Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 9:

"Oa..Là anh làm sao? Trông thật ngon? Nhưng mà...ăn được không vậy?" Trên bàn bày những món ăn sáng cậu thích ăn nhất a!!!

"Em không ăn thì thôi! Tôi tự ăn!"

"A...ăn ăn chứ!" Ngu gì mà không ăn!

Lăng Duệ ngồi ăn cứ gắp cho cậu thứ này đến thứ khác, đầy chén cậu luôn rồi..

"Được rồi, được rồi! Anh đừng gắp cho tôi nữa! Anh ăn đi! Nè, ăn này nè!" Gắp cho y miếng thịt, cá rau....rồi lại cúi xuống giải quyết thức ăn trong chén!!

"Hôm nay anh không đi làm?" Lúc cậu dậy thì đã qua giờ đi làm rồi.

"Công ty thiếu tôi một ngày cũng không sụp đổ!"

"Có ai làm chủ tịch như anh không? Anh phải làm gương cho nhân viên thì công ty mới phát triển được chứ!"

"Thiếu tôi mà không phát triển thì mấy nhân viên đó nên đuổi đi!"

"Thôi thôi! Không để ý đến anh nữa!"

"Ăn sáng xong tôi đưa em đến một nơi!"

"Nơi nào?"

"Cứ đi rồi em sẽ biết!"

Diệp Hạo Nhiên quyết định không nói chuyện với Lăng Duệ nữa! Y là cái con người quái gở, ai mà yêu y là khổ người đó!

______oOo______

"Đẹp quá! Anh nói chở tôi đến là đến nơi này hả?!" Đây là một cánh đồng bồ công anh, khắp nơi là bồ công anh thôi! Những cánh hoa bay theo gió đến một nơi. Diệp Hạo Nhiên cảm thấy nơi này rất quen, giống như cậu đã đến đây rất nhiều lần vậy!

Cậu thấy nơi đó là một cánh đồng bồ công anh, có một cậu bé đang chạy xung quanh một cậu bé lớn hơn cậu. Cậu có thể biết được cậu bé lớn hơn đang ôn nhu mỉm cười nhìn cậu bé kia, còn thấy cậu bé kia chạy đến ôm cổ cậu bé lớn hơn. Nhưng cậu không thể nào thấy rõ mặt hai cậu bé.

Đau đầu! Diệp Hạo Nhiên ôm đầu té xuống đất! Đau quá! Cứ như có cái búa đang bổ đầu cậu vậy! Lăng Duệ tôi đau quá!

"Tiểu Nhiên em sao vậy? Em đừng làm anh sợ? Tiểu Nhiên?!" Lăng Duệ thật sợ cậu xảy ra chuyện gì thì làm sao mà y sống nổi!

"Duệ! Em đau quá! Em mệt quá!" Cậu nói xong thì ngất trong lòng Lăng Duệ.

"Tiểu Nhiên.."

_______oOo_______

"Bác sĩ, em ấy bị sao vậy?" Thấy bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, y lật đật chạy lại hỏi

"Cậu ấy không sao, do cậu ấy cố gắng nhớ lại những thứ trong quá khứ cho nên khiến cho đầu cậu không thể chịu nổi nên mới ngất! Cậu ấy đã được chuyển vào phòng bệnh cậu có thể vào thăm!"

"Cảm ơn!"

Mở cửa bước vào phòng bệnh của Diệp Hạo Nhiên, nhìn cậu đang ngủ say trên giường bệnh, sắc mặt đã đỡ hơn lúc nãy nhưng vẫn còn tái nhợt..Y cảm thấy có lỗi, y không nên gấp gáp, nếu y có thể từ từ để cậu nhớ lại thì cậu cũng sẽ không như thế này!

"Tiểu Nhiên! Anh xin lỗi! Anh không nên đưa em đến nơi đó! Anh không nên gấp gáp để em nhớ lại! Là anh không tốt!" Ngồi bên giường cầm tay cậu nỉ non

"Duệ..." Đầu cậu thật nặng, miệng cũng khô khan "Nước.."

"Đây!! Em uống đi!" Em sao rồi? Còn mệt chỗ nào không? Để anh đi gọi bác sĩ!"

"Em không sao! Duệ em nhớ rồi!" Nhìn sự lo lắng tự trách trong mắt y làm cậu đau lòng, cậu càng tự trách mình vì sao có thể quên Duệ!

"Em nhớ gì? Không cần nhớ cũng không sao! Em không sao là anh vui rồi!" Y không cần cậu nhớ nữa! Y chỉ cần cậu ở bên y là được!

"Không! Duệ em nhớ rồi, em xin lỗi em đã quên anh! Em thật đáng chết!" Ôm chặt Lăng Duệ, Diệp Hạo Nhiên nỉ non lặng lẽ rơi nước mắt!

"Không phải lỗi của em! Em nhớ là anh vui rồi! Đừng khóc...em khóc tim anh đau lắm!" Cảm nhận sự ấm nóng trên vai mình, y luống cuống dỗ cậu!!

"Duệ...em...ưm..."

Chưa kịp nói xong lời thì Lăng Duệ đã thiếp môi lên môi cậu, nuốt hết những lời còn lại của cậu. Nụ hôn này mạnh mẽ, mang theo sự tự trách, sự dỗ dành. Mạnh mẽ cắn liếm lấy môi cậu, xâm nhập khoang miệng cậu mà hút lấy nước bọt trong miệng cậu. Hôn đến khi cậu không chịu nỗi nên rên ra tiếng "ưm.." Người cậu mềm nhũn dựa hẳn vào lòng Lăng Duệ.

Cảm thấy người trong lòng hết khí y mới buông đôi môi cậu ra! Còn luyến tiếc mút mút đôi môi đã sưng của cậu mới dừng!

"Về nhà chúng ta tiếp tục....!" Tà mị nhìn cậu, nở một nụ cười...BT nói!!!

"Anh...hỗn đản!" Vì thiếu dưỡng khí mà mặt cậu đã đỏ nghe xong lời Lặng Duệ nói mặt cậu bừng lên một ngọn lữ đốt cháy mọi thứ....

End C9 (7/2/16)

#XiaoAn










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net