Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Reng ....Reng....

"Alo?"

"Anh ở đâu? Tôi có chuyện cần anh giúp!" 

"Công ty!" 

"Được tôi sẽ đến ngay!"

Người đàn ông để điện thoại lên bàn làm việc rồi tiếp tục công việc còn đang dang dở của mình.

Mười phút sau

"Thưa chủ tịch! Có cậu thanh niên yêu cầu gặp ngài ạ!" Thư kí của người đàn ông đó thông báo.

"Cho cậu ta vào đi!"

"Dạ"

Một cậu thanh niên có mai tóc vàng đi vào, khuôn mặt cậu ta thanh tú, dáng người thì mảnh mai một cơn gió cũng có thể thổi cậu ta bay đi vậy. 

"Có chuyện gì cần tôi giúp mà gấp vậy?", ngoài cười trong không cười hỏi cậu thanh niên.

"Ngôn Thần, anh giúp tôi giết người này!" Lấy ra một bức ảnh đặt trước mặt người đàn ông, đầy hận thù mà nói ra một câu.

"Ồ..!" Nhìn vào tấm hình rồi tiếp tục nói, "Người đẹp như vậy mà chết thì phí lắm!" Mỉm cười nhìn cậu thanh niên đối diện.

Cậu ta thấy nụ cười của hắn ta thật muốn trốn đi thật xa, nhưng vì hạnh phúc của cậu cậu phải chịu đựng, "Tôi mặc kệ anh làm như thế nào tôi chỉ muốn cậu ta rời xa Lăng Duệ"

"Tịch Văn, cậu biết tôi không làm việc không có lợi mà? Tôi cũng biết cậu không có thứ gì có lợi cho tôi! Hay là dùng thân thể của cậu đi!" Ngôn Thần nghiêm túc nhìn Tịch Văn rồi nói ra một câu là cậu ta nhảy dựng.

"Tại tại sao lại dùng thân thể của tôi chứ?", hoảng sợ nhìn Ngôn Thần, Tịch Văn không ngờ lợi ích mà hắn ta nói là cái này. 

"Sao? Không đồng ý? Vậy thì chuyện của cậu cậu tự nghĩ cách đi a!" Tịch Văn có một cơ thể đẹp như vậy, hắn làm sao mà bỏ qua cho được, chuyện này cũng do cậu ta chủ động tìm hắn thôi!!

"Cái gì? Tôi chấp nhận tôi chấp nhận!",Ngôn Thần, nhục nhã ngày hôm nay anh hãy nhớ lấy.!

Thật là một người ngu ngốc a!!

Ngôn Thần cầm lên tấm hình, nhìn ngắm, người trong hình hắn biết, là vợ của chủ tịch Lăng thị công ty đối đầu của hắn. Lăng Duệ a Lăng Duệ, không biết khi y biết người của mình bị người khác chạm vào thì sẽ như thế nào đây!! Diệp Hạo Nhiên cũng sẽ có ngày người này là của hắn! 

Thật chờ mong chuyện sắp tới a!!

Trong phòng khách, Hạo Nhiên đang nằm trong lòng của Lăng Duệ ngủ thì bỗng nhiên, "Không không được, con của tôi..." 

"Tiểu Nhiên em sao vậy? Tỉnh tỉnh!", y lo lắng kêu cậu thế mà cậu vẫn không tỉnh vẫn tiếp tục kêu, "Mấy người không được đem con tôi đi, không được...." Hạo Nhiên mở bừng hai mắt ra mồ hôi lạnh tuôn ra là ướt áo của cậu và y.

"Tiểu Nhiên..?", lo lắng nhìn cậu, với tay lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cậu. 

"Duệ, em thấy con mình bị một nhóm người cướp đi, họ rất hung ác, họ bắt con chúng ta đi, không cho em gặp lại con...", ôm chặt Lăng Duệ, Hạo Nhiên nức nở mà kể ra giấc mơ cậu thấy, "Không sao, có anh đây! Không ai cướp con của chúng ta được cả! Không sao, không sao!", an ủi cậu. Y cảm thấy bất an, giống như có điều gì sắp xảy ra, mà điều này làm cậu và y phải rời xa nhau một đoạn thời gian. Y phải phái thêm người bảo vệ cậu!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net