Chương 6: Hồ ly và cá cược (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao cậu lại ở đây?" Trọng Mộng Thần vội kéo Dịch Tiểu Hiên ra phía sau mình, cảnh giác nhìn xung quanh như đề phòng lũ lụt thú dữ.

Dịch Tiểu Hiên ngờ vực: "Chẳng phải cậu gọi tôi tới hội học sinh để làm chân chạy cho lễ kỉ niệm trường sao?"

Trọng Mộng Thần lắc mạnh đầu, Dịch Tiểu Hiên nhìn đôi tai lắc lư qua lại trên đầu hắn mà ngứa tay, cậu muốn thử mình đè đôi tai xù ấy lại giúp hắn được không.

"Là tôi gọi cậu ấy tới." Nam sinh đeo mắt kính gọng vàng bên cạnh giơ tay lên: "Hội học sinh nhiều việc, đa số đều cần chữ ký của cậu, mà ngày nào cậu cũng trốn đi đâu mất, công việc càng tồn đọng cậu càng muốn trốn, tạo thành vòng luẩn quẩn."

"Bình thường thì thôi, rề rà vẫn hoàn thành được. Nhưng lễ kỉ niệm trường thời gian có hạn, tôi phải tìm người trông chừng cậu bằng mọi cách." Nam sinh giơ ngón giữa đẩy gọng kính lên: "Lúc cậu ở phòng hội học sinh thì cậu ấy không cần ở cạnh. Nếu tôi nói cậu ấy nghe ít chuyện về giới huyền học, kéo cậu ấy vào giới này, đừng trách tôi không tuân theo cá cược."

Mấy nhúm lông trên tai Trọng Mộng Thần dần dựng đứng, hắn nhìn nam sinh như nhìn kẻ thù, đuôi cũng nảy ra.

Dịch Tiểu Hiên nhìn thoáng qua cái đuôi đã to càng thêm to vì xù lông, ngón tay cậu giật giật. Cậu vẫn ghi hận cái đuôi này vì làm phiền cậu học nên cậu muốn sờ, muốn kéo, muốn nhổ trụi lông đuôi chứ không phải vì cậu thích những thứ bông xù.

"Giới huyền học? Cá cược?" Dịch Tiểu Hiên bắt đúng điểm mấu chốt trong lời nam sinh.

Trọng Mộng Thần lập tức quay đầu, hai tay bịt chặt tai Dịch Tiểu Hiên.

Dịch Tiểu Hiên: "... Bỏ tay ra."

Trọng Mộng Thần: "Không bỏ."

Nam sinh phất tay, thành viên hội học sinh nối đuôi nhau rời phòng, họ còn chu đáo đóng cửa lại: "Sớm hay muộn gì cậu ấy cũng biết, thay vì nghe người khác kể "chân tướng" dặm mắm dặm muối, chi bằng cho cậu ấy biết tất cả trước chứng kiến của tôi với cậu."

Vẻ mặt Trọng Mộng Thần do dự.

Dù bị bịt tai nhưng đứng gần thế này, Dịch Tiểu Hiên vẫn nghe rõ mồn một, cậu đập tay Trọng Mộng Thần: "Chân tướng gì? Trái đất sắp diệt vong hả?"

Nam sinh bật cười: "Không nghiêm trọng đến thế, cậu hay viết tiểu thuyết à?"

Dịch Tiểu Hiên nhìn mái đầu Trọng Mộng Thần sát bên cạnh, ra sức tỏ vẻ mình cực kỳ ghét lỗ tai hồ ly.

Với cái "tình tiết" này còn chưa đủ viết thành truyện sao?

Trọng Mộng Thần thấy Dịch Tiểu Hiên chủ động hỏi cũng biết không thể gạt cậu, hắn đành buông tay, giận dữ nói: "Không phải chuyện gì lớn, cậu là tái thế của một người có đại công đức, giới huyền học muốn cậu tham gia vào, cả đời cậu sẽ tiếp xúc với yêu ma quỷ quái, tôi muốn để cậu tự chọn."

Dịch Tiểu Hiên ngỡ ngàng: "Vì sao?"

Trọng Mộng Thần hung hăng hỏi: "Vì sao gì?"

