Chương 8: Phòng trăng mật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H.

Khí hậu nước B ấm áp mà ướt át, bây giờ là mùa hạ, độ ẩm không khí rất cao, chốc lát sẽ làm cả người ướt nhẹp. Nhưng chỗ này phong cảnh hợp lòng người, cảnh sắc xinh đẹp, mỹ nữ ăn mặc khêu gợi mỹ lệ cũng đặc biệt nhiều.

Máy bay vừa hạ cánh Thi Vinh lập tức nhận được một cuộc 'điện thoại', ngay cả giao diện trò chuyện đều không mở, nhưng cực kỳ hùng hồn nói: "Hả? Cậu có việc không đón tôi được? Vậy bây giờ tôi ở đâu đây? Đờ mờ người anh em, cậu mẹ nó không có lương tâm!"

Thi Hoán không vạch trần cậu, cũng không mời cậu đi cùng, tự mình đi về xe đã chờ sẵn.

Thi Vinh bắt lấy tay áo anh trai, sợ hắn đi quá nhanh, một tay đè lại điện thoại: "Được rồi, anh trai tôi cũng ở nước B, ảnh rất tốt với tôi, nhất định sẽ giúp tôi, có phải không anh hai?"

Thi Hoán lạnh lùng nhìn cậu, không từ chối.

Thi Vinh lập tức quen cửa quen nẻo leo lên xe, trong xe rất lớn, chỗ ngồi ở phía sau cùng tài xế bị cách một tấm ngăn, hẳn là đã chuẩn bị từ sớm.

"Chưa tha thứ cho em sao?" Sau khi lên xe, Thi Vinh oan ức không chịu nổi, rõ ràng ở trên máy bay ôn nhu với cậu như vậy, còn ôm cậu tới phòng nghỉ. Cậu nghĩ anh trai đã bỏ qua cho cậu rồi, như thế nào đi được hai bước lại không thèm để ý cậu nữa?

Đúng là rút chim vô tình.

Không chỉ phụ nữ khó hiểu, mà anh trai cậu cũng không hề kém cạnh, như dò kim đáy biển, như hạt bụi giữa vũ trụ rộng lớn, liếc mắt một cái không thể nào hiểu nổi.

"Em thử suy nghĩ đi." Thi Hoán rốt cuộc nhìn cậu, châm chọc cười cười. "Là do em không rõ ràng."

"Sao lại khó chiều như vậy... Thật là..." Thi Vinh oan ức trề môi, nhưng vẫn tỉ mỉ nhớ lại, thử coi, cậu ở phòng nghỉ, anh trai thì đi mua nước cho cậu, chân cậu mềm nhũn đặt ở trên ghế sofa dưỡng sức.

Ừm, lúc đó trước sofa là một mỹ nữ da ngăm tóc đen, là một vưu vật, điện nước rất đầy đủ, khóe mắt thâm thúy, lông mi đen dài, ăn mặc rất quyến rũ, áo khoét sâu nơi cổ cùng thắt lưng, lộ ra rãnh ngực sâu hoắm, nóng đến bỏng mắt. Người phụ nữ kia đột nhiên xoay đầu nhìn cậu, kéo kéo khóe miệng, hiển nhiên chấm trúng rồi.

Sau đó cậu cùng cô ta bốn mắt nhìn nhau trào máu họng, cô ta vô cùng tự nhiên ngồi bên cạnh cậu, hai người nói chuyện phiếm với nhau, rất hợp nhau, cũng không biết Thi Vinh bị cái gì, cậu chậm rãi sờ lên bắp đùi người ta.

Lúc đó anh trai bỗng nhiên ném bình nước vào mặt cậu, cậu tay chân luống cuống bắt được bình nước, thế nhưng anh trai đã sớm đi chỉ còn dư lại bóng lưng, cậu liền vội vội vàng vàng đuổi theo, bỏ mặc mỹ nữ.

