Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn một loạt động tác của Kazato, Shigeru có chút bất ngờ, anh không ngờ rằng mới đây thôi mà cậu lại có thể thành thạo như thế. Còn về Kazato thì lúc này cậu đang ngồi trên lưng Sihorn cảm giác nó mang lại thật thú vị. Cậu chậm chạp cưỡi Sihorn to lớn đi trên thảm cỏ xanh mướt tràn ngập hương hoa thơm ngát, hưởng thụ những tia nắng mặt trời ấm áp cùng những cơn gió mát mẻ nhè nhè thổi qua tạo cho cậu cảm giác dễ chịu chưa từng. Ngồi trên lưng Sihorn ở vị trí cao hơn tầm mắt cậu nhìn được cũng xa hơn không ít, cậu thấy được được những con *Pigeon tung đôi cánh của mình bay lượng trên bầu trời rộng lớn, phía dưới là những chú (1)Butterfree đang vổ cánh bên cạnh những bông hoa toả hương thơm ngát kia cùng những chú (2)Fushigidane chơi đùa với nhau trên thảm cỏ và còn rất rất nhiều những loài Pokemon khác sinh sống tại nơi đây tạo nên một không gian như một thế giới tự nhiên hoan sơ và tràn đầy sức sống.

Cảm thấy đã đủ thoả mãn Kazato cùng Sihorn đi tới chổ Shigeru đang đứng, cậu mỉm cười từ trên lưng Sihorn nhảy xuống, anh tiến đến đỡ cậu cũng cười nói

"Em cảm thấy như thế nào?"

"Cảm giác rất tuyệt, được sống hoà mình với thiên nhiên như thế này không thể nào tốt hơn được nữa, em rất ghen tị với anh đó"

Cậu cười nói với anh, đã lâu rồi cậu không có cảm thấy thư thái như hôm nay, hay nói đúng hơn là cậu chưa bao giờ có cảm giác như thế này. Shigeru nhìn thấy cậu hoàn toàn thả lỏng mỉm cười thì cũng cảm thấy vui vẻ lây, nụ cười của cậu hiện giờ càng làm cho cậu càng câu nhân hơn trước, như một nụ hoa đang ũ rũ được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời liền tràn đầy sức sống trở lại bắt đầu toả hương khoe sắc. Anh mỉm cười.

"Sau này em cũng sẽ sống ở đây cho nên không cần ghen tị với anh nữa rồi"

"Anh nói đúng!" cậu mỉm cười gật đầu, "được như thế này em cũng phải cảm ơn ông và anh rất nhiều, nếu hai người không giúp đỡ thì em không biết mình sẽ ra sao đâu."

Anh tiến đến nắm lấy bàn tay của cậu, giọng nói thêm phần ôn nhu, "em không phải cảm ơn, từ nay chúng ta là người một nhà rồi không cần nói mấy lời khách sáo này nữa, biết không? Cũng nhờ có em mà cuộc sống của anh sau này cũng không còn cô đơn buồn tẻ nữa đó" (Cái thằng luyến đồng này, tao báo công an còng đầu mày bây giờ)

"Vâng, em biết rồi" Cậu lại gật đầu một lần nữa rồi mỉm cười

"Ừ, vậy mới đúng chứ, cũng đã trễ rồi chúng ta quay trở về thôi Kazato, sắp đến giờ dùng bữa tối rồi"

Kazato gật đầu, hai người liền theo con đường cũ quay trở về sở nghiên cứu. Cứ nghĩ đến tối nay sẽ phải cùng cậu nếm thử những món ăn khó nuốt mỗi ngày đều đổi mới của ông nội thì anh lại thêm một lần thở dài ngao ngán. Suốt 20 năm trời anh đều phải nếm thử mỗi ngày, tuy nhiên anh cũng phải khâm phục ông nội của mình vì mỗi ngày vị thức ăn của ông lại là mỗi kiểu khác nhau không hề trùng lặp, không biết ở đâu mà ông lại có lắm công thức như thế làm hại dạ dày của anh đến thời gian làm quen cũng không có. Anh cũng khâm phục cơ thể của mình ngày ngày tiếp thu những thứ thức ăn đó mà vẫn có thể phát triển khoẻ mạnh thật đúng là kì tích.