Nam sinh phiên dịch: "Ý cậu ấy là vì sao cậu giúp cậu ấy."

Trọng Mộng Thần nói: "Không cần cậu lắm lời, tôi tự hiểu."

Nam sinh rút tay.

Trọng Mộng Thần im lặng mười mấy giây mới trầm giọng đáp: "Nếu kiếp trước là người có công đức thâm hậu, mà kiếp này đến cả lựa chọn cho tương lai còn không có thì làm sao xứng đáng những chuyện tốt mà người đó đã làm kiếp trước."

Dịch Tiểu Hiên sững sờ.

Câu Trọng Mộng Thần trả lời khác hoàn toàn cậu dự liệu. Cậu cứ nghĩ kiếp trước hoặc kiếp này mình vô tình hay cố ý cứu con hồ ly này, hoặc người thân của cậu chẳng hạn như ông nội đã cứu nó, thế là được hồ ly báo ân lây.

Nào ngờ Trọng Mộng Thần xuất phát từ một quan điểm đơn giản về công lý, hắn đang chống lại giới huyền học? Hồ ly này thật lòng sao?

"Có phải cậu thấy cậu ta vô cùng buông thả, khiến người ta khó hiểu được tần sóng não không?" Nam sinh giơ tay xoa tóc: "Thật ra giới huyền học chúng tôi vẫn đang vững chắc, bây giờ thế giới hòa bình, không cần chúng tôi phải đi chém giết, chỉ bị hạn chế đôi chút."

"Hiếm người có đại công đức tái thế, người đó sẽ có thiên phú huyền học rất tốt. Chẳng qua Trọng Mộng Thần là đại yêu quái cuối cùng trong nước chúng ta, chúng tôi tôn trọng ý kiến của cậu ta nên đánh cược với nhau."

"Người tái thế đại công đức như vị thần ẩn mình, đến thời khắc mấu chốt thì kim quang phẩm hạnh trong linh hồn người đó sẽ tỏa ra, ai gặp người đó đầu tiên phụ thuộc vào chữ duyên."

"Nếu cậu ta là người đầu tiên gặp cậu thì chúng tôi sẽ không nhúng tay vào cuộc sống của cậu, ngược lại nếu chúng tôi gặp cậu trước thì cậu ta không thể múa chân múa tay với chúng tôi."

"Không chỉ thế." Trọng Mộng Thần vô cảm bổ sung: "Tôi cần người có đại công đức để giúp tôi vượt qua thiên kiếp, nếu cậu nằm trong tay họ thì tiếng nói của tôi sẽ kém đi nhiều."

Dịch Tiểu Hiên chưa kịp nói gì, nam sinh đã không nhịn được bèn phỉ nhổ: "Cậu chỉ cần lên đại học sẽ không gặp thiên kiếp! Rõ ràng cậu đã nhận giấy trúng tuyển đại học rồi!"

Trọng Mộng Thần cây ngay không sợ chết đứng: "Xem đi, nếu cậu bị họ nắm trong tay, tôi sẽ phải học đại học sớm ba năm! Thanh xuân tuổi trẻ của tôi sẽ tiêu tùng!"

Dịch Tiểu Hiên đang mang nặng tâm sự, nghe Trọng Mộng Thần giở giọng con nít mà tâm sự xìu xuống hệt quả bóng bị đâm thủng. Con hồ ly này đúng là biết cách phá không khí.

"Cậu ấy là đại yêu quái cuối cùng?" Dịch Tiểu Hiên lại nắm đúng điểm chính: "Rồng thì sao? Cả phượng nữa? Những thần thú đại yêu khác trong thần thoại nước ta đâu?"

"Khi linh khí trái đất lần đầu tán loạn, khủng long tiêu vong, đến kỷ băng hà linh khí trái đất tán loạn lần hai, thảm họa máu ở Trung Quốc lại làm xói mòn những sinh vật còn lại. Bây giờ linh khí của chúng ta gần như cạn kiệt, tất cả các vị thần và yêu quái mạnh đã không còn, người tu hành ở nhân gian thì không tu luyện được nội lực." Nam sinh giải thích.

