả, anh em ruột thịt, đồng tính luyến ái gì đó đều không quan trọng, mọi thứ chỉ còn đúng một ý nghĩ, cậu muốn làm người đàn ông này thoải mái.

Thi Vinh ngậm vào toàn bộ quy đầu to lớn cứng rắn, cậu theo bản năng hút một cái, giữa kẽ răng phát ra tiếng nước 'xì xì' vang dội, Thi Hoán rên khẽ một tiếng, hiển nhiên rất sướng.

Dương vật càng nuốt càng sâu, môi Thi Vinh cơ hồ dán chặt vào bộ lông dày đặc ở gốc dương vật, nước miếng và dâm dịch nhễu nhão, rơi xuống lông đen dày cộm, làm cho bộ lông ướt nhẹp một mảng.

Cậu thuận theo mà ở trên thân hắn liếm tới liếm lui, đầu lưỡi non mịn cực kì mềm nhẹ, tựa như con mèo nhỏ ngoan ngoãn liếm sữa.

Tay Thi Hoán đặt ở sau đầu Thi Vinh càng ngày càng dùng sức, cuối cùng hắn không chịu được tiết tấu chậm rãi của em trai, túm chặt tóc Thi Vinh, hung ác tàn nhẫn đem đầu cậu ấn xuống.

"A a... Đừng... Ô... A..." Thi Vinh không hề phòng bị, yết hầu bị dương vật dữ tợn đâm tới nơi sâu xa nhất. Cậu đau tới nước mắt muốn chảy ra, tay của Thi Hoán còn túm chặt tóc cậu lôi kéo xuống dưới, mạnh mẽ ép buộc cậu phải thích ứng tiết tấu của mình.

Thi Vinh miễn cưỡng để miệng trống một khoảng gọi một tiếng, nhưng miệng cậu lập tức bị dương vật thô to chặn lại.

"A a a... Không muốn... Ô... Anh ơi... A a a... Ô a..."

Vòm miệng Thi Vinh ướt át mềm mại, còn không tự chủ mà chăm chú mút liếm dương vật, tuy rằng Thi Hoán đối xử thật sự thô bạo, cậu cũng không dám thả lỏng khớp hàm, chỉ phát ra tiếng nghẹn ngào ủy khuất.

"Không phải đã dạy em trên máy bay không được nói chuyện lớn tiếng hay sao?" Thanh âm Thi Hoán khàn khàn gợi cảm, trầm thấp mà mê người, tràn ngập hương vị tình dục, hãm người ta vào sâu trong đó.

"Nếu không học được, vậy anh trai chỉ có thể chặn miệng em lại."

Hắn vừa nói xong liền thật sự dùng dương vật nhồi đầy khuôn miệng Thi Vinh. Dương vật Thi Hoán đã thô to khổng lồ, đâm sâu tới tận gốc trong cổ họng Thi Vinh, có lúc sẽ hung hãn đè ở cuống họng.

Thi Vinh cảm thấy có chút quái dị, họng rất đau, nhưng hạ thân cũng thật ngứa ngáy. Mỗi lần anh trai bắt lấy đầu cậu bị trượt mấy lần, dương vật cậu cũng sẽ run run chảy ra dâm dịch, phía trước quần jean của cậu bây giờ ướt sẫm một mảng.

Trong đầu Thi Vinh xuất hiện hình ảnh đêm đó Thi Vinh giúp cậu xóc lọ, Thi Hoán so với ngày đó càng thêm thô bạo, càng mất khống chế. Cậu chưa từng thấy anh trai nho nhã ôn hòa lại lộ ra một mặt tàn bạo như vậy, cậu thậm chí có loại ảo tưởng toàn thân mình bị mùi vị của hắn dội thấu, trên người nồng nặc hơi thở nam tính mạnh mẽ.

Được yết hầu căng mịn của em trai bao bọc, cảm giác vui vẻ sung sướng không gì sánh kịp. Dương vật Thi Hoán run rẩy mấy lần, tựa hồ muốn bắn tinh.

Lúc suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Thi Vinh, cậu không hề nghĩ đến trốn tránh.

Anh trai cũng sẽ bắn tinh sao? Tinh dịch của hắn sẽ có mùi vị thế nào?

Lúc Thi Vinh yên lặng chuẩn bị dung túng cho Thi Hoán bắn trong miệng mình, bàn tay ở sau đầu cậu nhanh chóng kéo cậu ra. Cứ như vậy dương vật màu đỏ tím thô to dữ tợn đột nhiên phun ra một luồng dịch trắng đục, hết thảy dính lên mặt cậu.

Thi Hoán bắn rất nhiều, tinh dịch cũng thật đậm. Thi Vinh vừa muốn lau mặt, bất chợt lại có một luồng phun lên tóc cậu, không ngừng nhỏ giọt xuống.

Trong không khí tràn ngập hương vị xạ hương nồng đậm của nam nhân, Thi Vinh bị cỗ mùi vị làm cho đầu váng mắt hoa, cả người không còn chút sức, chỉ có thể mềm mại gối đầu lên đùi anh trai.

Thanh niên da thịt màu mật ong cùng tinh dịch trắng đục không ngừng lăn xuống, có nét tương phản, nhưng lại là cảnh đẹp mê người.

Thi Hoán nâng mặt cậu thưởng thức hồi lâu, cuối cùng động tác êm ái tiếc nuối lau đi tinh dịch mình vừa bắn ra trên mặt em trai.

Anh trai tâm tình rất tốt.

Thi Vinh mơ mơ màng màng nghĩ, anh trai đối với cậu thật ôn nhu, nếu như hi sinh như vậy đổi lấy sự chăm sóc dịu dàng của hắn, tính ra mình cũng không thiệt thòi.

Cậu hoàn toàn quên mất hi sinh hôm nay là do ai tạo thành, tự động vứt ra sau não.

Lúc xuống máy bay, chân Thi Vinh cứ mềm nhũn cả ra, không đứng thẳng nổi, căn bản không xuống chỗ ngồi được.

Cuối cùng Thi Hoán vững vàng ôm cậu theo kiểu công chúa qua chốt kiểm tra, ánh mắt nhân viên tại sân bay nước B lấp lánh ý cười, lập lòe phát sáng, nhìn bọn họ hàm ý chúc phúc, dịu dàng cười cười.

Thi Vinh mặt đỏ bừng, ngại ngùng đem đầu chôn chặt trong ngực anh trai. Bọn họ vẫn bị nhầm thành người yêu, mà thôi kệ, Thi Vinh nghĩ, ở nơi đất khách quê người cũng sẽ không có ai để ý đến hai người đâu... nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net