Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta đến đây để làm gì vậy?" Diệp Hạo Nhiên thấy y chở cậu đến nghĩa trang, cậu không hiểu y có ý gì :"Nghĩa trang Lăng gia? Đây là khu đất của nhà anh sao?"

"Ân! Chúng ta đi!" Không nói thêm gì nữa nắm tay cậu đi về phía trước

Xung quanh đây có rất nhiều ngôi mộ nhưng chỉ là những người trong Lăng gia, có một số ít là người trung thành với nhà họ cũng được chôn cất tại đây.

Đi theo y đến một nơi xung quanh toàn là những cây hoa hồng tím trải dài cả một khu rộng lớn trung tâm của những cây hoa hồng tím là một ngôi mộ được xây bên trong đình. Đến gần thì mới biết đó là mộ của mẹ Lăng Duệ. 'Thanh Hương chi mộ' 

"Anh dẫn em đến đây để gặp mẹ anh sao?" Đến đây thì cậu cũng đã biết anh dẫn cậu đến đây để làm gì rồi!

"Ân!" Mỉm cười xoa đầu cậu rồi quay sang nhìn vào ngôi mộ của mẹ mình:"Mẹ! Hôm nay con dẫn 'con dâu' của mẹ đến ra mặt mẹ. Em ấy rất 'dịu dàng' cũng rất yêu con. Mẹ vui lắm phải không? Mẹ muốn nói chuyện với em ấy không?" 

"Chào bác gái còn là Diệp Hạo Nhiên con không phải là 'vợ' của anh ấy đâu ạ! Con là 'chồng' của anh ấy đấy! Đáng lý ra con phải gặp bác vào mấy năm trước nhưng vì một vài sự cố mà con không thể thăm bác, mong bác bỏ qua cho con. Bác yên tâm giao con bác cho con đi ạ! Con sẽ chăm sóc anh ấy suốt đời!" Cười hì hì nói câu đầu, nghiêm túc nói những câu sau rong giọng nói còn mang theo kiên định cùng tình yêu.

"Mẹ hãy làm chứng cho con!" Nói xong câu đó, Lăng Duệ quay sang nhìn Hạo Nhiên, rồi đột nhiên quỳ một gối xuống:" Tiểu Nhiên, anh biết anh đã làm em đau khổ trong khoảng thời gian trước nhưng kể từ bây giờ anh muốn bù đắp tất cả cho em! Cho em tình yêu của anh, tâm của anh, và cả người của anh đều là của em! Em muốn đánh đập sao cũng được! Anh chỉ hy vọng em sẽ đồng ý lời cầu hôn này của anh...Và cuối cùng là câu nói Anh yêu em!" Tay cầm một hộp nhung đỏ bên trong là cặp nhẫn nhìn như đơn giản nhưng nó chứa cả tình yêu của Lăng Duệ dành cho Diệp Hạo Nhiên

"Anh...Sao anh lại...?!" Lăng Duệ làm cậu kiềm không được nước mắt, nó cứ tuôn ra cậu cố lau đi nhưng như thế nào cũng không thể thấy rõ y. Điều này làm cậu hoảng sợ, chạy lại ôm y, ôm thật chặt.

"Duệ! Anh nói thật? Chúng ta sẽ kết hôn? Sẽ bên nhau cả đời? Được sao anh?" Vui mừng sợ hãi hạnh phúc ấm ấp trong một lúc cứ như sóng thủy triều mà dâng lên làm cậu nói năng lung tung cả lên. 

"Ân! Là thật. Chúng ta sẽ kết hôn, bên nhau cả đời!" Thấy cậu tâm tình hoảng loạn y chắc chắn với cậu điều mà cậu hỏi. Mặc kệ kế hoạch cầu hôn của mình! Chuyện quan trọng bây giờ là an ủi người thương này!

"Ân! Ân! Ân! Em đồng ý! Em đồng ý! Anh mau..mau đeo nhẫn cho em...mau!!" Vui mừng gật đầu như búa bổ, sau đó lại hóa thành vẻ mặt hung ác đe dọa 'Nếu anh còn không mau đeo vào! Thì tối nay anh đi ngủ phòng khách đi!' 

Nhìn cậu biến hóa biểu tình đa dạng, làm y chống đỡ không nổi a! Thật muốn đè cậu ra 'làm' tại chỗ. Thấy bàn tay cậu vươn ra đành lật đật lấy nhẫn đeo vào cho cậu, y không muốn bị đói đâu!!

Nhìn nhẫn trên ngón tay, Diệp Hạo Nhiên vui mừng cười ha hả măc dù khuôn mặt lem luốt nước mắt, nhìn rất tức cười! :" Nhẫn...nhẫn đâu? đưa em!" Kêu gào kêu y đưa nhẫn...

"Đây đây từ từ thôi!" Đưa chiếc nhẫn còn lại cho cậu.

Cầm lấy nhẫn đeo vào ngón áp út của Lăng Duệ :"Xong! Bây giờ anh là của em! Anh là của một mình Diệp Hạo Nhiên em thôi!" 

"Được rồi! Chúng ta đi đăng ký kết hôn thôi!" Lau vệt nước mắt trên mặt cho cậu, nắm tay cậu dẫn đi....đăng ký kết hôn!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net