Ngay lúc này một dòng suy nghĩ loé lên, "Tại sao lúc trước mình lại không gặp em ấy nhỉ?" trong lòng tự hỏi như thế anh lại nhớ tới kiếp trước của mình. Chiếu theo thời gian ở kiếp trước vào thời điểm này anh cũng vào rừng chăm sóc Pokemon, lúc ấy anh không hề thấy cậu xuất hiện ở đó, "có khi nào khi mình sống lại đã tạo thành hiệu ứng cánh bướm không? Nếu thật sự như vậy thì tốt quá rồi" anh mỉm cười nhìn cậu bé bên cạnh. Không biết người khác có tin vào cái gọi là tình yêu sét đánh không nhưng anh thật sự tin tưởng điều đó, bởi ngay khi nhìn thấy gương mặt đằng sau mái tóc kia anh đã cảm thấy trái tim mình như thiếu mất một nhịp rồi. Nhưng mà chỉ được nhìn mà không được 'ăn' thì đúng thật là thử thách, để 'ăn' được thì ít nhất anh phải đợi thêm 8 năm nữa, là 8 năm đó. Thật là một khoảng thời gian dài đăng đẳng.

Kazato nhận thấy thiếu niên trước mắt đang nghĩ gì đó rồi nhìn mình mỉm cười thì liền cảm thấy không khoẻ, Trong đầu cậu hiện lên một dòng suy nghĩ có chút khó tin, "Có khi nào nhóc ấy cũng giống mình?" suy nghĩ thoáng lên đó đã vô tình gieo lên một hạt giống nghi ngờ trong lòng của cậu và đang từ từ bén rễ. Cuối cùng cậu không thể chịu được nữa liền quay sang nhìn anh, lúc này hai ánh mắt liền chạm nhau, cậu mỉm cười.

"Thường ngày bữa ăn trong nhà do ai nấu vậy Shigeru?"

Shigeru nghe cậu gọi mới từ thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, anh nhìn cậu cười có chút khó coi, "Ohmm... Trách nhiệm làm cơm ba bữa đều do ông đảm nhận"

"Ừm, mà sao anh không phụ ông nội? Ông cũng đã có tuổi rồi đó".

Shigeru vò vò đầu cười, "anh cũng bận làm việc trong phòng thí nghiệm mà nên em cũng đâu thể trách anh được, phải không? Mà em đừng trước mặt ông mà nói ông lớn tuổi kẻo ông lại giận"

"Vâng em biết rồi, nếu vậy thì sau này em sẽ làm việc phụ ông"

Shigeru nghe vậy mắt sáng lên. Nếu cậu thành công thuyết phục giáo sư Okido thì bữa ăn sau này của anh cũng không cần phải chịu đựng nữa rồi. Anh tin rằng ngoài ông nội thì không ai có thể tạo ra hương vị 'tuyệt diệu' như vậy được.

===============

Lúc hai người đi tới phòng bếp thì giáo sư Okido đang dọn thức ăn lên bàn, thấy hai người về tới ông liền mỉm cười.

"Hai đứa nhanh chóng rửa tay rồi tới ăn cơm này"

"Vâng ạ!"

Cậu và anh liền đi tới bồn rửa tay sạch sẽ rồi quay trở lại. Ngồi vào bàn ăn nhìn những món ăn trên bàn tuy không bắt mắt như trong nhà hàng nhưng vẫn khơi dậy cảm giác thèm ăn trong người cậu.

"Sáng giờ cháu chỉ mới uống viên dinh dưỡng thôi chứ chưa ăn gì vào bụng nên cứ ăn nhiều vào nhé Kazato. Đồ ăn ông làm là có một không hai đó" Vừa nói ông vừa xúc cho cậu một bát cơm đầy.

