Chương 12: Quốc Yến (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắc Ly Ngạo năm thứ 84, sinh thần 124 tuổi của Bắc Ly Ngạo.

Toàn quốc chúc mừng, trên dưới cùng vui, trong cung cũng không tránh được tổ chức quốc yến.

Trong đại điện nguy nga lộng lẫy, cắc thần tử nâng ly thảo luận, âm thầm nghiền ngẫm, âm thầm tính toán; phi tử hậu cung tranh nhau khoe sắc, mỗi người một vẻ; các hoàng tử, công chúa, mỗi người đều mang tâm tư riêng, trong lúc trò chuyện ngấm ngầm chèn ép lẫn nhau.

Nhưng trong tình cảnh như vậy lại có một người hoàn toàn bị bỏ bên ngoài, không - có lẽ phải nói là hoàn toàn không có ý muốn gia nhập vào đó.

Ánh mắt lãnh đạm của Mạc Danh nhìn một vòng đại điện, thấy rõ đủ người đủ loại, sau đó cũng không tiếp tục nhìn nữa. Cho dù yêu thích thế gian muôn vẻ cũng chỉ là hưởng thụ và lạc thú, nhưng thấy nhiều cũng sẽ không còn hứng thú.

Trên thiên hạ này, người nhàm chán sẽ làm việc nhàm chán. Kỳ thật, Bắc Ly Mạc Danh, y cũng là một trong số đó không phải sao?

Bởi vì cuộc sống rất vô vị, cho nên y muốn kích thích, lúc đầu là vì sinh tồn mà không ngừng thay đổi chính mình, trở thành sát thủ đứng đầu của thế giới. Sau khi y trở thành kẻ mạnh, thì lại không có động lực trong cuộc sống. Cũng bởi vì y quá mạnh, đã không còn đối thủ nào có thể sánh bằng, cuộc sống không còn sóng gió hay bất ngờ, cho nên y bắt đầu chán chường cuộc đời.

Sau đó càng cố gắng hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ, bởi vì ít nhất khi thu thập tư liệu trước nhiệm vụ y còn có thể thử nghiệm một vài việc khác. Thế nhưng cũng chỉ là một thời gian ngắn, y đã có thể dẫn đầu, thành quả cũng không kém hơn so với bất kỳ nhân sĩ chuyên nghiệp nào.

Người ngoài đều nói y là thiên tài.

Thiên tài người người ngưỡng mộ người người ghen tị, không có lúc nào là không ngập tràn cảm giác ưu việt, nhưng đây là suy nghĩ của người khác, y thật sự lại thấy càng vô vị.

Thế nhưng không ngờ y lại sống lại một lần nữa, lại được gặp một đối thủ không tồi.

Người này chính là nhân vật chính của tối nay, phụ thân trên danh nghĩa của y đời này, Bắc Ly Ngạo.

Người mạnh luôn có người mạnh hơn, núi cao còn có núi cao hơn.

Bắc Ly Ngạo, ngươi đứng đầu quá lâu rồi. Lúc này Mạc Danh không khỏi nhớ đến bản thân ở kiếp trước.

Bởi vì quá mạnh cho nên người khác càng thầm muốn tiêu diệt, càng muốn vượt qua, ở Bắc Ly Ngạo, Mạc Danh có thể thấy được bóng dáng của y kiếp trước. Nhưng cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác thân thiết, bởi vì kích động phun trào trong ngực đã nói cho Mạc Danh biết hứng thú của y lúc này.

Muốn làm cho Bắc Ly Ngạo thừa nhận sự thật, làm cho trong mắt hắn cũng chỉ còn lại hình bóng của ngươi, chỉ còn cách mạnh mẽ làm cho hắn thần phục, cũng không phải muốn đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, chỉ là muốn Bắc Ly Ngạo phải cúi đầu.

Mạc Danh liếc mắt nhìn về phía nam nhân ở vị trí trên cao.

Khóe môi nhếch lên một nụ cười yêu tà, Bắc Ly Ngạo quả thật là một con mồi không tồi.

____________________

Bắc Ly Ngạo lạnh lùng nhìn Bắc Ly Mạc Danh chói mắt hoàn toàn không hòa hợp với đám người phía dưới, trên khuôn mặt tuyệt sắc hiện ra nụ cười yêu ta, tựa như thuốc phiện làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm, nhưng lại cam tâm trầm luân trong nó.

Sự nghiền ngẫm trên khuôn mặt và ánh mắt giống như đang nhìn con mồi kia tỏa ra dụ hoặc trí mạng, ngạo khí và tự tin thuần khiết kia lại làm nổi bật khí chất của Bắc Ly Mạc Danh.