"Tuy nhiên vạn vật sinh trưởng tuần hoàn, có cạn kiệt mới có sinh khí mới. Theo khí hậu cùng đất nước ổn định như hiện nay, linh khí chắc chắn sẽ trở về từ từ nên chúng ta phải lên kế hoạch trước, chuẩn bị sẵn sàng, đặt nền móng vững chắc."

"Cậu chưa vào giới huyền học nên tôi không thể nói cụ thể hơn. Thật ra không phải chuyện gì khó khăn, chúng tôi chỉ làm vài nghiên cứu, giúp Trọng Mộng Thần sắp xếp trật tự phi phàm."

Dịch Tiểu Hiên: "... Nghe có vẻ rắc rối."

Nam sinh cười: "Hẳn là vậy, nhưng chuyện rắc rối thế nào vẫn cần có người làm. Ước muốn của cậu là gì? Nếu khớp với ước muốn của giới huyền học chúng tôi thì dù chúng tôi thua cược Trọng Mông Thần, cậu vẫn có thể tham gia cùng chúng tôi."

"Trọng Mộng Thần đưa yêu cầu là để cậu tự chọn con đường của bản thân cậu, cậu chọn con đường với chúng tôi thì cũng là con đường cậu chọn."

Trọng Mộng Thần hừ lạnh một tiếng nhưng không bác lại.

"Cậu đã đọc nhiều tiểu thuyết giả tưởng đúng không? Còn truyện tranh Nhật Bản? Cậu có khao khát siêu năng lực không? Có khao khát một thế giới khác với con người không? Đây là cuộc sống phiêu lưu đầy màu sắc và mạo hiểm mà nhiều thanh thiếu niên khao khát." Nam sinh dùng giọng điệu như nhân viên chào hàng.

Dịch Tiểu Hiên quyết đoán lắc đầu, cậu không hề do dự nói: "Không có hứng thú. Tôi muốn trở thành nhà khoa học, tôi chỉ hứng thú với khoa học tự nhiên. Sau này tôi muốn học hàng không vũ trụ, tạo phi thuyền vũ trụ."

Đây là kì vọng mà ông nội dành cho cậu.

Nam sinh thở dài nặng nề: "Được rồi, giới huyền học chúng tôi có lợi hại đến mấy cũng không rời khỏi trái đất được, không khuyên cậu được rồi."

Dịch Tiểu Hiên thở phào nhẹ nhõm, có vẻ người quản lý giới huyền học này rất dễ nói chuyện?

"Tôi có thể về lớp chưa?" Dịch Tiểu Hiên hỏi, đã giải quyết xong mọi chuyện rồi chứ?

Nam sinh lại giơ ngón giữa đẩy kính mắt, mỉm cười bảo: "Nói cho cậu biết giới huyền học và vụ cược với Trọng Mộng Thần chỉ là nhân tiện, mục đích của tôi vẫn là để cậu trông chừng Trọng Mộng Thần trong lễ kỉ niệm, để cậu ta làm việc cho giỏi."

Dịch Tiểu Hiên nhíu mày, cậu không muốn chuyện này chiếm dụng thời gian học.

Trọng Mộng Thần đút hai tay vào áo hệt ông nông dân phương Bắc. Hắn nghĩ Dịch Tiểu Hiên sẽ không để mất thời gian học cho những thứ như thế này.

Nam sinh lấy một tấm thẻ từ túi ra: "Nếu cậu làm ngoại viên của hội học sinh, cậu cũng được hưởng phúc lợi như thành viên chính thức."

"Phúc lợi thành viên hội học sinh là hai trăm tệ mỗi tháng cho thẻ mua hàng siêu thị trong trường, thẻ hai trăm tệ cho phiếu ăn uống, thẻ hai trăm tệ cho phiếu mua sách."

Trọng Mộng Thần hừ lạnh: "Cậu cho là tấm thẻ sáu trăm tệ đủ mua chuộc cậu ấy trông chừng tôi sao?"

Dịch Tiểu Hiên chìa tay: "Thành giao."

Sáu trăm tệ! Nhiều hơn cả phí sinh hoạt một tháng của cậu! Phúc lợi của thành viên hội học sinh quá tốt!

Cùng ngày, Trọng Mộng Thần và Dịch Tiểu Hiên lần đầu tiên cùng nhau về sớm. Vừa về tới nhà Trọng Mộng Thần đã biến thành hồ ly, nằm phịch xuống ghế sô pha.

