193 - 203

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hạ múc cho nó một bát canh thịt, nó nhận lấy rồi uống một ngụm lớn, nóng đến độ không ngừng suýt xoa. Uống xong, nó thỏa mãn lau miệng, mới nói: "Minh chủ không sống ở Tây Ninh, ngài sống trong một thành phố rất gần Golmud, một nơi nhỏ, có nói thì có thể các anh cũng không biết, nhưng ngài thường xuyên đến Tây Ninh, nơi này dù sao cũng là thủ đô mà, có thể ngài muốn làm chuyện gì đó. Có lần em với dì đi đưa nho mới thu hoạch đến phủ của ngài, đúng lúc nhìn thấy ngài, trời ơi, Minh chủ đẹp như một vị thần vậy, toàn thân đều lóe ánh vàng, còn rất trẻ..."

Trang Nghiêu không nhịn được chặn lời nó: "Chúng tôi không có hứng thú với bề ngoài của hắn, anh có biết hắn có bản lĩnh gì không?"

Thằng bé nghĩ ngợi: "Em nghe nói... nghe nói trong thân thể Minh chủ có thể tỏa ra ánh sáng vạn trượng. Minh chủ là sứ giả của thần linh, được thần linh lựa chọn để phổ độ chúng sinh, cứu vớt nhân loại khỏi chốn khổ ải. Trước khi ngài xuất hiện, con người chết đi hết lớp này đến lớp khác, nhưng sau khi ngài xuất hiện..."

Những lời ca tụng phía sau của thằng bé tất cả mọi người đều không nghe vào, lực chú ý của họ đã sớm tập trung ở câu "Thân thể có thể phát ra ánh sáng vạn trượng". Chẳng lẽ người gọi là "Minh chủ" kia là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Ánh sáng? Cũng chính là dị nhân nguyên tố Hỏa phức tạp...

Trang Nghiêu vội hỏi: "Vậy Huyền chủ thì sao?"

Thằng bé có nét mặt sợ hãi, nhìn ngó chung quanh, khẽ nói: "Em không dám nói, ông mà biết là đánh em đấy."

Trang Nghiêu quyết đoán rút từ trong túi ra một cái kẹo que: "Bị đánh vì cái này có đáng không?"

Thằng bé giật lấy que kẹo, gật đầu cái rụp: "Đáng!"

"Vậy nói mau."

"Ngược lại với Minh chủ, nghe nói Huyền chủ có sức mạnh hắc ám."

Mọi người còn chờ những thứ phía sau.

Thằng bé ra sức gật đầu để gia tăng tính chân thật của câu này.

"Hết rồi?" Trang Nghiêu cau mày.

"Hết rồi."

"Cái gì gọi là sức mạnh hắc ám?"

"Thì là... sức mạnh hắc ám đó, sức mạnh hắc ám chính là sức mạnh tà ác, người ở phía Tây đều bị sức mạnh hắc ám thao túng, sống trong khổ ải."

Trang Nghiêu có chút tức giận, nó biết không hỏi được gì nữa, hiểu biết của những người này về phía Tây và Huyền chủ hoàn toàn đến từ lời đồn hoặc là tin tức mà Minh chủ muốn cho họ biết. Bằng sự sùng bái Minh chủ như thần linh của những người này thì có hỏi cũng như không, họ vẫn nên tự mình đi điều tra thì hơn.

Thằng bé quý trọng nhét kẹo que vào trong quần áo, hớn hở bỏ đi.

Chương 195 ( PN )

Ngô Du x Trần Thiếu

rong mắt Trần thiếu bốc hỏa, hận không thể biến thân, ăn tươi nuốt sống gã đàn ông này.

.

.

.

Sau khi Ngô Du bước ra khỏi lều trại thì đi cùng Trần thiếu vào trại của họ. Nhìn bóng lưng cứng ngắc của Trần thiếu, hắn dựa vào cửa, lạnh nhạt nói: "Anh lại sao vậy? Công cụ phòng thủ bằng năng lượng là thứ tốt, chẳng lẽ anh không muốn?"

