p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lãng Lãng Minh Nhật

Edit: Zổ

Beta reader: Lệ Phong 

Hôm sau, trời còn chưa sáng Phương Trí Viễn đã rời giường, hắn tìm một bộ quần áo dày một chút, cầm bánh bột thô tối qua chưa ăn xong, mang theo chút nước liền vội vã đi.

Hôm nay là ngũ thất của a ma ruột hắn, theo như phong tục ở đây, người thân phải đốt giấy tiền và cúng đồ cúng cho a ma hắn. Phương Thăng là ca ca duy nhất của Phương Tằng, với tính cách của Phương Tằng, chỉ sợ đến từ sớm. Hơn nữa, theo phong tục, Lý Phú cùng người trong thôn cũng phải đến cúng bái hành lễ, ăn bữa cơm.

Cho nên, hắn phải chặn đường Phương Tằng, cùng cữu cữu mình bàn bạc kĩ lưỡng về kế hoạch của hắn.

Theo trí nhớ, Phương Trí Viễn đi tới con đường từ nhà Phương Tằng tới nhà hắn, hy vọng có thể gặp mặt. Hôm nay trời chưa sáng Phương Tằng đã gánh đòn gánh đến Lý gia thôn hóa vàng mã cho ca ca, dù là đại hán tử, khi nghe được tin trời giáng ấy mắt anh cũng đỏ au, ca ca mình tốt như vậy, lại bị thằng khốn nạn kia làm cho tức chết.

Lúc anh tới, mấy người Lý gia không ai nói thật, ngay cả cháu ngoại ruột của mình cũng câm như hến, khiến người làm cữu cữu như anh có chút thương tâm. Dù sao cũng là a ma ruột, dù cho Lý Phú là a cha của nó cũng không thể nói dối anh. Chẳng lẽ a ma ruột của nó chăm sóc nó bao nhiêu năm như vậy cũng không bằng a cha vốn đối nó không tốt?

Trong lòng Phương Tằng tự nói mình không cần so đo với một đứa bé chưa lớn, nhưng tâm anh cũng đã lạnh. Trước kia mỗi tháng anh đều đến thăm cháu ngoại, hiện tại lại không đi. Anh đi làm gì, nếu cháu ngoại đã che chở tên Lý Phú kia, anh nể ca ca trên trời không truy cứu, nhưng về sau cũng coi như không có thân thích họ Lý. Hổ tử đã che chở cho a cha nó, vậy thì sống cùng hắn ta đi, cữu cữu như anh đây cũng không quản.

Không sai, Phương Tằng là giận chó đánh mèo, hiện tại trong mắt anh, họ Lý không ai là người tốt.

Nhưng anh không nghĩ tới, cháu ngoại của mình mặc một cái áo không vừa người, giày trên chân thủng hai lỗ to, hiện tại nhập thu, trên đường đầy sương ẩm, giày của nó cũng ướt đẫm, khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh đỏ ửng, đứng ở ven đường giậm chân, giống như đang đợi người, hơn nữa lại là đứa cháu mình thương từ nhỏ, thấy nó như thế, Phương Tằng liền đau lòng.

Vội vàng tiến lên, hỏi Phương Trí Viễn: “Hổ tử, làm gì thế? Giờ này sao lại ở đây?”

Cuối cùng cũng đợi được Phương Tằng, Phương Trí Viễn trả lời vị cứu tinh: “Cữu cữu, con đang đợi cữu cữu, cữu cữu cuối cùng cũng tới, con đợi cữu cữu từ sớm.”

Nhìn gương mặt vui mừng của Phương Trí Viễn, lòng Phương Tằng mềm nhũn, cởi áo khoác khoác cho cháu, sờ sờ đầu cháu, nói: “Là cha con bảo con đến?” Ngữ khí tràn ngập chán ghét.

Phương Trí Viễn vội vàng nói: “Không, cữu cữu à, cha con đang ở chỗ Phùng Mai. Tự con muốn tìm cữu cữu!”

Hắn nhìn thấy sắc mặt Phương Tằng tốt lên không ít, liền biết ông cữu cữu này của hắn cực kì ghét Lý Phú: “Cữu cữu, con có chuyện muốn nói với cữu cữu!” Phương Trí Viễn làm bộ lấy hết can đảm nhìn Phương Tằng.

