Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một ngày tương đối là u ám, đại biểu cho một vài chuyện không tốt sẽ xảy ra bất cứ lúc nào.

Diệp Hạo Nhiên hôm nay đi mua đồ cùng Lý Thanh.

Lý Thanh than vãn:" Hạo Nhiên a! Cái tật đồ nào cũng mua của cậu thật không bao giờ sửa được!"

Diệp Hạo Nhiên cảm thấy mua đồ như vậy có gì đâu chứ, tiếp tục lựa đồ nói:" Mình đâu phải đồ nào cũng mua, đồ nào đẹp mình mới mua mà thôi! Nhắc mới nhớ dường như đồ mình còn bên nhà cha mẹ rất nhiều a! Bữa nào qua bên đó lấy mới được!"

Lý Thanh xuề xòa nói:" Cậu mua đồ đi! Mình đi vệ sinh cái đã!", nói rồi quay mặt đi, không cần đợi câu ta trả lời đâu! Lý Thanh biết rõ Diệp Hạo Nhiên mà đã lựa đồ thì chuyện gì cũng sẽ không quan tâm đến! Điều này rất là không tốt a!

Không biết có phải suy nghĩ của Lý Thanh linh quá không mà khi đi ra đã không thấy người ở đâu rồi! Cứ tưởng Hạo Nhiên đi mua đồ ở đâu đó nhưng đã mười lăm phút vẫn không thấy ai! Lý Thanh đi gần hết siêu thị rồi này!

Đến giờ Lý Thanh mới nhớ có một thứ được gọi là điện thoại nên lấy điện thoại ra gọi cho Hạo Nhiên, nhưng trả lời cậu chỉ là "Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau!", gọi 10 lần đủ mười lần nghe giọng nói này...Thật là cậu ta đi đâu chứ! Không biết có bị gì không?!

A...phải rồi chồng Hạo Nhiên..

"Lăng Duệ sao? Hạo Nhiên có ở chỗ anh không?", hít sâu bình tĩnh hỏi.

Nghe được câu hỏi của Lý Thanh, Lăng Duệ ẩn ẩn cảm giác bất an trong lòng dâng lên cao:" Không có! Không phải em ấy đi mua đồ cùng cậu sao?"

"Thật không có sao? Hạo Nhiên không thấy đâu nữa, tôi gọi cho cậu ấy mà không được!", thật sự rối loạn nói.

"Tại sao lại không thấy? A..chết tiệt.! Cậu trở về nhà đi, tôi sẽ tìm Tiểu Nhiên!", như nhớ gì đó Lăng Duệ gấp gáp tắt điện thoại, rồi lại điện thoại cho một người:" Thúc, cậu giúp mình tìm kiếm tung tích của Diệp Hạo Nhiên vợ mình! Và điều tra Ngôn Thần và những việc anh ta làm gần đây!"

"Ok", Nguyên Thúc nghe được sự khẩn trương gấp gáp trọng giọng của Lăng Duệ thì cũng biết chuyện này là chuyện quan trọng với lại thấy có liên quan đến Diệp Hạo Nhiên sao y có thể bình tĩnh như thường được a!!

Mười lăm phút sau

"Anh bạn, mình tra ra thứ cậu cần rồi nhưng dù gì cũng phải có lợi ích cho mình một chút chứ!", Nguyên Thúc ngả ngớn nói.

"Cậu muốn gì cũng được, đầu tiền đưa cho tôi xem thứ cậu tra ra được!"

"Mình không biết sao cậu lại chọc đến Ngôn Thần a! Anh ta là một người gian xảo, tàn nhẫn, vợ cậu kỳ này khổ rồi đây! Mình phải tốn nhiều công sức lắm mới tra ra đấy!(An: có 15 phút mà la tốn nhiều công sức!)

Không thèm quan tâm Nguyên Thúc nói gì, Lăng Duệ chỉ chăm chú nhìn vào tài liệu. Sau một lúc, y lấy điện thoại và gọi cho một ai đó:" Anh cần điều kiện gì mới thả em ấy?"

Không cần hỏi cũng biết Lăng Duệ gọi cho ai. Ngôn Thần bên kia châm chọc nói:" Điều kiện sao? Không phải Lăng tổng đã biết rồi sao!"

"Về phần dự án đó, tôi sẽ cho anh, nhưng anh phải thả Hạo Nhiên ra trước!"

"Tôi làm gì phải thả cậu ta? Cậu ta hiện tại đang trong tay tôi thì là người của tôi! Còn phần dự án anh muốn chuyển cho tôi thì tôi cũng không khách khí a!"

"Anh đừng không biết phải trái. Còn nữa anh mà làm gì em ấy tôi không tha cho anh đâu!!"

Tắt điện thoại, mặt Lăng Duệ cũng không tốt hơn chỉ càng ngày càng u ám. Không khí nặng nề bao trùm lên cả căn phòng. Nguyên Thúc thấy sắp nghẹt thở mới phá vỡ không khí này:" Bây giờ cậu định như thế nào?"

"Như thế nào! Tìm cơ hội cứu em ấy ra!"

"Ừ! Cần mình giúp gì cứ gọi điện, mấy thằng đàn em lâu rồi chưa hoạt động nó ngứa tay ngứa chân cả rồi đấy! Vậy thôi mình về trước!", nói rồi rời khỏi phòng.

Reng...reng...

"Alô?"

Bên kia gấp gáp hỏi:" Lăng Duệ, tiểu Nhiên đâu? Nó có bị làm sao không?"

"Mẹ, em ấy không sao! Mẹ yên tâm! Con sẽ cứu em ấy!"

"Ừ! Khổ cho con!"

Không ngờ cha mẹ Hạo Nhiên lại biết nhanh đến thế! Chắc lão cha của mình cũng đã biết rồi đây!

Vừa cảm thán xong thì có điện thoại gọi đến, đầu dây bên kia - Lăng Kiến Văn quát lớn:" Thằng nhóc bây bảo vệ vợ bây là như thế đó hả? Để vợ mình bị bắt cướp đi cũng không hay biết là sao? Bây phải đưa tiểu Nhiên và tôn tử của lão tử an toàn trở ra nếu không lão tử cho bây biết tay!", nói rồi không đợi Lăng Duệ ú ớ gì cả tắt máy cái rụp.

Nhìn điện thoại thở dài, lão cha lần này nỗi nóng thật rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net