Trần thiếu quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn: "Tao muốn gì thì tao tự lấy, không cần mày ban ân."

Ngô Du tùy tay hạ rèm xuống, chậm rãi đi về phía hắn, ánh sáng trong trại đột nhiên hiu hắt, trái tim Trần thiếu cũng siết lại.

Ngô Du ngồi xuống bên cạnh hắn, ngón tay xương xương niết cằm hắn, buộc hắn nhìn mình: "Tính tình của anh... tôi biết nói thế nào đây? Tôi chỉ muốn bảo đảm an toàn cho anh, vậy mà anh không thể cảm kích?"

"Bảo đảm an toàn cho tao?" Trần thiếu cười lạnh: "Thế thì đừng có đưa tao đến Thanh Hải, mày tưởng tao muốn đi chịu chết với mày chắc?"

"Tôi mà không đưa anh đi cùng, không biết Trùng Khánh sẽ bị anh làm thành cái dạng gì. Hơn nữa, cho dù đi Thanh Hải là chịu chết thì tôi vẫn muốn đưa anh theo. Tôi sống, anh hưởng thụ với tôi; tôi chết, anh phải cùng chết với tôi, trên đường xuống Hoàng Tuyền có cố nhân làm bạn không phải là một chuyện tốt ư?"

Trần thiếu đánh tay hắn: "Hưởng thụ? Ngô Du, mẹ nó mày vẫn nên sớm đưa tao đi chết một chút đi, tao có chết cũng không muốn gặp lại mày."

Ánh mắt Ngô Du tối sầm lại, tóm tay hắn ấn ngã xuống giường, lạnh lùng nhìn hắn.

Trần thiếu đã lười giãy dụa, quay mặt sang chỗ khác.

Đôi môi Ngô Du nhẹ nhàng chạm vào hai má hắn, khẽ khàng nói: "Sao anh cứ luôn tự khó chịu với mình? Suốt ngày như vậy vui lắm à?"

"Tao không khó chịu với mình, tao khó chịu với mày."

"Trùng Khánh là của tôi, cũng là của anh, nếu anh đã không thay đổi được hiện trạng thì vì sao không thử chấp nhận? Trần thiếu, anh biết rõ tôi thích anh..."

"Liên quan gì đến tao?" Khóe miệng Trần thiếu nhếch nụ cười giễu cợt.

Ngô Du nheo mắt lại, sắc mặt lộ vẻ giận dữ, hắn bóp chặt hai gò má của Trần thiếu, dùng sức lấp đôi môi mỏng manh kia, mút lấy môi dưới non mềm, chà đạp độc ác. Trần thiếu đẩy mạnh vai hắn ra song không đẩy được, dứt khoát há miệng cắn lại đôi môi kia. Mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng hai người, Ngô Du đau đến chau mày nhưng không buông Trần thiếu ra, lại càng thêm dùng sức niết cằm Trần thiếu, buộc cái miệng quật cường kia phải mở ra, bá đạo đẩy lưỡi vào, tùy ý quấy nhiễu.

Trần thiếu bị hôn đến nỗi sắp không kịp thở, mặt mũi đỏ lên.

Ngô Du buông hắn ra, liếm liếm khóe miệng bị rách: "Không phải đã sớm không phản kháng sao?"

"Hôm nay thấy mày phá lệ muốn ăn đòn." Trần thiếu muốn đẩy Ngô Du ra rồi đứng dậy.

Ngô Du lại đè hắn xuống giường lần nữa, từ sau lưng ôm lấy hông hắn, cũng nhẹ nhàng cắn lỗ tai hắn, khẽ nói: "Chúng ta đều biết Thanh Hải rất nguy hiểm, không phải nói chơi, sau khi vào đó loại tính tình [224] này của anh cũng phải tiết chế, hiểu không?"

[224] Nguyên văn "cẩu tỳ khí" (狗脾气): Tính cách đối nội thì nóng nảy thô bạo, đối ngoại thì nhỏ nhẹ.

