Chương 7: Hồ ly và cá cược (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ ly hừ một tiếng, giơ chân cầm đệm dựa cũ nát lên che đầu.

Dịch Tiểu Hiên im lặng một lát rồi ngồi xuống bên cạnh hồ ly, cậu nói: "Cậu đã biết tôi là người tái thế đại công đức từ lâu sao?"

Hồ ly giả chết.

Dịch Tiểu Hiên chìa tay chọt cái đuôi đang lắc của hồ ly.

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động chạm vào hồ ly.

"Hừ." Hồ ly phất đuôi, vỗ đuôi lên mu bàn tay Dịch Tiểu Hiên một cái.

"Sao trước đây cậu không đến tìm tôi, đột nhiên tuần trước lại dựng đuôi làm phiền tôi?" Dịch Tiểu Hiên lại chọt, cũng bị đánh thêm một cái nữa.

Cái đuôi xù lông này đánh vào mu bàn tay cảm giác cũng sướng lắm.

"Mỗi tháng sẽ tổ chức chợ yêu một lần, bọn chúng sẽ phái người lẻn vào theo dõi. Lúc cậu va vào tôi, diễn xuất của cậu quá tệ, có thể họ sẽ nghi ngờ cậu." Rốt cuộc hồ ly cũng chịu ăn nói đàng hoàng: "Tôi không nhanh chóng ký khế ước với cậu thì chẳng mấy ngày nữa cậu sẽ bị bọn chúng lừa gạt, làm mấy chuyện điên rồ với chúng, cậu đừng hòng nghĩ tới việc đi học yên ổn."

Dịch Tiểu Hiên thoáng động lòng. Cậu hiểu lầm Trọng Mộng Thần rồi.

Có điều, lời nói và cử chỉ của Trọng Mộng Thần rõ ràng khiến người ta hiểu lầm. Cậu ấy không thể cẩn thận, nói rõ mọi chuyện được sao?

"Cảm ơn cậu." Dịch Tiểu Hiên nói: "Sau này cậu không cần trả tiền phòng cho tôi nữa, tôi sẽ trả tiền sữa và bánh mì trong tủ lạnh... Ấy! "

Cái đuôi lớn của hồ ly đập vào mu bàn tay Dịch Tiểu Hiên, lần này tay Dịch Tiểu Hiên bị đau thật.

"Lấy cái lòng tự trọng thừa thãi của cậu về. Tôi thuê phòng của cậu, mượn kim quang công đức của cậu thì phải đưa tiền cho cậu." Hồ ly ném đệm gối đi, nhảy lên đùi Dịch Tiểu Hiên ngồi: "Chúng ta trao đổi đồng giá, cậu không thể phá phép tắc được. Được rồi, cuộc trò chuyện hôm nay kết thúc, tối đi đâu ăn?"

Cơm tối? Dịch Tiểu Hiên sực nhớ mình và hồ ly trốn tiết về nhà, vẫn chưa ăn.

"Đến nhà ăn của trường?" Dịch Tiểu Hiên chỉ biết lựa chọn này.

"Đã trốn tiết rồi còn ăn gì ở đó nữa, đi, tôi dẫn cậu đi ăn thịt nướng." Hồ ly nhảy xuống đất, biến trở về Trọng Mộng Thần: "Để Chu Ẩn đãi!"

"Hả?" Dịch Tiểu Hiên lơ ngơ mặc cho Trọng Mộng Thần kéo mình ra ngoài.

Bây giờ vẫn chưa tan học, hai người đến chỗ Trọng Mộng Thần nói, đây là quán thịt nướng ngon nhất con đường này, trong quán vẫn còn vắng khách. Trọng Mộng Thần chọn bừa một góc kéo Dịch Tiểu Hiên ngồi xuống, hắn cầm thực đơn thành thạo gọi tên mấy món liền, sau đó đưa cho Dịch Tiểu Hiên xem: "Cứ gọi đi, Chu Ẩn có tiền."

