Chương 11: Ám Chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành lang khúc khuỷu, giả sơn lưu thủy, điểu ngữ hương hoa. Đình đài lầu các.

Có vẻ đẹp nhẹ nhàng núi rừng, cũng có sự uy nghiêm mà hoàng cung nên có và áp lực không thể xem nhẹ.

"Lục hoàng tử, bệ hạ đã ở thư phòng, mời lục hoàng tử theo nô tài đi bên này." Tiểu thái giám nhận lệnh tiến lên, nét mặt đỏ ửng cúi đầu, dẫn Mạc Danh về hướng thư phòng của Bắc Ly Ngạo.

Nhưng Mạc Danh cũng không đáp lại lời của tiểu thái giám, vẫn chỉ thưởng thức cảnh sắc của ngự hoa viên như trước.

Trước kia ở lãnh cung, Mạc Danh không được phép ra mai viên một mình, sau khi tròn hai mươi, thường xuyên ra ngoài cũng chỉ để tích lũy quyền thế, chưa từng có tâm tình nhìn ngắm cảnh sắc của hoàng cung.

Nhưng lần này bước vào hoàng cung lại là một cảnh tượng khác.

Mạc Danh không phải là một người đặc biệt chú trọng bề ngoài, nhưng lúc này cũng có chút phiền muộn nghĩ, bề ngoài thật sự rất dễ thu hút con người!

Ngươi xem, y dịch dung 40 năm qua cũng chưa từng thấy ai đến quan tâm, bất quá vừa chỉ dùng khuôn mặt thật gặp người một ngày, đã bị mọi người nhìn chằm chằm, trong lòng y có thể không than thở sao?

Nhưng cho dù cảnh sắc có đẹp hơn nữa cũng có lúc phải dừng.

"Lục hoàng tử, đến rồi." Thái giám không vui kêu to khiến Mạc Danh chau mày, khí thế thanh lãnh áp bách kia làm cho đầu của thái giám cúi thấp đến dường như còn thấp hơn so với ngực.

Mạc Danh đi lên trước, kẽo kẹt đẩy cửa ra, cũng không nhìn đến Bắc Ly Ngạo trầm tĩnh, mang theo khí phách độc đoán của vương giả.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng, chúc phụ hoàng vạn phúc kim an." Bắc Ly Ngạo ném một ánh mắt cho phép Mạc Danh đứng dậy.

Sau đó trong phòng cũng chỉ còn lại tiếng hít thở nhè nhẹ, ai cũng không có ý nghĩ muốn phá vỡ sự yên tĩnh.

Bắc Ly Ngạo nhìn Mạc Danh, sắc mặt bình tĩnh, trong thanh lãnh mang theo thản nhiên, nhưng cũng thanh diễm vô cùng. Đôi con ngươi thanh triệt như băng kia, lúc này giống như mang theo vẻ tán thưởng, đang xem xét đánh giá thư phòng của hắn. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Bắc Ly Ngạo lại dâng lên một ngọn lửa vô danh. Hắn bị lửa giận thiêu đốt, hoàn toàn có xúc động muốn bóp lấy gương mặt của Mạc Danh.

Bắc Ly Ngạo nhíu mày càng chặt. Cảm giác này là gì hắn cũng không quá rõ, nhưng theo trực giác, hắn không thích.

"Hoàng nhi, ngươi cũng đã biết nguyên nhân phụ hoàng gọi ngươi đến."

"Xin phụ hoàng nói rõ." Đôi mắt của Mạc Danh lạnh như băng, thản nhiên quay lại, dưới ra hiệu của Bắc Ly Ngạo, không chút khách khí ngồi trên ghế. Lãnh đạm không để tâm hỏi.

"Hoàng nhi, ngươi cũng đã thành niên, chuyện Bắc Ly Ngạo ta sau khi thành niên, 40 tuổi đã phải vào triều tham dự chính sự, Hoàng nhi chắc hẳn đã tinh tường!" Ánh mắt sắc sảo của Bắc Ly Ngạo nhìn chằm chú Mạc Danh, để tránh bỏ qua bất kỳ một biểu tình nhỏ nào trên mặt của Mạc Danh.

Bất quá đã làm cho Bắc Ly Ngạo thất vọng, Mạc Danh chỉ ngước mắt nhìn Bắc Ly Ngạo, sau đó lại nhìn về nơi khác, nhưng hành động nhỏ này vẫn để cho Bắc Ly Ngạo dễ dàng phát hiện.

"Vậy, hoàng nhi có chức vì nào muốn làm không." Bắc Ly Ngạo cầm lấy chén trà trên bàn, nhẹ nhàng tao nhã uống một ngụm.

"Nhi thần cũng không đặc biệt nghĩ đến chức vị nào, tất cả vẫn nên dựa vào phụ hoàng làm chủ." Mạc Danh nhìn dao động chợt hiện ra trong mắt Bắc Ly Ngạo, không ngờ lại để cho Bắc Ly Ngạo nắm được một chút biểu tình, là khinh thường cùng trào phúng.

Nhìn thấy Bắc Ly Ngạo trầm tư, trong mắt Mạc Danh chợt lóe hàn quang. Y trái lại thưởng thức người nam nhân Bắc Ly Ngạo này, làm việc có mục tiêu, suy nghĩ cũng không dài dòng không dứt khoát, trầm ổn nhưng lại không nhẫn nhịn che giấu chính mình, mặc dù để cho mọi người có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của hắn nhưng cũng là phần mà hắn muốn để cho người khác biết, hơn nữa, cũng không người nào có thể phản bác và phản kháng được.