"Mày biết rõ Thanh Hải nguy hiểm, vì sao còn muốn đi? Không phải mày chỉ muốn thảnh thơi làm vua một cõi à."

Ngô Du cười nhẹ: "Phải, thế giới đã biến thành thế này, chúng ta cũng không sống được bao lâu, tôi còn có thể có khát vọng gì? Tôi chỉ muốn sống thoải mái với anh, ăn uống không lo, muốn chơi anh lúc nào thì tận tình chơi lúc đó." Hắn nói xong, cố ý dùng nửa người dưới cọ cọ vào mông Trần thiếu, cái nơi gồ lên khiến thân thể Trần thiếu hơi cứng lại.

Trần thiếu cắn răng nói: "Mày là đồ ngụy quân tử."

"Tôi chưa bao giờ tự xưng là quân tử, chỉ là người lớn cả rồi, ít nhiều phải ra dáng người lớn một chút, anh thì..." Bàn tay Ngô Du đưa vào trong quần áo Trần thiếu, bá đạo vuốt ve lồng ngực rắn chắc bóng loáng: "Anh từ nhỏ đến lớn chẳng thay đổi gì cả, lúc tôi đến Trùng Khánh, liếc mắt một cái đã nhận ra anh, anh lại hoàn toàn không nhớ tôi, ngay cả tên của tôi cũng quên, tôi thật sự rất giận."

Trần thiếu cười lạnh: "Dựa vào cái gì mà tao phải nhớ mày, mày muốn nhắc lại cái chuyện vớ vẩn ấy bao nhiêu lần nữa?"

"Nhắc đến khi anh nhớ ra tôi mới thôi."

"Tao chẳng nhớ, trước không nhớ, chờ đến lúc mày chết tao cũng quên lập tức."

Ngô Du cười nhẹ bên tai hắn: "Anh có biết dáng vẻ không coi ai ra gì này khiến người khác muốn chơi anh nhất?" Nói xong, bàn tay không thành thật kia đã luồn vào trong quần Trần thiếu, khiêu khích lướt đi trên quần lót của hắn.

Trần thiếu lấy khuỷu tay đập mạnh vào bụng Ngô Du: "Mẹ nó ban ngày ban mặt mày đừng có lên cơn!"

"Yên tâm, tôi còn có chính sự, tôi đợi đến tối mới lên cơn được chứ?" Ngô Du lật người đặt trên người hắn, kéo sơ mi của hắn ra, cúi đầu liếm ngực hắn: "Có điều, cho tôi nếm trước một chút, tôi thích nhìn lúc anh giận, đó là lúc tuyệt diệu nhất."

Trần thiếu tính tình nóng nảy, bị Ngô Du nói hai ba câu khiến lửa giận chạy tán loạn, hắn hung tợn nói: "Cút ra mà làm chính sự của mày đi."

Ngô Du mắt điếc tai ngơ, nụ hôn rơi trên ngực Trần thiếu, hai tay tùy ý vuốt ve thân thể quyến rũ tràn ngập nam tính kia.

Trần thiếu kéo tóc ép hắn ngẩng đầu: "Tao bảo mày cút!"

Khóe miệng Ngô Du cười nhẹ: "Bảo bối, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì cho anh, nhưng uy hiếp và mệnh lệnh của anh thì vô dụng với tôi, đây không phải chuyện khiến anh bất lực lắm sao? Trần đại thiếu gia trước giờ luôn hô phong hoán vũ nay nói chuyện đột nhiên không có người nghe, không chỉ như thế, còn phải nằm dưới thân cho tôi làm... Chậc chậc, tôi rất thích nét mặt lúc này của anh, chỉ cần nhìn một cái là có thể khiến tôi cứng lên." Hắn liếm môi, trong mắt tràn ngập dục vọng dã tính.

"Mẹ nó mày là biến thái à."

Ngô Du cười: "Đúng vậy."

