Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa đọc vừa nghe nhạc :* 

"Lăng tổng có chuyện gì mà hẹn tôi gấp thế? Làm tôi không thưởng thức được bữa ăn ngon của tôi a!", giọng nói trách móc châm chọc của Ngôn Thần vang lên khi đến trước mặt Lăng Duệ.

Liếc nhìn người vừa mới tới một cái rồi không để tâm đến hắn ta nữa! Nếu nhìn kĩ thì có thể thấy một cơn sóng trong mắt Lăng Duệ nhưng rất nhanh bị dập tắt, không may đó là Ngôn Thần đã nhìn thấy cảm xúc này của anh.

"Nếu Lăng tổng không có chuyện gì thì tôi về tiếp tục việc của tôi a!!!"

"Hạo Nhiên đâu?", thấy hắn ta tỏ ý muốn đi về Lăng Duệ mở miệng hỏi chuyện chính.

"A...Tiểu Nhiên sao? Em ấy đang rất khỏe...và rất vui vẻ a, cầu đừng lo!", hắn ta cũng chẳng sợ khi Lăng Duệ biết chuyện này, vì hắn làm giữa thanh thiên bạch nhật đó nha!!

"Anh đừng nói nhảm với tôi!", bình tĩnh một cách lạ thường, Lăng Duệ gạt phắt những câu nói nhảm của hắn ta. "Anh đừng có mà mơ tưởng sẽ có được em ấy! Tôi sẽ làm cho anh hối hận!", nói xong Lăng Duệ đứng dậy bước đi.

Những ngày sau đó, Lăng Duệ làm đủ mọi cách lấy tất cả các hợp đồng dự án mà đáng ra nó phải của Ngôn thị.

Tuy vậy, Ngôn Thần vẫn không có một chút động tĩnh gì cả. Lăng Duệ cũng không tức giận, tiếp tục nghĩ cách cứu Hạo Nhiên. Đừng nghĩ là y không lo lắng, bởi vì y lo lắng hơn bất cứ ai nên mới phải bình tĩnh hơn, còn một điều nữa mà y không thể nào nghĩ ra đó là vì sao y lại cho là một người như Ngôn Thần sẽ không gây thương tổn cho bảo bối của y chứ, y đúng là điên mới nghĩ như thế!!

Gia đình Hạo Nhiên và bạn bè tuy không mắng giận Lăng Duệ gì cả nhưng y biết họ rất suốt ruột, cho nên Lăng Duệ càng phải đẩy nhanh tốc độ.

Sau 3 ngày gây sức ép cho Ngôn thị thì Ngôn Thần cũng đã có động tĩnh.

Hôm nay có một thanh niên đến nói muốn gặp Lăng Duệ còn nói cậu ta là người yêu của Lăng tổng.(èo, mơ tưởng vừa thôi!! Em không có cửa đâu!)

Vừa lúc đó, Lăng Duệ định đi làm một việc, thì nghe thấy có người nói là bạn trai của Lăng tổng làm y phải quay sang nhìn.

Tịch Vân thấy Lăng Duệ thì kêu to:" Duệ, em thật nhớ anh!"

Trong lúc Lăng Duệ còn chưa hiểu gì thì thấy cậu ta lao lại theo bản năng tránh sang một bên làm Tịch Vân ôm khoảng không, nhưng y cũng không cảm thấy áy náy gì, chỉ lạnh lùng nhìn cậu ta.

Thấy mình ôm hụt, Tịch Vân cũng không để ý ngẩng đầu lên nhìn LăngbDuệ thì đụng phải ánh mắt lạnh như băng ấy, cậu rụt cỗ về nhưng nghĩ đến điều gì đó lại lấy hết can đảm nhìn thẳng vào hai mắt y.

Không biết qua bao lâu, Lăng Duệ không có hứng thú mà tiếp tục diễn trò đấu mắt này, xoay người bước đi.

"Duệ.."

Lăng Duệ tiếp tục đi về trước

Tịch Vân cảm thấy không xong đành làm liều xông ra ôm chặt lấy Lăng Duệ.

Lúc này Lăng Duệ mới dừng lại, nhưng hàn khí tỏa ra càng ngày càng nhiều càng lãnh thấu xương.

"Tôi biết cậu là người đã kêu Ngôn Thần làm chuyện này! Chuyện lúc trước của chúng ta chỉ là quá khứ, tôi bây giờ đã có gia đình, mong cậu đừng tiếp tục làm những chuyện vô bổ ấy, tôi sẽ không để yên cho cậu!" , nói đoạn Lăng duệ gỡ bàn tay đang ôm y ra bước lên xe chạy mất hút

Tịch Vân vẫn chưa hoàn hồn khi nghe Lăng Duệ nói vậy.

Cậu không còn hy vọng?

Không, không thể nào!

Lăng Duệ chỉ là của một mình cậu!

Đúng, Diệp Hạo Nhiên không nên có trên đời này!

Đúng, Diệp Hạo Nhiên chết thì Lăng Duệ lại là của cậu!

Đúng đúng!

"Cậu hẹn tôi ra đây làm gì?", ngôn Thần không thèm liếc nhìn con người đối diện một lần, thờ ra đặt ra câu hỏi

"Tôi muốn gặp Diệp Hạo Nhiên!", Tịch Vân nói ra mục đích

"Không được!", dứt khoát từ chối đề nghị của cậu ta.

"Tại sao?"

"Không tại sao! Tôi về đây!", Ngôn Thần là người thông minh làm sao không nhận ra hận ý muôn giết người trong đôi mắt của Tịch Vân chứ.

Diệp Hạo Nhiên bị bắt cóc. Lúc đầu cậu rất sợ bị sẽ bị người ta tra tấn nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy chỉ thấy một người dịu dàng cho cậu ăn này uống kia rồi chờ cậu ngủ. Dần dần cậu không còn sợ nữa, nhưng cậu thật sự rất nhớ Lăng Duệ, đã ba ngày không được nghe tiếng và thấy Lăng Duệ làm cậu có cảm giác như đã qua 300 năm vậy.

Con của cậu và Lăng Duệ dạp này rất tốt, còn vài ngày nữa là 2 tháng rồi.

Hạo Nhiên ngày hôm qua mới biết người bắt cóc cậu tên là Ngôn Thần, là chủ tịch công ty đối đầu với Lăng Thị.

Cậu không hiểu hắn ta bắt cậu về đây làm gì? Để uy hiếp Lăng Duệ? Hay là để thỏa mãn cái gì đó trong hắn? Theo cậu quan sát có lẽ là cả hai đi.

Một giọng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Hạo Nhiên

"Tiểu Nhiên! Anh về rồi đây! Em làm gì mà ngẫn người ra thế?", khác hoàn toàn với khi ở công ty và ở nhà, Ngôn Thần đã bỏ đi lớp mặt nạ bên ngoài thay vào đó là sự dịu dàng ôn nhu hơn cả Lăng Duệ. Nhưng nhũng thứ đó cũng chẳng thể nào làm cậu động tâm được. Vì trong lòng cậu Lăng Duệ đã chím hết toàn bộ ngăn trống còn lại rồi.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net