Cậu tiếp nhận bát cơm từ tay ông mỉm cười, "Vâng ạ, cháu cảm ơn ông"

"Nếu cảm thấy no quá ăn không nổi nữa thì cứ để lại nhé Kazato, đừng ép bản thân kẻo gây hại cho cơ thể" Shigeru không đành lòng nói.

"Vâng, em sẽ. Mời cả nhà dùng cơm"

Lúc này ba người mới bắt đầu động đũa. Sau khi nếm được món ăn đầu tiên Kazato mới nhận thấy được ẩn ý trong lời nói của Shigeru. Hương vị mà món rau sào mang lại khi cậu vừa nếm thử thật khó diễn tả, đại khái là vị chua, rất chua như được nặn vào thật nhiều chanh, thêm vào đó là vị mặn chát của muối cùng với vị đắng nghét, cậu cũng không biết cái đắng này đến từ đâu mà rất đắng, đắng hơn cả những viên thuốc mà cậu từng uống nữa, không chỉ thế còn có những cảm giác khác mà cậu không biết sữ dụng từ ngữ gì có thể diễn tả.

Ngay lúc này cậu càng chắc chắn quyết định nấu ăn cho mọi người sau này. Cậu không phải là một người sẽ tự bạc đãi bản thân ngay khi cậu phải sống một mình, vì thế cậu đã học nấu rất nhiều món ăn qua mạng để thoả mãn chiếc lưỡi khó tính của bản thân. Nhờ đó mà trù nghệ của cậu cũng không thể nào kém đi đâu được.

"Chúng hợp khẩu vị cháu không Kazato?" Giáo sư Okido thấy cậu ăn món rau sào rất lâu không biểu cảm gì liền hỏi.

Kazato dù trong lòng cảm nhận như thế nào thì bên ngoài vẫn ít khi biểu hiện, giống như lúc này khi nghe giáo sư Okido hỏi thì cậu vẫn mỉm cười.

"Dạ ngon lắm ạ! Ông cũng ăn đi không cần quá lo lắng cho cháu đâu"

Ông mỉm cười, "Ừ, nếu hợp khẩu vị thì ăn nhiều vào nhé, ông nấu nhiều lắm đấy"

"Vâng ạ!"

Cậu lại tiếp tục cố gắng dùng bữa, Shigeru thì cảm thấy xót cho cậu. Hôm nay thức ăn ông nội làm khó ăn hơn bình thường không ít, anh cố gắng lắm mới nuốt xuống được lại nhìn cậu vẫn điềm nhiên như không có việc gì như vậy cũng có thể biết cậu phải nhẫn cỡ nào rồi. Vì thế nên lúc này anh liền hoá thương xót thành sức ăn mà nhanh chóng càn quét bàn ăn để cho cậu ăn được ít nhất có thể dù cho giáo sư Okido ngăn cản thế nào cũng không được.

Bữa cơm cứ như thế diễn ra đến khi kết thúc bữa tối thì Kazato cũng đã ăn hết hai bát cơm. Ngay sau đó cậu liền đứng lên dọn dẹp bàn ăn đem chén đĩa dơ đến bồn rửa bát, khi cậu định bắt tay vào làm việc thì bị giáo sư Okido ngăn cản.

"Cháu cứ để đó cho Shigeru nó làm, đi theo ông, ông cho cháu xem cái này"

Shigeru lúc này dọn hết những thứ còn lại đem tới mỉm cười gật đầu.

"Đúng rồi, em cứ đi với ông nội đi việc ở đây cứ giao cho anh, nấu ăn thì anh không rành nhưng mà rửa bát thì anh rất có tay nghề đó nhe"

Cậu nghe vậy mỉm cười, "nếu vậy thì nhờ anh nhé"

Anh mỉm cười đưa tay làm dấu OK với cậu rồi bắt đầu công việc dành riêng cho mình. Câu sau đó đi theo ông xuyên qua hành lang đi tới một căn phòng, giáo sư Okido mở cửa ra cho cậu bước vào.