"Móe! Đừng như em nghĩ nha!" Thi Vinh bỗng nhiên tỉnh ngộ, kinh ngạc nhìn Thi Hoán: "Anh cũng thích cô ta!"

Thi Hoán: Em trai mình ngốc thật hay giả vờ vậy?

Hắn không kỳ vọng vào tư duy logic của em trai, nghe vậy cũng không thất vọng, không để ý cậu nữa.

Mỗi khi hắn bước ra một bước, Thi Vinh lại chạy cách hắn càng xa. Trong lòng hắn hiểu rõ Thi Vinh không hiểu sự việc này, nhưng hắn sẽ tự cởi ra nút buộc, để Thi Vinh yêu hắn, dựa dẫm hắn, chỉ nhìn mình hắn.

"Không được không được, loại phụ nữ này không hợp với anh, tuy lớn lên đẹp mắt nhưng tuyệt đối không được!" Thi Vinh suy nghĩ một chút, kịch liệt lắc đầu. "Anh hai thấy không? Trên tay cô ta có nhẫn! Đã kết hôn rồi đó! Em và cô ta mới nói chuyện vài câu đã quyến rũ em rồi, đừng anh hai, loại phụ nữ này rước vào nhà không nổi đâu! Ừm, tuy rằng rất đẹp, làm bạn tình còn có thể... Không đúng, bạn tình cũng không được! Ai biết cô ta có mắc bệnh tình dục gì đó rồi lây qua anh luôn không? Anh hai đừng để bị lừa đó, anh lớn lên đẹp trai lại giỏi chăm sóc người khác như vậy, là một người đàn ông tốt, khẳng định ai cũng thích anh, cô ta cũng như thế, chắc chắn sẽ câu dẫn anh! Mặc dù lớn lên... Không không, nhìn kỹ cũng không xinh đẹp, ai da, mũi quá cao, môi quá dầy, thân hình cũng không đẹp, nhìn thật chướng mắt, không bằng phụ nữ phương Đông, thôi thôi, nói chung là không được! Anh hai đừng có liên hệ gì với cô ta đó!"

Thi Vinh dài dòng không có trọng điểm một thôi một hồi, trong lòng cảm thấy kì lạ, lúc nãy nhìn qua là mỹ nhân xinh đẹp gợi cảm, vừa nghĩ tới anh trai cũng thích cô ta lại bới móc được toàn bộ mặt xấu?

Thi Vinh còn muốn nói gì đó, cậu đột nhiên phát hiện khuyết điểm của người phụ nữ kia nói cả buổi cũng không hết, anh trai bên cạnh im lặng hồi lâu bỗng phì cười một tiếng.

"Hừm, xem ra em cũng không tệ." Thi Hoán sờ sờ đầu cậu, như dỗ trẻ em, dịu giọng. "Đừng tùy tiện theo phụ nữ lai lịch không rõ lên giường, biết không?"

"Ừm..." Thi Vinh chỉ cảm thấy thế này thật thoải mái, không biết tại sao lại như vậy, anh trai không cùng cậu chiến tranh lạnh nữa, bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều, Thi Vinh lung tung gật đầu.

Bên ngoài cửa xe cảnh vật dần dần thay đổi.

Từ thành thị toàn nhà cao tầng bê tông cốt thép biến thành màu xanh biếc dịu nhẹ bao bọc, đủ loại cây mọc đầy hai bên đường.

Thi Vinh kiềm chế không được, mở cửa sổ xe cảm khái: "Chỗ này thật đẹp, ký hợp đồng ở đây cũng cảm thấy vui vẻ."

"Không phải ký hợp đồng." Thi Hoán giải thích. "Hôn lễ bạn anh tổ chức ở chỗ này."

"Nhưng Tiểu Đường nói với em..." Thi Vinh muốn phản bác, đột nhiên nhớ tới anh trai không biết cậu lét lút hỏi lịch trình từ chỗ thư ký, vội vàng nuốt nửa câu sau xuống. "Chỗ này rất thích hợp làm hôn lễ, phong cảnh cũng thật đẹp, ha ha..."

