Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 3:

Trong căn phòng Chủ Tịch của Lăng Thị, Lăng Duệ đang ngồi nhìn máy tính thất thần. Trên màn hình máy tính là hình một cậu bé khoảng mười tuổi cười híp cả mắt, cậu bé rất giống với một người nha! (Mọi người biết rồi phải không?) Không ai khác đó là Diệp Hạo Nhiên lúc mười tuổi.

Khi Lăng Duệ mười hai tuổi, y có đến nhà Diệp Hạo Thần chơi. Lúc đi dạo ở hoa viện nhà họ Diệp thì thấy có một cậu bé đang đùa với một chú chó, y hỏi Diệp Hạo Thần mới biết đó là em trai của anh – Diệp Hạo Nhiên. Không biết do cái gì thúc đẩy y bước đến chỗ tiểu Hạo Nhiên.

Tiểu Diệp Hạo Nhiên thấy người lạ cũng không sợ còn cười vui vẻ hỏi "Anh đẹp trai! Anh là bạn của anh em phải không? Anh tên gì vậy? Anh chơi với em được không?" (Mới mười tuổi đã biết mê trai đẹp rồi!)

Cậu bé này thật lạ.....Lăng Duệ nghĩ trong lòng là vậy. Thường ngày nếu có người hỏi y nhiều như vậy y sẽ không nói một lời mà bước đi nhưng hôm nay cậy bé này hỏi anh rất có kiên nhẫn ngồi xuống trả lời cho cậu "Anh tên Lăng Duệ. Em không được quên tên anh, nếu quên anh sẽ phạt em!" Bá đạo nói ra lời nói này làm Diệp Hạo Thần đang bên cạnh há hốc mồm Lăng Duệ nay thật lạ.......!!!

Diệp Hạo Nhiên không thấy gì lạ cả cậu rất tự nhiên gật đầu "Ân, em sẽ không quên đâu! Anh cũng không được quên em!" Tuy cách nhau chỉ có hai tuổi nhưng dáng người của Lăng Duệ đã cao và săn chắc hơn đứa trẻ ở tuổi này còn Diệp Hạo Nhiên thì dáng nhỏ nhắn mềm mại cho nên lúc Diệp Hạo Nhiên nhào qua ôm y y đã đỡ y kịp nếu không là cả hai đã nằm lăn trên mặt đất.

Sau ngày đó, ngày nào y cũng đến nhà họ Diệp cả...Cho đến một ngày y ra nước ngoài du học. Nhưng vẫn giữ liên lạc với Diệp Hạo Thần, đôi lúc cũng nghe được tin tức của Diệp Hạo Nhiên.

Lăng Duệ cảm thấy mình lúc đó đã làm một việc rất đúng đắn a! Không biết em ấy có nhớ mình không cũng đã mười năm rồi! Aizz

'Cốc...cốc..'

"Vào đi!" Trở lại với khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của một vị chủ tịch

"Thưa Chủ Tịch, Diệp tiên sinh đến ạ!" Thư ký Lâm đang cố gắng giữ bình tĩnh thông báo cho vị Chủ Tịch.

"Ừ! Cho cậu ta vào" Lạnh lùng nói cũng không nhìn thư ký của mình một lần

Phù...lần nào bước vào căn phòng đó cô cũng bị đè bẹp với cái áp suất thấp trong đó!! Lấy lại tinh thần "Diệp tiên sinh, Chủ Tịch cho..." "Ừ! Tôi biết rồi!" Cô chưa nói xong cơ mà....Đúng là con người kì lạ!!!

"Duệ, sao rồi? Biết người gả cho cậu là em trai tôi vui không?" Vừa mới bước vào phòng đã hỏi việc này...

"Cậu đến đây chỉ để hỏi bao nhiêu đó thôi sao?" Quét mắt nhìn cái con người rất tự nhiên mà ngồi lên ghế sofa trong phòng. Tại sao y lại có một người bạn như thế này? Vỗ trán suy ngẫm lại chuyện lúc xưa.....Thôi cho qua đi!!! >.<

"Anh bạn đừng phủ như vậy chứ? Tôi đến đây chỉ muốn nói cho cậu biết một việc liên quan đến em tôi thôi mà! Cậu không muốn nghe vậy tôi đi về!" Cái con người lạnh lùng kia tưởng tôi sợ cậu à! Đừng tưởng tôi không biết nhược điểm của cậu hừ!

"Được rồi! Cậu muốn nói chuyện gì?" Ừ thì! Chuyện của Tiểu Nhiên y không thể không quan tâm.

"Chuyện là lúc Hạo Nhiên mười lăm tuổi, em ấy có bị tai nạn, chấn thương đầu và có một số chuyện em ấy quên?" Năm đó, anh giấu y chuyện này cũng muốn tốt cho y đến bây giờ thì mọi chuyện cũng chẳng giấu được nữa rồi!

"Ý cậu nói là trong số chuyện em ấy quên cũng có tôi?!" Không phải câu hỏi mà là khẳng định "Tại sao lúc em ấy xảy ra chuyện cậu không nói cho tôi biết?"

Biết Lăng Duệ thông minh đã hiểu ý của mình nên bây giờ phải giải thích "Thật ra lúc đó tôi cũng muốn nói cho cậu biết, nhưng lúc đó cậu đang rất bận, tôi không muốn cậu lo lắng thêm nên đã không nói!"

"Ừ! Tôi biết rồi! Cậu về đi!" Lạnh lùng đuổi người mắt nhìn ra phía bầu trời trong xanh kia không biết y suy nghĩ gì.

End C3 (31/1/16)

#XiaoAn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net