"Đây chính là nơi ấp trứng của các Pokemon trong viện nghiên cứu. Những Pokemon nơi đây đã rất quen thuộc với cuộc với cuộc sống trong viện nghiên cứu nên khi tới thời kì sinh sản chúng sẽ biết tự đi tới khu vực sinh sản và đẻ trứng ở đó, công việc của ông là phải đến đó mang trứng tới đây để nâng cao khả năng nở ra của những quả trứng....." Ông vừa dẫn cậu đi vào bên trong vừa nói

Cậu vừa nghe ông nói vừa quan sát thấy xung quanh căn phòng, trong căn phòng này được sắp xếp rất nhiều lồng ấp, lúc này mỗi lồng ấp đều chứa một quả trứng, các quả trứng đều có hoạ tiết khác nhau đặc trưng cho mỗi loài.

"Ông dẫn cháu đến đây là muốn cho cháu thấy một khoảnh khắc thật kì diệu vào lúc những quả trứng sẽ nở ra. Cháu biết đây là trứng của loài nào không?"

giáo sư Okido dẫn cậu tới một cái lồng  ở giữa phòng chỉ quả trứng trong đó cười hỏi cậu.

Cậu nhìn thật kĩ quả trứng và những hoa văn trên đó, quả trứng có màu xanh lam cùng hai cặp vây lớn ở trung tâm có màu trắng khi nhìn trong bóng tối mang lại cảm giác như đang phát sáng vậy. Cậu cố lục lọi kí ức trong đầu, một lúc sau cuối cùng cậu cũng nhớ ra được.

"Đây chình là trứng của Kairyu đúng không ạ?"

Giáo sư gật đầu "Đúng vậy, cháu giỏi lắm, nhưng mà có một điều như thế này. Nửa năm trước khi ông có dịp mang nó về từ đảo rồng Wakaneru thông qua kiểm tra trên máy quét ông thấy được cấu trúc gen của nó có gì đó không bình thường liền đi sâu vào ngiên cứu. Khoảng nửa tháng sau thì có được kết quả là quả trứng này đã bị biến dị mất đi một đoạn ADN có chức năng phát triển về kích thước, tức là sau khi nở ra cho đến lúc tiến hoá lần thứ 2 thì kích thước của nó vẫn sẽ không thay đổi gì. Nhưng như thế cũng không có nghĩa là sức mạnh của Pokemon sau khi nở ra sẽ giảm bớt đâu nên cháu cứ yên tâm, ta cũng phát hiện sau khi biến mất đoạn ADN kia thì những có một cấu trúc khác bị thay đổi nhỏ nhưng theo hướng có lợi, về phần thay đổi đó là gì thì phải nhờ cháu phát hiện rồi"

"Ông nói vậy là sao ạ, cháu không hiểu?"

"Là như thế này, quả trứng kia sau đó sẽ nở ra một con (3)Minikyu, giống loài này tuy xinh đẹp nhưng cũng rất là kiêu ngạo nên sẽ cần một nhà huấn luyện thật sự chân thành có trái tim ấm áp thể thuần dưỡng nó. Và ông nhìn thấy ở cháu có được điều đó nên ông quyết định giao nó cho cháu vì ở đây ngoài cháu ra không ai có thể làm được điều đó kể cả ông. Cháu hãy thu nhận nó nhé?" Ông mỉm cười nói

Cậu quay lại nhìn quả trứng một cái rồi gật đầu: "Vâng ạ cháu sẽ cố gắng, nhưng mà nếu nó không chịu nhận cháu thì cháu cũng không thể làm gì được".

"Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu nên cháu cứ yên tâm, ông tin khi lần đầu tiên nó nhìn cháu liền thích cháu ngay thôi"

Lúc này quả trứng trong lồng có dấu hiệu sẽ nở ra, hai người lặp tức đem mọi sự chú ý đều đổ dồn về vị trí của nó im lặng chờ đợi. Ngay sau đó lớp vỏ quả trứng dần dần hiện ra những vết nứt rồi vỡ ra, ngay lặp tức vật bên trong liền xuất hiện trước mắt hai người.

--- o0o ---

(*)

(1)

(2)

(3)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net