Trong mắt Trần thiếu bốc hỏa, hận không thể biến thân, ăn tươi nuốt sống gã đàn ông này. Không phải hắn chưa từng thử, chỉ là lần nào hắn cũng thua, dần dà hắn cũng lười phản kháng, ba lần bảy lượt thỏa hiệp gã đàn ông này khiến hắn cảm thấy xấu hổ và phẫn nộ. Nhưng hắn không có cách nào khả thi, Trùng Khánh đã biến thành của Ngô Du, ngay cả hắn cũng không còn là mình nữa.

Ngô Du cúi xuống, liếm bờ môi hắn: "Tôi thích tìm tòi đủ loại biểu cảm của anh, anh tựa như một món tráng miệng khiến người ta kinh ngạc."

Trần thiếu mắng: "Đầu óc có bệnh."

***

Ngô Du nếm đủ "món tráng miệng", liếm môi bò lên, hắn nhéo nhéo mũi Trần thiếu, dùng sự dịu dàng làm người ta kinh hãi nói: "Buổi tối sẽ trị anh sau."

Trần thiếu mặt nóng vô cùng, trừng mắt nhìn hắn.

Ngô Du cười nói: "Đúng rồi, anh muốn biết vì sao tôi muốn đi Thanh Hải phải không? Tôi nói cho anh, rất đơn giản, vì giúp họ lấy được ngọc Con Rối, vì khiến họ có thể tìm được biện pháp giải quyết tai họa này. Nếu có ngày thế giới lại thái bình, họ sẽ không tìm lý do làm khó chúng ta vì lúc này chúng ta không góp phần. Dù sao cũng phải nói, tôi còn muốn chơi anh thêm vài năm, không muốn chết sớm thế."

"Cút!"

Ngô Du hôn một cái xuống mặt Trần thiếu, cười rồi bỏ đi.

Trần thiếu nằm ngửa trên giường, ra sức điều chỉnh hô hấp, muốn mình dễ chịu một chút.

Hắn nhắm hai mắt lại, trước mắt xuất hiện một đứa trẻ, một đứa trẻ gầy loắt choắt, thoạt nhìn nhỏ hơn bạn cùng trang lứa đến vài tuổi, thanh tú xinh xắn như một cô bé. Hắn tiến lên đạp đứa trẻ đó một cái, chẳng vì sao hết, chỉ là ngứa mắt với dáng vẻ thỏ thẻ yếu đuối ấy mà thôi. Đứa trẻ khóc, hắn cười rồi bỏ đi.

Mẹ nó, ân oán từ cái hồi mặc quần thủng đít đến giờ còn nhớ, đúng là lòng dạ hẹp hòi, thằng bé õng ẹo lúc ấy sao lại biến thành thằng khốn âm hiểm biến thái đó chứ!

Chương 196

"Nhưng không biết vì sao mà Người Nhện, Minh chủ, Huyền chủ và một vài dị nhân lợi hại khác thường xuyên đến Golmud, không biết để làm gì."

.

.

.

Khi họ ăn cơm, mấy người chăn ngỗng trốn trong góc nhà hiếu kỳ quan sát họ, cũng ngóng trông nhìn chằm chằm nồi cơm của họ. Chờ họ ăn xong, đang xoa bụng, sưởi ấm nghỉ ngơi, ông lão tiến lại gần, ngồi xổm bên cạnh họ, chỉ vào nồi canh: "Các vị anh hùng, nếu mọi người không ăn, không biết chúng tôi có thể..."

Thành Thiên Bích nói: "Được, trả lời mấy câu hỏi của chúng tôi trước."

"Không phải cháu tôi trả lời hết rồi hay sao? Trẻ con hay nói linh tinh, nó nói nó thấy Minh chủ đó chắc cũng là giả, mọi người đừng tin là thật."

"Không phải hỏi chuyện đó, hỏi chuyện khác."

"Ồ, mời nói."

"Các ông ở đây chỉ để chăn ngỗng?"

"Thật ra là để trông tường, ngỗng cũng để trông tường."

"Nói rõ lai lịch của bức tường đó."