Phương Tằng hơi giật mình, hỏi: “Nói cái gì? Sao lại phải lén lút nói?”

“Cữu cữu, thực ra a ma con không phải bệnh chết, mà là bị cha con cùng Phùng Mai làm cho tức chết. Ban đầu con muốn tự mình báo thù cho a ma, nhưng con rất vô dụng, bị Thẩm Quý, con trai Phùng Mai, đánh một trận còn đẩy xuống sông. Sau đó, con sốt mơ mơ màng màng, giống như nghe được a ma con nói, a ma dặn con tìm cữu cữu, làm con trai cữu cữu, không cần về nhà họ Lý”. Vừa nói, Phương Trí Viễn vừa đỏ hốc mắt.

Nghe Phương Trí Viễn nói, Phương Tằng vừa đau lòng vừa áy náy. Là anh nghĩ sai, hiểu lầm cháu ngoại, làm khổ cháu mình. Lại nghe nói cháu bị bắt nạt, phát sốt, còn nghe được a ma dặn dò, Phương Tằng liền chấn kinh!

Anh là người tin quỷ thần, ca ca chưa hết đủ ngũ thất là vẫn còn ở trong nhà. Mà cháu ngoại lại qua thập tử nhất sinh, ca ca báo mộng cho cháu ngoại, muốn chính mình giáo huấn tên khốn kia, sau đó mang cháu ngoại về nuôi dưỡng. Quả nhiên là việc ca ca sẽ làm, theo như tính cách mạnh mẽ của ca ca, cũng không thể bắt ca ca nén giận.

Mà mang cháu ngoại về nuôi, sau này cũng không sợ thằng khốn* kia đánh cháu mình, chính mình còn phải cố kị hắn.

*từ gốc là “vương bát đản”

Càng nghĩ càng thấy tốt, sắc mặt Phương Tằng tốt lên rất nhiều, đối với Phương Trí Viễn cũng càng thích, không uổng công mình thương nhóc con này, có lương tâm. Anh ôm lấy Phương Trí Viễn, dùng mặt cọ cọ khuôn mặt nhỏ của Phương Trí Viễn, giống như trước đây bình thường đối với nó.

Phương Trí Viễn thấy Phương Tằng thân thiết hơn với mình liền biết mình dùng đúng chiêu số, trong trí nhớ của nguyên thân, cữu cữu là người đặc biệt quan tâm nó, theo lý thuyết, nó không có a ma, cữu cữu nó hẳn là thường xuyên thăm nó hơn, che chở nó nhiều hơn. Thế nhưng từ khi cữu cữu hỏi nó trước linh đường mà nó không trả lời, cữu cữu nó đánh Lý Phú một trận, sau này cũng không đi thăm nó.

*hắn là Phương Trí Viễn, nó là Lý Hổ.

Hắn nghĩ là hành động che chở Lý Phú của nó khiến Phương Tằng có khúc mắc, đối với Lý Hổ cũng là lạnh tâm, cũng không thèm quan tâm nó. Phương Trí Viễn tính toán sau này sống cùng với Phương Tằng, như thế nào cũng phải hóa giải tâm sự của Phương Tằng. Nguyên thân nói thật ra là một đứa bé ngu hiếu, nó hận cha nó, nhưng nó càng hận Phùng Mai, cho rằng Phùng Mai thông đồng cha nó, hại a ma nó, cho nên nó muốn trả thù Phùng Mai.

Nó không nói cho Phương Tằng là vì nó thấy Phương Tằng đánh Lý Phú một trận,  trong lòng nó không nỡ thấy cha mình bị đánh cũng là một nguyên nhân mà nó không nói. Đáng tiếc, một đứa bé có hiếu như vậy lại không chiếm được một chút tình yêu thương con của Lý Phú. Lúc Lý Hổ còn hấp hối, hắn lại đang an ủi Phùng Mai, sợ động thai khí. Mà thủ phạm Thẩm Quý lại ăn uống no đủ, chẳng gặp chuyện gì.