Dịch Tiểu Hiên mù mờ nhìn thực đơn. Đây là lần đầu tiên cậu ăn thịt nướng, không biết món nào ngon, cuối cùng cậu gọi một tô cơm rang trứng.

Gọi cái này hẳn là không có gì lạ đâu.

Trọng Mộng Thần nhìn lướt qua thực đơn, cầm bút đánh bỏ phần cơm rang trứng đi rồi đưa cho ông chủ: "Thêm ba ly Coca lạnh."

Dịch Tiểu Hiên: "..." Tuy Trọng Mộng Thần không nói nhưng cậu có cảm giác như bị ruồng bỏ.

Ông chủ cười híp mắt: "Được, vẫn như cũ sao, ít cay nhiều thì là?"

Trọng Mộng Thần gật đầu: "Đúng, Tiểu Hiên, cậu có ăn ớt không? Diếp cá, rau mùi, hành lá, kiêng ăn gì không?"

Dịch Tiểu Hiên đáp: "Tôi không kiêng."

Ông chủ nghe Trọng Mộng Thần nói vậy thì đoán chắc Dịch Tiểu Hiên lần đầu đi ăn thịt nướng, ông liệt kê hết gia vị trong quán, tỉ mỉ hỏi thăm Dịch Tiểu Hiên thích hay ghét gì mới rời đi.

Phục vụ bưng một chậu than được bọc trong giấy thiếc để làm đĩa nướng ra, bấy giờ Chu Ẩn mới hổn hển tới muộn.

"Trốn tiết đi ăn thịt nướng, đúng là không tưởng tượng được." Giọng điệu của Chu Ẩn hoàn toàn khác so với khi cậu ta ở văn phòng hội học sinh.

Khi ấy cậu ta sành sỏi như người lớn, hiện tại thì nét mặt và giọng điệu đều gần gũi hơn, mang theo hơi thở thiếu niên.

"Ở đây có nhiều người trốn tiết lắm, chẳng riêng gì tôi." Điệu bộ Trọng Mộng Thần nói chuyện với Chu Ẩn cũng khác.

Hắn đối xử với Chu Ẩn như bạn bè.

Chu Ẩn nhìn lướt qua học sinh trong quán, nói với vẻ xem thường: "Đắc ý đi, đợi đến khi xã đoàn sát hạch rồi khóc. Trường chúng ta với quý tộc có tiền là xong chuyện trường khác khác nhau. Cậu gọi giúp tôi món óc cho nướng chưa?"

"Đương nhiên rồi, mỗi lần tới đây cậu luôn gọi món đó." Trọng Mộng Thần thầm phỉ nhổ: "Có điều so ra thì đỡ hơn Dịch Tiểu Hiên, cậu ấy gọi cơm rang trứng."

Đôi mắt sau gọng kính vàng của Chu Ẩn trợn tròn: "Cậu gọi cơm rang trứng?"

Dịch Tiểu Hiên: "..." Gọi cơm rang trứng thì sao? Gọi món đó ở quán đồ nướng kì lắm à? Sao hai người kinh ngạc thế?

"Lần sau cậu dẫn cậu ấy đi ăn buffet đi, tôi xem xem có khi nào cậu ấy ăn cơm rang hay bánh mì luôn không." Chu Ẩn cười nói.

Trọng Mộng Thần nói: "Nếu cậu ấy dám lấy món đó, tôi sẽ trói cậu ấy vào cửa nhà ăn."

Dịch Tiểu Hiên: "..." Đi ăn buffet thì ăn cơm rang trứng hoặc bánh mì là hiển nhiên mà? Ăn no là đi được rồi?

Dịch Tiểu Hiên chưa bao giờ ăn buffet trầm tư.

Chu Ẩn và Trọng Mộng Thần nói mấy câu đâm chọc Dịch Tiểu Hiên rồi bắt đầu nói mấy lời nhảm nhí, Dịch Tiểu Hiên không xen lời được đành yên lặng uống Coca.