"Bức tường Quang Minh này do Minh chủ tạo ra. Không biết ngài lấy từ đâu ra mấy trăm tấn thuốc nổ, nổ một vòng tròn trong nội thành, sau đó tập trung một đám công nhân, sử dụng máy móc cỡ lớn chồng đá lên nhau, chỗ nào không có cần cẩu thì dùng sức người. Diện tích bên trong bờ tường có đường kính ước chừng 3 km, chu vi chừng mười sáu, mười bảy ngàn mét. Cứ như vậy phát động toàn bộ dân cư còn sống, vừa phá vừa xây mất hơn nửa năm, chết rất nhiều người mới dựng nên bức tường này. Dựng tường ai cũng đói khát, song không ai kêu ca phàn nàn, chỉ khi dựng nên bức tường này, chúng tôi mới thả lỏng được. Nơi thấp nhất ở tường Quang Minh cũng cao 4 mét, sau khi dựng lên đã chặn được rất nhiều súc sinh biến dị, từ đó về sau chúng tôi mới có những ngày hơi chút yên ổn. Tuy thỉnh thoảng vẫn có súc sinh biến dị xuất hiện nhưng ít hơn trước kia ít nhất 70 – 80%, con nào xuất hiện bên trong tường sẽ bị dị nhân làm thịt. Nếu không có bức tường này, chúng tôi sẽ mãi bị đám súc sinh trong rừng xâm lược, cho nên bức tường này rất quan trọng, Minh chủ phải sắp xếp người trông coi từng nơi. Có nơi dùng người trông, có người dùng chó trông, dùng gì trông tường cũng có hết. Chúng tôi vốn nuôi ngỗng lấy thịt ăn ở gần đây, lúc ấy trong tay còn hơn chục con ngỗng, hồi đầu ăn mấy con, sau này phát hiện chúng càng ngày càng lớn thì không dám ăn nữa, chúng còn có thể giúp chúng tôi vài chuyện nên không giết nữa, không ngờ sau này chúng lại trở thành bảo vệ trông tường. Đám ngỗng này hung dữ lắm, chúng tôi canh gác ở đây lâu như vậy rồi, mọi người là những người đầu tiên trèo tường vào được chỗ chúng tôi đấy."

"Vậy các ông ăn gì? Minh chủ phát lương thực?"

"Chúng tôi tự mình săn thú trồng rau, đừng thấy trong tường không lớn, cũng có mấy vạn người đấy, muốn phát lương cũng chẳng phát được đến đây. Hễ là thú vật không bị biến dị thì chúng tôi đều ăn, kể cả ăn cỏ dại cũng gắng gượng sống tiếp được."

"Được, câu hỏi tiếp theo." Thành Thiên Bích chỉ vào một đoạn tơ nhện trong suốt trên quần mình: "Ông biết đây là gì không?"

Ông già lắc đầu, thật ra ông ta đã sớm tò mò sao trên người ai nấy cũng bị dính những đoạn gì gì đó như thế này, hẳn là thứ ở bên ngoài, họ chưa từng nhìn thấy, nhưng không dám tùy tiện hỏi thăm.

Thành Thiên Bích nói: "Đây là tơ nhện chúng tôi dính phải khi đi qua khu rừng sương mù."

Ông lão biến sắc: "Đây... đây là tơ nhện?" Không nhịn được giơ tay muốn sờ thử, nhưng lại không dám.

"Đừng chạm, dính vào thì không gỡ được."

Ông lão rụt tay về: "Tôi... tôi thấy mọi người thật sự rất lợi hại. Nghe nói đám nhện này vô cùng đáng sợ, tơ nhện vừa thô vừa dính, ai bị dính tơ thì chỉ có thể chờ chết, không chết đói thì cũng chết do bị nhện ăn, trừ phi đứt tay đứt chân, không thì căn bản không thoát được. Mọi người bị dính tơ nhện mà vẫn có thể trốn được."

"Ông có từng nghe có cách gì có thể giải quyết tơ nhện không?"

