Chương 3. Không biết cái gì thì đương nhiên là phải đi hỏi anh trai rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-

Không biết cái gì thì đương nhiên là phải đi hỏi anh trai rồi.

-

Cậu chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện như vậy, nhất thời không biết phải làm gì. Bạn cùng phòng cũ của cậu rành rọt lưu loát dạy cậu cách làm quen với con gái. Khúc Trì ngồi ngơ ngác nghe, đến khi bạn cùng phòng cũ nói xong, cậu mới hỏi: "Có bạn gái thì có lợi ích gì?"

"Có ích gì á?" Bạn cùng phòng cũ nhìn cậu như nhìn thấy người ngoài tinh, "Trông đã mắt, vui vẻ, có thể ôm, có thể hôn, có thể cùng nhau đi chơi, đi hẹn hò... Cậu có phải là đàn ông không vậy, mấy cái này còn phải hỏi mình nữa à?"

Khúc Trì trả lời: "Mình có là đàn ông mà."

Bạn cùng phòng cũ bắt đầu ôm bụng cười, Khúc Trì không hiểu một câu trả lời hiển nhiên như vậy thì có gì buồn cười, cậu đợi bạn mình cười xong rồi mới hỏi lại: "Tại sao tự dưng lại hỏi mình như thế?"

"Bởi vì mình thấy như vậy thì lãng phí quá."

Bạn cùng phòng cũ nói tiếp: "Thật ra thì hôm qua, lúc đi xuống mình đã nhìn thấy cậu với anh trai cậu rồi, cậu đã ủ ấm tay cho anh ấy đúng không? Điều đó khiến cô gái đi cạnh mình ghen tị đỏ cả mắt đó."

Cậu bạn nháy mắt một cái, nói: "Cậu muốn mình giới thiệu người cho không? Mình thích nhất là làm việc tích đức."

"Hơn nữa bình thường ở độ tuổi này ai mà chả muốn nói chuyện yêu đương," Bạn cùng phòng cũ vỗ vai cậu, "Cậu không tin thì về hỏi anh trai cậu mà xem."

Khúc Trì đến Bạch gia vào năm bảy tuổi, cũng là lúc cậu mới bắt đầu có nhận thức với mọi chuyện xung quanh.

Nhà họ Bạch lớn đến đáng sợ, đối với một đứa trẻ mới bảy tuổi như cậu, chỉ có thể kè kè theo sát bên Bạch Thuận mới không bị lạc đường.

Những vườn hoa như mê cung, những hành lang dài tĩnh lặng, những căn phòng nối nhau tít tắp bên trong tòa nhà lớn, đều là do Bạch Thuận dắt tay cậu đi xem, giúp cậu ghi nhớ từng chút một.

Trong lòng cậu, người anh trai lớn hơn cậu năm tuổi này chính là người đáng tin nhất trên đời.

Chỉ cần cậu có điều gì không nắm rõ, dù có là đường đi lối lại trong nhà, hoặc một từ nào đó cậu không hiểu, hay một bài tập về nhà cậu không làm được, đều có thể nhận được lời giải đáp từ anh trai.

Không biết cái gì thì đương nhiên là phải đi hỏi anh trai rồi.

Tối nay Bạch Thuận có hẹn, Khúc Trì ăn cơm tối một mình.

Gần tới giờ Bạch Thuận về, cậu chạy vào bếp làm nước ép trái cây cho anh.
Tửu lượng của Bạch Thuận xưa nay đều rất tốt, cậu chưa từng thấy anh say xỉn bao giờ, nhưng anh sẽ cảm thấy khó chịu trong người nếu phải uống quá nhiều.

Khúc Trì đã có kinh nghiệm từ trước, pha một ly cam ép ngon ngọt vừa miệng. Khi bưng nước ra ngoài, cậu không kìm được mà đưa lên miệng nếm thử vài hớp.

Bạch Thuận vừa mở cửa bước vào phòng khách liền thấy cậu đang ôm cốc trong tay, vì không muốn uống nhiều nên chỉ nhấp từng hớp nhỏ, giống như mèo con lén lút uống trộm nước. Vẫn còn thấy chưa đủ, cậu uống nốt một ngụm cuối cùng rồi mới đưa cốc cho anh.

Đôi môi phớt hồng vừa uống nước xong liền ánh lên bóng bẩy, Bạch Thuận nheo mắt, nói với cậu: "Tiểu Trì, lại đây."

Khúc Trì không rõ lí do, nghe theo lời của anh mà tiến lại gần, Bạch Thuận đưa tay ra, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ chạm vào khóe môi cậu, nhàn nhã vuốt ve mơn trớn, còn nán lại trên môi cậu vài giây, cảm nhận hết được những xúc cảm mềm mại kia rồi mới thu về.

"Khóe miệng của em bị dính nước rồi, để anh lau cho em." Bạch Thuận nói.

Dù cảm giác trên môi vừa rồi không giống như vậy, nhưng Khúc Trì cũng không hề nghi ngờ, dù sao trước mắt cậu cũng còn có chuyện quan trọng hơn.

Bạch Thuận ngồi xuống ghế sofa, cậu cũng ngồi xuống theo, mắt nhìn Bạch Thuận uống hết ly nước, kiên nhẫn chờ đợi một lúc, cảm thấy thời cơ đã sẵn sàng, lúc này mới bắt đầu hỏi: "Anh đã từng yêu ai chưa?"

Câu hỏi đột ngột không có báo trước, không kịp chuẩn bị, Bạch Thuận dừng tay, cúi đầu nhìn cậu một lúc rồi trả lời: "Chưa từng."

Cậu ngồi nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Vậy giờ anh có muốn yêu không?"

Bạch Thuận không nói mà nhìn cậu chằm chằm một hồi lâu, vốn dĩ ban đầu tâm trạng Khúc Trì rất bình tĩnh, nhưng bị anh nhìn lâu như vậy, không hiểu sao lại trở nên sốt sắng, nắm chặt lấy tay áo của anh mà truy hỏi: "Anh muốn hay không?"

Lúc này Bạch Thuận gần như muốn nắm lấy tay cậu, dùng hành động để cho cậu biết câu trả lời.

Nhưng Bạch Thuận chỉ mỉm cười, hỏi ngược lại cậu: "Sao Tiểu Trì tự dưng lại hỏi chuyện này?"

-

Hết chương 3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net