"Đừng uống nữa, đồ nướng lên rồi, ăn trước đi." Trọng Mộng Thần đưa một xiên thịt bò cho Dịch Tiểu Hiên.

Dịch Tiểu Hiên mới ăn một miếng đã gào la "cay cay cay".

"Cậu không ăn cay được sao?" Trọng Mộng Thần bày ra nét mặt ghét bỏ, hắn bỏ ngay xiên nướng xuống, lấy một tờ giấy cho Dịch Tiểu Hiên lau nước mắt chùi nước mũi: "Không nói sớm. Muốn nhúng nước sôi không?"

Dịch Tiểu Hiên thầm nghĩ tôi đã ăn đồ nướng bao giờ đâu, sao có biết cay hay không.

Cậu uống mấy hớp nước ngọt làm dịu miệng lại: "Không cần đâu, tôi chịu được."

"Nếu cậu không chịu được thì nói với tôi, tôi lấy cho cậu cốc nước sôi, rửa sạch ớt trên xiên rồi ăn." Trọng Mộng Thần nói.

Chu Ẩn cười: "Sao cậu giống anh ruột của cậu ấy thế hả, tôi là em trai ruột trên pháp luật của cậu mà chưa bao giờ cậu chăm sóc tôi như thế."

Dịch Tiểu Hiên bị sặc, ớt xộc lên cổ họng làm cậu ho dữ dội, nước mắt chảy giàn giụa, phục vụ hoảng hốt bưng ly nước ấm lên cho cậu.

"Đến nỗi đó à? Hai chúng tôi trông không giống nhau sao?" Chu Ẩn đùa.

"Giống cái beep." Trọng Mộng Thần vừa đưa giấy ăn cho Dịch Tiểu Hiên vừa mắng: "Mày có cái đuôi to bự xinh đẹp như ông không? Không cùng một loài thì đừng so sánh."

Chu Ẩn thở dài: "Trước đây cậu còn chạy theo tôi để tôi ôm đuôi cậu ngủ, bây giờ thì ruồng bỏ tôi vì tôi không có đuôi."

"Đệt, mày đái dầm lên đuôi của ông còn không biết ngại nói chuyện trước đây hả?" Trọng Mộng Thần nổi giận.

Chu Ẩn và Trọng Mộng Thần tôi một câu anh một câu, nói rõ hết mọi chuyện.

Dù Trọng Mộng Thần là yêu quái nhưng cũng trải qua sinh tử luân hồi như người bình thường, tuổi thọ trăm năm. Chẳng qua lúc "sinh ra", hắn đã kế thừa ký ức và trí thông minh của người trưởng thành, chỉ riêng ký ức của kiếp trước là không có.

"Sau khi trưởng thành, tôi có thể khôi phục lại ký ức kiếp trước, nhưng tôi quá lười để khôi phục." Trọng Mộng thần nói: "Kiếp này tôi được giới huyền học tìm thấy, sắp xếp một người bảo hộ cho tôi, tôi theo họ mẹ nuôi."

Dịch Tiểu Hiên uống nước ấm ừng ực, cuối cùng cũng hết ho.

Không hiểu vì sao, cậu chợt hỏi: "Hai người... tương ái tương sát?"

Lần này đến phiên Chu Ẩn và Trọng Mộng Thần sặc ớt.

"Đệt bà tương ái tương sát, sao cậu lại lọt vào top ba môn Ngữ văn của lớp với mức độ lạm dụng thành ngữ như thế này hả?" Lời chửi của Chu Ẩn và Trọng Mộng Thần giống nhau như đúc, có thể thấy hai người này đúng là "anh em" lớn lên bên nhau.

"Yêu cũng có thể chỉ tình yêu giữa anh em, hai người suy nghĩ xấu xa quá đi." Dịch Tiểu Hiên bình tĩnh cắn một miếng cải bắp.

