Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường về nhà, Diệp Hạo Nhiên cứ ngồi im lặng cũng không nhúc nhích gì cả, vẻ mặt cậu đang còn rất sốc. Cậu là con trai! Làm sao có thể mang thai? Tại sao lại vậy?

Hoang mang mở miệng hỏi Lăng Duệ:" Anh...?!"

"Làm sao? Em khó chịu ở đâu hả? Chúng ta quay lại bệnh viện kiểm tra lần nữa?", y thấy cậu như vậy cứ tưởng cậu khó chịu, lo lắng nóng ruột hỏi lại.

"Không, không cần! Duệ, em em thật là mang thai sao?"

"Ân! Làm sao vậy?"

"Anh không cảm thấy em rất kì lạ sao? Tại sao anh lại vui như vậy?", cậu cứ tưởng Lăng Duệ khi biết được tin này sẽ không còn như lúc trước đối xử với cậu nữa! Nhưng hiện tại dường như không đúng lắm thì phải?!

"Kì là? Làm sao có thể! Chuyện em có thai anh rất vui, đó là con của chúng ta, và nó sau này sẽ là bảo bối của chúng ta!" Cười lớn khi nghe câu hỏi của cậu, biết chắt là cậu còn rất hoang mang lo lắng về chuyện lúc nãy. Lái xe vào bên đường, quay qua kéo con người đang nhăn nhó vào lòng, vỗ vỗ đầu cậu, "Em không cần lo lắng! Nhăn nhó như thế sẽ xấu đó! Còn về vấn đề của em, anh sẽ không bao giờ vì chuyện đó mà không quan tâm em ngược lại anh lại càng chăm sóc thật kĩ cho em! Em tin anh không? Tin anh thì không cần nghĩ mấy chuyện đó nữa? Đó là con của chúng ta, chúng ta sẽ chăm sóc cho nó phải không? Ngoan, bảo bối của anh ngủ một giấc đi!" Ôn nhu hôn lên trán cậu, dắt cậu vào giấc ngủ...

Nghe lời y, cậu nhắm mắt dần dần chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ dường như cậu nhớ lại điều gì đó mở miệng lẩm bẩm:" Em tin anh....".

Vui vẻ khi nghe thấy lời nói của cậu, hôn cái chụt lên môi cậu một cái mới thỏa mãn, tiếp tục lái xe về nhà...

Trong nhà của vợ chồng Lăng Duệ, một người đàn ông trung niên đang sốt ruột đi qua đi lại, làm ông quản gia trong nhà chống cả mặt:" Lão gia a! Ngài đừng đi qua lại được không? Rất có hại đó nha!"

"Ông thì biết cái gì? Ông nói tôi làm sao không sốt ruột? Con dâu tôi mang thai đấy! Đây là đứa cháu đích tôn của tôi đấy!" Phản bác lời của quản gia, Lăng Kiến Văn nóng nảy.

"Được rồi, được rồi! Dù sao đi nữa thì ngài cũng ngồi xuống trước đi!"

Không thèm để ý tới cái ông quản gia dở hơi kia, đi lại nhìn ra cửa nhìn thấy chiếc xe của con trai mình vào nhà ông hớn hở như gà mới được thóc vậy!

Đợi một lúc thì thấy, Lăng Duệ đang bế Diệp Hạo Nhiên đang say ngủ vào nhà, ông liền chạy lại hỏi:" Duệ, Tiểu Nhiên có thai sao? Chuyện này là thật? Vậy là ba có cháu bồng rồi phải không?" Nói được một lúc thì thấy mặt Lăng Duệ không thích hợp:" Con làm sao biểu hiện như vậy? Ba hỏi cháu ba là đúng mà?" Biểu tình của cậu là rất khó chịu nhìn ba mình, rồi lại nhìn xuống người yêu đang ngủ say.

"Ưm.." Thấy người trong ngực cọ quậy, y qua loa trả lời ba mình rồi tiếp tục nâng bước về phòng.

"Ân! Ba về nghỉ ngơi đi! Có chuyện gì sáng nói!"

Thấy con trai mình nói vậy, ông xũng không nhiều lời. Lo lắng nếu con dâu của ông không nghỉ ngơi đầy đủ cháu ông sẽ không tốt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net