Phương Trí Viễn nghĩ đến việc này liền cảm thấy thương hại Lý Hổ, mỗi ngày cảm thấy có lỗi với a ma của mình, thế nhưng lại không nỡ trả thù a cha ruột, sau đó tuổi còn nhỏ trong lòng lại suy nghĩ quá nhiều, không có một ngày thoải mái. Lý Hổ chết đi chỉ sợ là một loại giải thoát, không thể đối mặt với người cha vô tình của mình, trong lòng lại luôn áy náy với a ma, cho nên, rõ ràng dứt khoát đi tìm a ma nó, Phương Trí Viễn không cảm thấy trên cơ thể có dù chỉ một chút lưu luyến không rời của nguyên thân.

Một đứa bé chỉ mới mười tuổi, phải đến tình huống như thế nào mới có thể khiến nó không muốn sống nữa. Càng suy nghĩ điều đó, Phương Trí Viễn càng oán hận Lý Phú và Phùng Mai. Đôi tiện nhân này trực tiếp ép chết cha con Phương Thăng, bây giờ còn muốn vui vẻ hòa thuận, dùng gia sản Phương Thăng tích cóp được mà sống.

Nếu hắn đã đến thế giới này, đương nhiên là phải thay nguyên thân xả giận, cũng coi như trả ơn tái sinh của nguyên thân.

Mà Phương Tằng là cổ nhân, người xưa vốn kính sợ quỷ thần, Phương Trí Viễn lấy danh nghĩa Phương Thăng nói những lời này cũng làm cho Phương Tằng không quá hoài nghi hắn.

Phương Tằng nói với Phương Trí Viễn: “Nếu là nguyện vọng của ca ca, cữu cữu tất nhiên nguyện ý nhận con làm con trai. Nhưng Lý Phú kia thì chưa chắc, con dù sao cũng là con hắn, còn có người nhà họ Lý, chắc là sẽ không đồng ý cho con theo cữu. Nếu không họ Lý sẽ cực mất mặt, nhưng mà, con cứ đến ở với cữu cữu, xem ai dám nói gì.”

Phương Trí Viễn giả bộ tức giận nói: “Cữu cữu, con không cần họ Lý, con muốn cùng họ với cữu, hộ tịch cũng ở cùng với cữu, về sau không còn quan hệ gì với họ Lý nữa. Con vừa nhìn thấy cha con cùng Phùng Mai liền nhớ đến a ma con chết trước mắt con như thế nào. Con hận không thể giết Phùng Mai, cũng hận không thể không có a cha.”

Phương Tằng tuy rằng muốn cháu ngoại của mình cùng mình chung mối thù, nhưng anh cũng biết Lý Phú là cha nó, dù cho Lý Phú không phải người tốt, nhưng cháu ngoại làm con lại không thể nói cha ruột làm sai. Nếu không, bị người nghe thấy thì chính là bất hiếu, hỏng hết thanh danh, sau này muốn tìm phu lang cũng khó.

Vì thế anh chặn lời nói: “Con là trẻ con, không thể nói lung tung, Phùng Mai còn được, nhưng Lý Phú là cha con, trước mặt cữu cữu nói như thế cũng được, nhưng sau này, trước mặt người khác cũng không thể nói thế, không thì chính là con sai. Nhớ kỹ!”

Phương Trí Viễn vẻ mặt không phục nhưng cũng không nói thêm gì, mà là nói với cữu cữu: “Cữu cữu, trước đây con nghe thuyết thư trong tửu lâu nói, có một số trẻ con có thể cho người khác làm con thừa tự, con làm con thừa tự của cữu nhé. Không thì, sau này có Phùng Mai châm ngòi, cha con khẳng định xét nét con. Còn Phùng Mai nữa, có con với cha con, cha con thế nhưng muốn chờ ngũ thất của a ma con vừa xong thì cưới hắn về, con không muốn thấy hắn.”

Phương Tằng vừa nghe, cau cau mày. Anh nghe được tin tức là Lý Phú cùng Phùng Mai có tư tình, sau đó Phùng Mai tới tìm ca ca anh, Lý Phú trở về đánh ca ca, hai người cùng nhau làm ca ca tức chết. Tuy rằng anh hận không thể giết chết hai tên khốn nạn ấy, nhưng dù sao ca ca cũng là bị tức chết, dù cho cáo đến nha môn, cũng chỉ là đánh vài gậy là xong việc, hơn nữa còn có cháu ngoại, anh cũng không dám làm quá.