Quả nhiên sau một đoạn đường tuy hẻo lánh nhưng cây cỏ tươi tốt, dần dần có thể nhìn thấy đường nhựa sạch sẽ, cây cối được tu bổ chỉnh tề. Từ trang trí và phong cách bày biện đại khái là khu nhà giàu nước B, Thi Vinh thường xuyên xuất ngoại cũng không thấy hiếu kỳ. Nhưng nơi yên tĩnh lại thưa người thế này cậu rất ít đến, huống chi cậu cùng anh trai đã lâu không du lịch cùng nhau.

Khu biệt thự bình thường ở ngoại thành đều là nơi người già tĩnh dưỡng, có đình viện rộng lớn, có non sông nước biếc, cuộc sống đầy đủ. Thỉnh thoảng nhìn thấy cụ ông Châu Âu và cụ bà nắm tay nhau mà đi, hoặc nhìn thấy một người ngồi trên xe lăn được người kia đẩy đi dưới ánh chiều tà.

Thi Vinh tưởng tượng đến bản thân ở tương lai, lúc đó bên cạnh cậu không biết là có giai nhân nào, nhưng đẩy xe lăn cho cậu khẳng định chắc chắn là anh trai.

Dù sao thân thể anh trai tốt hơn cậu rất nhiều, Thi Vinh nghĩ.

Hơn nữa anh em cùng người yêu khác nhau, là một loại liên kết vững chắc không cách nào chặt đứt. Mặc kệ cậu ở đâu, mấy chục năm sau trở về cậu vĩnh viễn là đứa em ngoan ngoãn của anh trai. Khả năng lúc đó trên mặt cậu còn mang theo rất nhiều dấu tay phụ nữ, nhưng không sao, anh trai nhất định sẽ đau lòng mà thoa thuốc cho cậu.

Thi Vinh nhịn không được đoán thử Thi Hoán lúc bốn mươi, năm mươi tuổi sẽ ra sao, nhưng vừa nghĩ đã xuất hiện khuôn mặt càng thêm anh tuấn, đôi mắt càng thâm trầm đen kịt, tiếng tim đập của cậu như hòa vào tiếng hít thở của anh trai càng thêm rõ ràng, đồng thời càng lúc càng nhanh.

Thật kỳ lạ... Đến khi đó vật dưới của Thi Hoán còn có thể tốt như bây giờ không?

Chắc hẳn sẽ còn tốt.

Lúc cậu đang nghi hoặc chìm đắm vào hoang tưởng của mình, rất nhanh xe đã tới nơi.

Phía cuối khu biệt thự là một tòa nhà được cây cối cao vút che đi bên trong trang viên. Xa xa có thể nhìn thấy cánh cổng mặt trên khắc các loại hoa phức tạp, có cảm giác rất cao quý.

Tài xế đưa bọn họ đến tòa nhà Lạc Khắc, phong cách đương thời, quản gia mái tóc điểm bạc bước ra cổng cúi người chào hỏi. Sau đó nhìn ra sau lưng Thi Hoán, thấy thêm thành phần ăn chực nữa là Thi Vinh, kinh ngạc nói: "Thật xin lỗi, lúc trước chỉ nói có một mình ngài, cho nên không có chuẩn bị phòng..."

"Không sao, em ấy ở một phòng với tôi là được rồi."

Quản gia trên mặt lộ ra thần sắc ám muội, hiểu rõ khẽ cười, dẫn Thi Vinh và Thi Hoán lên lầu hai, tới một căn phòng, ra dấu mời.

Vào phòng đó, Thi Vinh rốt cuộc hiểu tại sao quản gia lộ ra biểu tình lúc nãy.

"Đờ mờ phòng này bị cái lề gì thốn!!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net