Nhưng hắn cũng chưa bao giờ nghĩ Bắc Ly Mạc Danh là một trong những người đó.

"Vậy hoàng nhi không bằng đến hình bộ đi." Khóe miệng Bắc Ly Ngạo hàm chứa chút ý cười nhìn về hướng Mạc Danh.

"Tạ phụ hoàng ân điển." Mạc Danh cũng mỉm cười đáp lại, về phần hình bộ, đây cũng coi như là một chức quan béo bở.

Người vào hình bộ căn bản đều là phạm nhân bị quan lại dùng một vài chứng cứ xác thực đè ép, ở nơi này thị phi, đúng sai cũng đã không còn quan trọng. Thật sự mà nói, hình bộ càng nên gọi là địa ngục.

Ở hình bộ không có khái niệm luân lý làm người, những người vào nơi này ít ai có thể ra ngoài. Nếu lớn lên có chút đẹp, bất luận nam hay nữ sau cũng đi ra, nếu không bị đùa chết, được nâng ra ngoài, thì là dùng tử hình làm giải thoát, đương nhiên cũng có ngoại lệ.

Nhưng hình bộ cũng có chỗ tốt, độ trung thành của người ở hình bộ đối với bề trên rất cao, thường sẽ không mang tâm cơ gì, chỉ nghe lời mà làm việc, chỉ cần không làm gì vượt quá, khi không có việc, đùa bỡn phạm nhân cũng là chuyện bình thường.

Hai là hình bộ này cũng ít qua lại với những bộ khác.

Người của những bộ khác đưa đến, hình bộ chỉ cần nghiêm hình đánh đập. Sau cùng hình bộ cũng không giao phó chuyện gì cho những bộ khác, bởi vì sau khi tra khảo hình bộ đều giao lên Đại Lý tự kiểm kiểm tra lại, sau đó giao lên triều đình xác thực rồi trình cho hoàng thượng.

Nhưng bước vào hình bộ nếu muốn tham dự cạnh tranh ngôi vị hoàng đế thì khó càng thêm khó. May là Mạc Danh cũng không có dự định ngồi lên vị trí kia, nếu không thật đúng là phải bỏ ra chút đầu óc, bởi vì hoàng tử bị hoàng đế phân công đến hình bộ trên cơ bản đều vô duyên với ngôi vị hoàng đế.

____________________

Bắc Ly Ngạo nhìn cửa phòng đóng chặt, ánh mắt thâm sâu khó dò, nhưng cũng bất thường quỷ dị thoáng sáng lên.

A! Tốt! Thật sự rất tốt!

Bắc Ly Mạc Danh, hoàng nhi ngoan của trẫm, hắn vẫn không nhìn thấu, người như vậy tựa hồ đều đã sớm tuyệt chủng rồi!

Hắn không nắm được suy nghĩ và cách làm của Bắc Ly Mạc Danh, nếu nói là muốn làm cho hắn chú ý, vậy thì hắn muốn nói rằng Bắc Ly Mạc Danh, ngươi làm rất tốt, bỏi vì hiện tại hắn đã không thể không chú ý đến người tuyệt thế thanh lãnh như băng này.

Thế nhưng thật sự chỉ có như vậy sao?

Hắn cũng không chắc chắn, từ trong mắt của Bắc Ly Mạc Danh hắn có thể nhìn ra sự đạm mạc lãnh tình, nhưng thứ duy nhất hắn không nhìn không thấy là dã tâm xưng bá, nhìn không thấy a! Nhìn không thấy. Ha ha!

Hắn chưa từng nghĩ đến trong những nhi tử ruột thịt của mình sẽ có một đối thủ ngang tài ngang sức. Thế nhưng không ngờ lại xuất hiện.

Bắc Ly Mạc Danh.... Bắc Ly Ngạo không tiếng động ngâm đọc cái tên này, trước kia hắn vì sao lại chọn cái tên này.

Dường như là bởi vì khi đó đang lúc cùng Đông Chúc Vĩnh Hạ hung tàn đấu đá, hắn nào có tâm tư đặt tên, cho nên khi cung nhân đến hỏi, hắn thuận miệng nói "Mạc Danh", ý nghĩa quả thật là không cần hỏi tên.

Chỉ là hắn rốt cuộc đã bỏ lỡ việc gì a!

Nhưng dường như cho dù khi đó hắn thật sự có quan tâm Bắc Ly Mạc Danh bao nhiêu, tình huống cũng sẽ không có gì khác biệt đi!

Huống hồ hắn đã quen cô độc và kiêu ngạo thì làm sao có thể thay đổi!

Điều này đã ngấm sâu vào cốt tủy.

______________________

Mạc Danh nhìn cửa phòng đóng chặt, ngước đầu nhắm mắt, trái tim không ngừng đập mãnh liệt. Cảm giác này, y đã bao lâu rồi chưa có, cảm giác máu toàn thân đều sôi sục khi gặp được đối thủ mạnh này.

Thật sự rất tốt! Vì vậy, Bắc Ly Ngạo ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng a!

Không muốn để cho y tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sao? Y quả thật không muốn vật chết, nhưng y cũng không muốn để cho Bắc Ly Ngạo cứ như vậy toại nguyện.

Ai bảo Bắc Ly Ngạo là đối thủ mà y nhận định a!

Mạc Danh lại ngắm nhìn phong cảnh trong vườn, nụ cười tà khí biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net