Thế nhưng Lý Phú khinh người quá đáng, dám trong khi đại tang cưới tiện nhân kia. Sắc mặt Phương Tằng lập tức trở lên khó coi, gân xanh trên tay đều nổi lên. Phương Trí Viễn biết là Phương Tằng nổi giận, vậy là tốt rồi.

Hắn giả vờ như không hiểu, hỏi: “Cữu cữu, con nghe người ta nói, ca nhi chưa thành thân đã có con không phải ca nhi tốt, là phải cho vào lồng heo, Phùng Mai kia có phải cũng phải bỏ lồng heo không. Như vậy thù của a ma có thể trả!” Một bộ kích động vì ý kiến mình nghĩ ra.

Phương Tằng nhìn cháu trai còn chưa hiểu được thế giới của người lớn mà khẽ thở dài trong lòng. Tuy rằng có nói như thế, dù sao ca nhi chưa lập gia đình đã có bầu sẽ làm bại hoại gia phong cùng thôn phong, một vài thôn nghiêm khắc tuy rằng không thật sự nhốt lồng heo, nhưng cũng sẽ đuổi ca nhi đó ra khỏi thôn, mà người thân của ca nhi này trong thôn cũng không ngẩng đầu lên được.

Thế nhưng Lý gia thôn lại là một thôn cực kì bao che khuyết điểm, bọn họ rất xa lánh người thôn khác, Phùng Mai là người của thôn họ, thêm Lý Phú lập tức muốn cưới hắn, tuy rằng có bầu trước khi cưới là không tốt, nhưng chỉ cần không ai đưa ra, cũng liền nhắm một con mắt mở một con mắt cho qua.

Phương Tằng vừa nghĩ, nhìn nhìn cháu ngoại. Đúng thế! Không ai nói, anh liền nói, ca ca của mình chết thảm, anh là đệ đệ, lấy lại công bằng cho ca ca là danh chính ngôn thuận. Hơn nữa mang theo lý chính của bọn anh, cũng mời đại phu đến, đem chuyện xấu của tiện nhân Phùng Mai này làm ầm lên cho mọi người đều biết, sau đó bắt Lý Phú thủ hiếu cho ca ca một năm.

Mà cháu ngoại bị đánh lại không ai đứng ra bảo vệ, anh liền tiện thể hỏi lý chính của Lý gia thôn xem, đây là cháu nhà ông ta, bị một thằng con hoang đánh sao không ai nói gì? Anh vừa lúc bắt bọn họ đưa Lý Hổ cho anh làm con thừa tự. Nếu không chịu, anh liền đến nha môn, mời quan huyện nói xem ca nhi không tuân thủ phu đạo phải bị tội gì, dọa người nhà họ Lý, xem xem nếu sự tình làm lớn, người Lý gia thôn có dám ra ngoài gặp người không.

Hạ quyết tâm, trong lòng Phương Tằng càng kiên định, anh cũng không nỡ cháu ngoại ngoan ngoãn của bản thân bị tên Lý Phú lòng lang dạ sói kia nuôi dưỡng. Nói không chừng còn bị hắn dạy hư, nếu thật sự như thế, sau này anh còn mặt mũi nào nhìn ca ca? Dù sao bản thân anh cũng chỉ có một mình, nuôi thêm cháu ngoại cũng vui.

Vì thế, Phương Tằng nói với Phương Trí Viễn: “Hổ tử, về sau con sống cùng cữu cữu đi. Chỉ cần có cữu cữu ở đây thì không ai dám bắt nạt con. Con cùng họ Phương với cữu cữu, là con của Phương gia chúng ta.”

Phương Trí Viễn nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc thuyết phục thành công!

Hắn vui vẻ bổ nhào vào lòng cữu cữu, cười nói: “Cữu cữu, quá tốt. Con sau này không phải họ Lý nữa, con cùng họ với a ma, con họ Phương, gọi là Phương Trí Viễn.”

Phương Tằng nghe thấy tên này cũng không tồi, liền đọc một lần: “Phương Trí Viễn, không tồi, chờ đến lúc cữu sửa hộ tịch cho con sẽ viết tên này.”

Rốt cuộc có thể quang minh chính đại dùng tên của chính mình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net