Ông lão lắc đầu: "Chúng tôi không phải phiền não về vấn đề này, tôi chưa từng thấy ai sống mà thoát được khỏi khu rừng đó..."

"Ông ơi, có đó." Thằng bé vừa cầm kẹo que của Trang Nghiêu xán tới: "Có mà ông ơi, 'Spider-Man' kia đó."

"'Spider-Man' gì, đừng có cả ngày đọc ba cái sách lăng nhăng."

Thằng bé vội la lên: "Mọi người gọi vậy mà, không phải người đó là dị chủng nhện sao ông? Không phải ông ấy đi ra từ trong rừng ạ."

Ông lão suy nghĩ, nói: "Quả thật có người như vậy, bị nhện dị chủng, có điều gã ta không sống ở Tây Ninh, có thể không sống cả ở thành Quang Minh. Gã hành tung bất định, vừa không phải người của thành Quang Minh, vừa không phải người phía Tây, nghe nói còn dám ra vào Golmud. Đó là nơi chỉ có Minh chủ đại nhân dám đi, dù sao cũng là người trong truyền thuyết, nói cũng vô dụng."

Thành Thiên Bích gật đầu: "Các ông biết gì về Golmud?"

Nét mặt ông lão hiện vẻ sợ hãi: "Chỗ đó chính là địa ngục, đã không còn người sống. Nghe nói một con chuột thôi cũng lớn hơn con mèo của mọi người, hay cả cỏ dại cũng ăn thịt người. Nhưng không biết vì sao mà Người Nhện, Minh chủ, Huyền chủ và một vài dị nhân lợi hại khác thường xuyên đến Golmud, không biết để làm gì."

Tùng Hạ thấy tim căng lại, cậu có cảm giác họ đã càng ngày càng tiến lại gần bí ẩn có chút rắc rối phức tạp này, nếu họ có thể trao đổi một vài tin tức với Minh chủ thì nhất định có thể tháo bỏ rất nhiều bí ẩn.

Trang Nghiêu nói: "Vậy ông có biết chúng tôi có thể lấy được một ít chất hóa học hay dược phẩm ở đâu không?"

Ông lão suy nghĩ: "Khu trung tâm có bệnh viện, nhưng những thứ hữu dụng đều bị mang đi, còn lại đa phần đã quá hạn, mọi người muốn chữa bệnh gì?"

"Không chữa bệnh, tôi cần vài thứ để điều phối dung môi, hòa tan tơ nhện." Trang Nghiêu xé một tờ giấy từ sổ tay: "Thành phần chủ yếu của tơ nhện là chất xơ và protein, không khó đối phó, ông có thể giúp chúng tôi tìm được những thứ ghi trên giấy hay không? Sau khi xong chuyện chúng tôi sẽ cho các ông rất nhiều thứ tốt."

Ông lão nhìn nhìn: "Có vài thứ có thể mua được..." rồi do dự nhìn mọi người.

"Sao? Ông còn lo chúng tôi là gián điệp phía Tây phái đến?"

Ông lão xua tay: "Mọi người bất ngờ đến nhiều người như vậy, sao có thể là gián điệp. Minh Chủ cũng nói chỉ cần không phải gián điệp phía Tây phái đến, hễ có người ngoài đến thì cần thu nhận. Nhưng dù sao chúng tôi cũng chỉ là đám giữ tường, mọi người có nhiều người như vậy không thể ở mãi trong nhà chúng tôi được, sớm muộn gì cũng bị người khác phát hiện, tôi không biết rốt cuộc mọi người có mục đích gì, nếu có ai hỏi..."

Thành Thiên Bích chặn lời: "Cho dù chúng tôi có mục đích gì, cho dù bất cứ ai hỏi thì chúng tôi cũng không liên quan đến ông, cũng không ở lại đây luôn, được rồi chứ?"

Ông lão vội gật đầu: "Được, được, ngày mai tôi sẽ đi mua, mọi người cho tôi chút thịt với rau dưa, một buổi là tôi có thể mang về."

