Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nói?

"Là tôi nói." Hứa Minh Dập đi lên, "Đội trưởng Lương phải giải quyết chuyện quỷ anh, muốn để đội trưởng Mục dẫn người xử lý chuyện kế tiếp, nhưng không liên lạc được với đội trưởng Mục nên phải liên lạc với Cục quản lý quỷ dị, thế mới biết đội trưởng Mục bị mất liên lạc, đội trưởng Lương sợ có vấn đề xảy ra nên kêu tôi đi một chuyến, mấy người bọn họ đều nằm trong biệt thự, kêu sao cũng không tỉnh, giống như là đang ngủ vậy, tôi không cảm nhận được quỷ khí trong ngôi biệt thự, đội trưởng Lương lại đang đuổi theo thi thể nữ và quỷ anh, ngoại trừ cậu, tôi không tìm thấy Linh Giả nào khác để hỗ trợ hết."

Hứa Minh Dập nói: "Chuyện của cậu, tôi đã nói với bọn họ, cậu bị Giang Tư Lâm làm hại thảm như vậy, tội trạng của ông ta không liên quan gì đến cậu cả. Cậu quen biết với Kiều tiểu thư, Kiều gia lại xảy ra chuyện như vậy, tôi nghĩ cậu chắc chắn sẽ giúp đỡ, nên dẫn bọn họ tới đây đây."

Giang Tứ nhíu chặt mày, "Hứa Minh Dập, không cần nhúng tay vào chuyện của tôi, tôi cũng không cần anh thay tôi đưa ra quyết định."

Thời Cảnh tựa vào khung cửa, "Trước khi cậu dẫn người tới đây, không phải thông báo trước mới lễ phép à?"

Hứa Minh Dập nhìn về phía hắn, "Anh là ai?"

Thời Cảnh hất cằm, "Tôi là vệ sĩ của cậu ấy."

Hứa Minh Dập: "......"

Hứa Minh Dập nhướn mày, "Một Người trấn quỷ trở thành vệ sĩ của Linh Giả sao?"

Thời Cảnh khẽ cười một tiếng, "Cậu chính là Linh Giả mà đội trưởng Lương mới thu nhận sao? Tôi thấy cậu hình như có vẻ xem thường Người trấn quỷ chúng tôi nha, có muốn thử xem không, xem tôi có thể khiến cho cậu phắn từ trên này phắn xuống đấy."

Sắc mặt Hứa Minh Dập trở nên lạnh lùng, quả thực hắn cảm thấy Người trấn quỷ không bằng Linh Giả, Linh Giả có tương lai, Trấn Quỷ Nhân lại không có, kết cục của Người trấn quỷ chỉ có một con đường chết, giá trị của Linh Giả cao hơn Người trấn quỷ nhiều.

Giang Tứ: "Tôi đi xem."

Vợ chồng Kiều gia thở phảo nhẹ nhõm.

Thời Cảnh nói: "Nếu không muốn đi thì có thể từ chối, an toàn của cậu quan trọng hơn."

Giang Tứ lắc đầu, "Đi xem một chút đi."

Mục Vi cũng bị mắc kẹt ở nơi đó, cậu không thể ngồi yên mặc kệ, nhất định phải nhanh chóng đến xem.

Thời Cảnh: "Được rồi, nếu cậu muốn đi, tôi chỉ có thể đi cùng thôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net