Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 10:

"Anh anh làm gì vậy?" Diệp Hạo Nhiên nhìn Lăng Duệ đang cởi áo...giật mình lắp bắp hỏi

Lăng Duệ cởi xong thứ cuối cùng trên người mình thì hướng tới giường đè cậu dưới thân, cúi sát bên tai cậu nói "Làm gì? Ân?" Từ cuối cùng rất câu dẫn người a!! 

"Anh đang làm gì vậy? Không được! Em chưa....ưm....ô..." Chặn cái miệng đang muốn từ chối của cậu. Bàn tay không an phận tìm kiếm cúc áo của cậu mà từ từ cởi bỏ từng cúc, tiếp tục xuống dưới là khóa quần. Không bao lâu thì Hạo Nhiên cũng không mãnh vải che thân.

Buông đôi môi sưng đỏ, nhìn cậu cố gắng hít lấy không khí, Lăng Duệ nói "Chúng ta không làm đến cuối cùng được không được?"

"Ân" Được rồi! Anh ta đã nói vậy thì cứ....cứ....làm như thế là được rồi!!! 

Nở một nụ cười đầy ý vị nhìn cậu rồi cuối xuống tiếp tục hôn cái môi đỏ ướt át của cậu!!

------------oOo------------

"Đồ khốn khiếp nói không làm đến cuối cùng? Vậy mà làm tôi thành thế này! Nam nhân không ai đáng tin cả!" (Vậy anh là gì?) Mỗ nam nhân nói không giữ lời làm cho mỗ tiểu thụ đang nằm trên giường oán hận, lôi cả dòng họ anh mỗ nam nhân ra rủa....

"Còn đau không?" Mỗ nam nhân vô sỉ hỏi mỗ tiểu thụ.

"Đau? Anh CMN, anh thử cho tôi đâm đi!" Mỗ tiểu thụ nổi giận, cầm gối lên đánh đập mỗ nam nhân không thương tiếc "Nói không giữ lời!Anh đi chết đi!" Hộc hộc...mệt chết cậu...ôi eo con mỏi quá còn chỗ dưới kia nữa đau quá!! Tại anh ta...

"Được rồi! Tiểu Nhiên, tha cho anh! Anh biết anh sai rồi Nhưng không phải lúc đó em cũng rất thích sao!" Mở miệng cầu xin tha nhưng trên mặt lại nở nụ cười đáng ghét thật muốn đấm một phát cho tiêu gương mặt đó! 

Hạo Nhiên không nói gì trừng y, nhưng y lại hiểu ý cậu "Anh mà còn nói nữa tôi giết anh diệt khẩu có biết không?" 

"Được rồi mà! Em đói chưa? Anh đem đồ ăn lên cho em!" 

Ục ục...Chưa kịp mở miệng trả lời thì cái dạ dầy nó đã dành trước với cậu. Ngao ô...thật mất mặt! 

"Em...em đói rồi! Anh đi đem đồ ăn lên đi!" 

Lăng Duệ cúi đầu trộm hôn cậu một cái mới chạy xuống lấy đồ ăn 

"Anh..cái đồ thối tha!" Diệp Hạo Nhiên rống lên một tiếng làm chấn động cả căn nhà. Lăng Duệ ở phòng bếp mỉm cười khi nghe tiếng rống của cậu, y cũng có làm gì đâu! Chỉ trộm hương một tý thôi mà!

Mở cửa phòng, mỉm cười bước vào nhìn cậu nói: "Đồ ăn của em!" Bỏ mâm thức ăn xuống rồi đánh giá cậu tiếp tục nói : "Em thật gầy! Anh sẽ nuôi em thành mủm mỉm, như vậy 'ăn' mới có hương vị hơn"

"Anh nhìn như thế nào mà thấy em gầy! Em thấy như vậy là rất được rồi đó!" Nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: " Em như thế này gọi là mảnh khảnh! Ân...đúng vậy!" Cậu chỉ để ý câu đầu mà không để ý đến câu cuối một câu rất quan trọng

Nhịn không được nữa rồi! Lăng Duệ cười lớn nhìn cậu mà cười không thể ngừng, sau một hồi bộc phát y mới áp chế được hồi cười không ngừng ấy! 

"Em ăn đi! Một hồi chúng ta đi chơi!" Y biết cậu sẽ không chịu ở nhà cho nên đã chọn nơi để đi chơi!

"Ân! Em yêu anh nhất!" Mặc kệ cái miệng đầy dầu mở chòm dậy hôn má anh

"Ở đây nữa...!" Chỉ vào môi mình Lăng Duệ nói

"Nữa cái đầu anh!" Hạo Nhiên ngượng hóa thành dỗi lấy cớ đánh y..............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net