Tự bế!

"Tôi không muốn trông chừng cậu." Dịch Tiểu Hiên giải thích.

Vả lại cậu với Trọng Mộng Thần không thân không quen, dù cậu đứng ngó chừng bên cạnh, Trọng Mộng Thần không nhất thiết phải làm việc đàng hoàng.

Hồ ly quay đầu, nhìn cậu bằng con mắt Tuzki.

Dịch Tiểu Hiên tiếp tục giải thích: "Lễ kỉ niệm thành lập trường phải hoàn thành trước ngày trường khánh thành, cậu mà còn lề mề thì đến một lúc nào đó phải tăng ca. Bây giờ tôi giúp cậu một tay, làm sớm xong sớm."

Chuyện giám sát Trọng Mộng Thần cậu không làm được, giúp Trọng Mộng Thần giải quyết công việc hẳn là được.

Sau khi nghe Dịch Tiểu Hiên giải thích, rốt cuộc hồ ly cũng thở bình thường lại.

Tính ra tên này vẫn còn lương tâm, không vì sáu trăm tệ mà phản bội mình đi theo kẻ địch, hồ ly căm giận nghĩ.

Nó vươn mình ngồi dậy: "Tôi sẽ nói với Chu Ẩn, cậu cứ về lớp tham gia sinh hoạt, không cần đến hội học sinh mỗi ngày, không cần cậu trông tôi làm nhiệm vụ."

Dịch Tiểu Hiên hỏi: "Chu Ẩn là ai?"

Hồ ly đáp: "Là tên đeo mắt kính gọng vàng lắm lời, phó hội trưởng hội học sinh, tuổi chưa bao nhiêu mà bụng đầy mấy thứ xấu xa, là thế lực tà ác lớn nhất ở trường trung học Đế Đài."

Dịch Tiểu Hiên: "... Ồ." Nghe ra được rồi, Trọng Mộng Thần vô cùng ghét vị phó hội trưởng đó.

"Ngày mai tôi sẽ trả lại thẻ cho cậu ấy." Dịch Tiểu Hiên nói, xem ra thẻ sáu trăm tệ này không có duyên để cậu hưởng.

"Trả gì mà trả? Cậu đã nói tối về nhà sẽ giúp tôi một tay mà?" Hồ ly biếng nhác lên tiếng, còn ngáp một cái rõ to, lộ ra hai răng nanh nhỏ.

Dịch Tiểu Hiên nói: "Vậy tôi không tham gia với lớp, có thể giúp cậu nhiều hơn."

Hồ ly tức giận nói: "Một năm học có khi chỉ có một lần cả lớp tham gia hoạt động văn nghệ, cậu không tham gia thì làm sao hòa nhập với tập thể? Quãng thời gian này ai cũng bàn về lễ kỉ niệm, một mình cậu ngồi ngoài không khó chịu sao? Cuộc sống cấp ba đẹp đẽ, sao cậu không tạo thêm hồi ức với bạn bè?"

Hồ ly nói liền một mạch làm Dịch Tiểu Hiên nghe đến ngớ người. Cậu không cân nhắc những điều ấy, bởi trước giờ cậu chưa từng hòa nhập với tập thể.

Hiện tại cuộc sống của cậu còn có yêu quái tham gia, cùng với những cánh cổng bí ẩn và những điều kỳ lạ khác, cậu hòa nhập với lớp như những học sinh bình thường được sao?

"Thật ra ban đầu tôi muốn cậu đừng dính líu tới chuyện của hội học sinh, nhưng nếu cậu không làm gì, cậu sẽ không chịu nhận thẻ sáu trăm tệ." Hồ ly lầm bầm giận dữ: "Lòng tự ái của cậu sao lớn thế hả? Thậm chí hồi đó cậu còn từ chối nhận trợ cấp cho học sinh nghèo."

"Tôi có căn nhà với tiền tiết kiệm ông nội để lại nên tôi không cần trợ cấp cho học sinh nghèo... Khoan đã, sao cậu biết tôi từ chối?" Dịch Tiểu Hiên ngạc nhiên hỏi: "Cậu đã quen tôi từ lâu rồi?"

Thỏ Tuzki:




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net