Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngồi xổm trên tường hút thuốc, cúi đầu nhìn xuống Thành Nham.

Cả hai thống nhất sẽ đóng khung tấm ảnh đó, Giang Mộ Bình tìm thợ lắp đặt, treo khung ảnh này trong phòng khách.

Gần đây sau khi Thiệu Viễn Đông giải quyết xong công việc khó nhằn trong nước, gã thường xuyên liên lạc với Giang Mộ Bình, còn gọi điện thoại cho Giang Mộ Bình nói muốn tới nhà hắn làm khách.

"Không có ai tiếp ông." Giang Mộ Bình nhàn nhạt nói, "Hai đứa tôi đều rất bận."

"Vậy thì chờ lúc mấy ông không bận vậy." Thiệu Viễn Đông lên án, "Tôi chỉ muốn tới thăm nhà mới của ông, nhân tiện thăm hỏi bạn học của chúng ta. Trước tiên ông đừng nói cho Thành Nham biết tôi là ai, để tôi xem mất bao lâu thì cậu ấy có thể nhận ra, ông cứ nói tôi là bạn ông thôi nhá."

Thiệu Viễn Đông hẹn thời gian với Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình về nhà báo cho Thành Nham, hơn nữa vừa quay đầu đã bán đứng Thiệu Viễn Đông ngay.

"Là bạn học cấp ba của chúng ta."

"Ai vậy?"

"Thiệu Viễn Đông."

Nét mặt Thành Nham lộ vẻ mê man, như thể không có ấn tượng gì về người này.

"Không nhớ?"

Thành Nham lắc đầu.

Không nhớ rõ cũng không sao, dù sao cũng không phải ký ức vui vẻ gì. Khi học cấp ba Thiệu Viễn Đông với Thành Nham không hợp nhau, Thành Nham kiệm lời âm trầm, thành tích học tập tốt thế nhưng cả người mọc đầy gai nhọn người sống chớ gần. Mặc dù trong lớp anh không có cảm giác tồn tại, nhưng bởi vì thực sự ưa nhìn nên được không ít nữ sinh thầm mến.

Năm đó Thiệu Viễn Đông vẫn còn là một tên con ông cháu cha không đứng đắn, bởi vì thích một nữ sinh mà đi tìm Thành Nham gây sự, còn đánh nhau với anh, nguyên nhân cụ thể là gì Giang Mộ Bình không rõ lắm, có thể là tranh giành tình nhân.

Thời gian quá lâu, rất nhiều hồi ức thực sự đã quên mất.

Thành Nham không biết người đến nhà làm khách chính là cừu nhân, hôm trước còn cố ý đi mua ít hoa tươi mới để trang trí nhà cửa.

Thiệu Viễn Đông đã lâu thật lâu không có ăn lẩu trong nước nên đã chỉ định muốn ăn một bữa lẩu gia đình.

Hôm đó Thành Nham về muộn, còn ở studio xăm hình cho người ta, Thiệu Viễn Đông đến trước gặp Giang Mộ Bình ở nhà.

Hình cưới trong phòng khách làm cho Thiệu Viễn Đông sáng mắt lên.

"Tấm này ngầu ghê." Thiệu Viễn Đông đến gần nhìn kỹ, "Thành Nham có vẻ chẳng thay đổi gì cả, cậu ấy cũng không già đi luôn ấy."

Thiệu Viễn Đông quay đầu nói: "Hai người các ông tận hưởng cuộc sống quá ha, còn chụp ảnh nghệ thuật kiểu này."

"Đây là ảnh cưới."

"Ảnh cưới?" Thiệu Viễn Đông hơi kinh ngạc.

Lần đầu tiên gã thấy chụp ảnh cưới mà hút thuốc.

Thiệu Viễn Đông đột nhiên nhớ tới chuyện gì: "Tôi nhớ ba cậu không thích người khác hút thuốc mà, cậu đặt bức ảnh to thế này mà còn treo trong phòng khách, không sợ ông ấy nhìn thấy sẽ đánh chết các ông à?

"Giáo sư Giang, đủ phản nghịch nha. Học hư theo vợ ông rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net