"Được, vậy sáng mai ông hãy đi luôn."

Sau khi dặn dò vài chuyện, Trang Nghiêu đuổi ông lão với người nhà ông ta đi, đa số đều đã mệt mỏi một ngày, cũng chia nhau ngủ ở các phòng đã được chuẩn bị, phòng khách để dành cho thủ lĩnh của các tổ chức dị nhân họp chuyện.

...

Đường Đinh Chi nói: "Bây giờ cơ bản có thể xác định Minh chủ chắc hẳn chính là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Ánh sáng, không biết người đó hiện đang ở đâu. Chúng ta lập tức gặp mặt hay tìm hiểu tình hình rồi hẵng nói?"

Thẩm Trường Trạch nói: "Chúng ta có nhiều người như vậy, cũng không thể giấu được, chi bằng trực tiếp đi tìm người."

Trang Nghiêu nói: "Tôi biết anh rất muốn được gặp dị nhân phức tạp của mình, nhưng anh không thể sốt ruột. Bây giờ ngọc Con Rối nhất định là thứ đôi bên đều dựa vào, chúng ta tiến đến nhiều người như vậy, hắn ta nhất định sẽ sinh nghi, trước khi liên lạc rõ ràng thì rất dễ có xung đột. Tôi nghĩ, chúng ta vẫn nên tìm nơi đóng quân trong nội thành, hiểu thêm về tình hình nơi này. Không đến vài ngày, Minh chủ sẽ biết đến sự tồn tại của chúng ta, hắn nhất định sẽ muốn gặp chúng ta, đến lúc đó lại phái mấy người đi nói chuyện là được."

Đường Đinh Chi gật đầu: "Tôi đồng ý."

Đường Đinh Chi là tổng chỉ huy hành trình Thanh Hải lần này, anh đã lên tiếng thì những người khác không còn ý kiến. Anh nói: "Chúng ta còn quá ít hiểu biết về Thanh Hải. Nếu thuận lợi thì ngày mai giải quyết đống tơ nhện trước, sau đó chúng ta đổi chỗ ở, mọi người đều đi loanh quanh bên ngoài, hỏi thăm tình hình ở đây nhiều một chút, nhưng chú ý đừng có bất cứ xung đột nào với dân bản xứ."

Mọi người gật đầu.

***

Buổi tối khi ngủ, sáu người nhóm Tùng Hạ chen nhau trong một phòng, trong phòng có một bếp lò, họ sợ ngộ độc khí CO nên đổi nhiên liệu trong lò thành năng nguyên thể rắn kiểu mới, hơn hai mươi phút sau trong phòng trở nên ấm áp, lúc này họ mới cởi áo khoác. Đa số tơ nhện đều dính trên quần áo, cũng có trên tóc và cổ, nhưng sau khi cởi quần áo, chung quy thì có thể ngủ được một giấc.

Một chiếc giường đơn để cho Tùng Hạ và Trang Nghiêu ngủ, những người khác thì kê quần áo ngủ dưới đất, Liễu Phong Vũ lại càng không chút kiêng dè nằm trong lòng Đường Nhạn Khâu, thoải mái ôm hắn.

Trong bóng đêm, ánh sáng từ bếp lò đổ dài cái bóng của mọi người, Tùng Hạ thấy hơi khó ngủ, nhìn cái bóng hắt trên tường: "Không biết dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Ánh sáng kia bây giờ lên đến cấp mấy rồi nhỉ?"

Liễu Phong Vũ nói: "Nhất định chưa vượt cấp hai, không thì nổ từ lâu rồi."

Thành Thiên Bích nói: "Chưa chắc, đây là Thanh Hải, động vật biến dị tiến hóa lợi hại hơn bên ngoài rất nhiều. Trước khi đến Thanh Hải, chúng ta chưa từng thấy sinh vật đất liền nào to hơn A Bố, nhưng ngay cả ngỗng giữ nhà ở đây cũng lớn hơn A Bố nên tốc độ tiến hóa của dị nhân ở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net