Chu Ẩn nghẹn họng, cậu ta giơ ngón cái với Dịch Tiểu Hiên.

"Không ngờ cậu lại nói vậy." Trọng Mộng Thần là hồ ly tinh, nhanh chóng trở lại bình thường, hắn ném một đống xiên tôm nướng vào chén của Dịch Tiểu Hiên rồi lạnh lùng nói: "Ăn tôm, ngậm miệng."

Dịch Tiểu Hiên ăn cải bắp xong im lặng ăn tôm, cậu không ngờ bản thân lại nói ra lời đó, đây là lần đầu cậu pha trò với người khác.

"Cậu cũng ngậm miệng, lo ăn óc hoa của cậu đi." Trọng Mộng Thần nhờ phục vụ đặt hai ly nước ấm đối diện Chu Ẩn, để cậu ta thong thả ăn uống.

Khi sắp ăn xong, Trọng Mộng Thần nói về việc để Dịch Tiểu Hiên về lớp để giúp một tay.

Chu Ẩn nói: "Đúng là cậu nghĩ chu đáo, nhờ cậu giám sát đại ca hồ ly lười biếng của tôi làm việc chăm chỉ vào buổi tối vậy."

Dịch Tiểu Hiên gật đầu, mở ví tiền ra.

Chu Ẩn quét mã trả tiền, không chừa cho cậu cơ hội chia đôi tiền trả.

"Thời đại này rồi còn có người mang tiền mặt?" Chu Ẩn tò mò hỏi.

Dịch Tiểu Hiên: "..." Cậu không tin tưởng thẻ ngân hàng bị trói buộc bởi thanh toán mạng, cậu luôn có cảm giác nếu sự cố mạng xảy ra, số dư ít ỏi trong thẻ ngân hàng của cậu cũng sẽ bị đánh cắp.

"Cậu thay điện thoại cho cậu ấy đi, cậu ấy sẽ không mang tiền mặt theo nữa." Trọng Mộng Thần bắt đầu xua người đi: "Về ký túc xá của cậu họp với giới huyền học đi, tạm biệt!"

Chu Ẩn vẫy tay: "Tiểu Hiên, chừng nào cậu không muốn chế tạo tên lửa nữa, muốn đi con đường giới huyền học thì cứ gửi tin nhắn cho tôi bất cứ lúc nào."

Dịch Tiểu Hiên nhìn số điện thoại của Chu Ẩn mà mình mới lưu, qua quít "ừ" một tiếng.

Chuyện đó là không thể nào, cậu chỉ có ước mơ là chế tạo tên lửa.

"Cút đi." Trọng Mộng Thần lại luồn tay vào tay áo, cụp mắt xuống.

Chu Ẩn khì cười, đút tay ngầu lòi rời đi.

Bóng lưng của cậu ta như ngả nghiêng theo làn gió thu cùng tiếng cây xào xạc, toát vẻ cô độc, có điều mới đi mấy bước thì cậu ta bất cẩn vấp phải gạch đường bị gồ, lảo đảo suýt thì ngã xuống đất, phá tan ý cảnh.

"Ngã là chuyên môn của cậu ta." Sau khi Chu Ẩn đi xa, Trọng Mộng Thần bắt đầu bóc mẽ cậu ta: "Có lẽ cậu ta kém phát triển tiểu não, đến bây giờ vẫn không học được cách đạp xe."

Dịch Tiểu Hiên giật giật khóe môi, không biết nên phỉ nhổ Chu Ẩn vừa hay ngã vừa không biết đạp xe, hay phỉ nhổ hành vi Trọng Mộng Thần nói xấu sau lưng người khác.

"Tôi muốn lên lớp lấy vài cuốn sách về nhà đọc." Dịch Tiểu Hiên nói: "Cậu về nhà trước đi."

Lúc nói hai chữ "về nhà", Dịch Tiểu Hiên suýt cắn lưỡi.

Cậu cứ thấy ngượng ngùng sao sao đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net