Thế nhưng hắn thật sự không nhìn lầm đúng không?

Trong mắt của Bắc Ly Mạc Danh, hắn là một con mồi, thật đúng là một tình huống không tồi a!

Hắn chưa từng nghĩ hắn cũng có thể trở thành con mồi trong mắt của người khác!

Sự tình có phải đã bị đảo ngược rồi không!

Nhưng cũng không sao, vậy thì hắn sẽ hoàn toàn xóa bỏ ý niệm của Bắc Ly Mạc Danh, kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể thất bại, ngã dưới chân hắn thôi!

Hắn thật sự muốn thấy khi đó ai là thợ săn, ai là con mồi.

Bắc Ly Ngạo nâng ly rượu lên kính mọi người, sau đó ngửa đầu uống cạn.

Mạc Danh cười hai mắt cong cong, hắn - thích người thông minh.

____________________

Các đại thần, các phi tần hậu cung, các hoàng tử, công chúa, đang âm thầm quan sát hai người, nhất thời cảm giác được áp lực mạnh mẽ bao phủ xung quanh bọn họ, làm cho lòng bọn họ níu chặt, không dám có chút thả lòng.

Nhưng người phóng ra khí thế này không chỉ có hoàng đế mà bọn họ kính sợ thường ngày, mà còn có, người vừa xuất cung lập phủ gần một năm nhưng đã có một hài tử, Bắc Ly Mạc Danh.

Tại khắc này, bọn họ hoàn toàn cảm nhận được sự đáng sợ của Bắc Ly Mạc Danh, loại khí phách tựa như đã đứng ở vị trí cao rất lâu, nhìn thấu hết thảy hỗn tạp ở thế gian, tựa như đã xem hết tất cả những trò hề của thiên hạ, lại một mình hưởng lạc không màn thế sự, nhưng kỳ thật lại là khinh thường không muốn quan tâm

Đây không phải một bộ dáng mà một hoàng tử bị bỏ qua 40 năm nên có, vậy xem ra là một vương giả trời sinh, chờ cho người khác ngước đầu ngưỡng mộ. Tuy rằng không có khí phách vương giả thuần khiết, nhưng khí thế cuồng ngạo có thẻ chinh phục thiên hạ, sự lạnh lùng và thấu rõ hồng trần, là không việc không người nào có thể sao chép, không người nào có thể thay thế, và không người có thể chống lại.

Mà nhân tài như vậy lại càng đáng sợ. Hắn có thể vì thắng lợi của mình mà giấu tài, bề ngoài tầm thường làm cho bất luận kẻ nào cũng không chú ý đến, lại có thể cho mọi người một kích vô cùng trí mạng khi tình thế đảo ngược. Người như vậy rất đáng sợ, bởi vì ngươi không thể đoán được bước tiếp theo của y là gì, ngươi suy đoán hết lần này đến lần khác, y có thể ở giây tiếp theo phủ định toàn bộ kế hoạch của ngươi, khiến cho ngươi vĩnh viễn không thể xoay người.

Hóa ra cũng không phải chỉ có khí phách vương giả được luyện thành mới có thể làm cho người thần phục, mà còn có một loại khí thế cũng có thể cùng song hành cùng nó, hay có lẽ - còn vượt xa nó. Đây là ý nghĩ của các thần tử.

Trời sinh một khuôn mặt họa thủy như vậy còn dám liều lĩnh, sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới sự ngông cuồng này. Thế nhưng - một nam nhân như vậy thật sự là quá mê người. Đây là ý nghĩ của các phi tần hậu cung.

Chiếm được sự chú ý của phụ hoàng vừa tốt vừa không tốt, bây giờ bọn họ vẫn chưa thể đoán được kết cục cuối cùng, nhưng cũng không thể không thừa nhận sự tồn tại của Bắc Ly Mạc Danh. Điều này rất nguy hiểm, Bắc Ly nếu không muốn bị hủy diệt thì chính bị mình sử dụng, nhưng mà người như vậy sẽ có lúc chịu thần phục dưới người khác sao? Dù cho người đó là phụ hoàng của bọn họ, nam nhân chí cao vô thượng kia. Đây là ý nghĩ của các hoàng tử, công chúa.

Sau đó một hồi hàn huyên qua đi, quốc yến chân chính bắt đầu.

Những vũ giả lắc lư vòng eo, kết hợp với trang phục của các nàng phô diễn vũ kỹ hoa mỹ nhất, đưa mọi người vào trong mỹ cảnh vô thượng mà các nàng tạo ra, dẫn dụ mọi người trầm luân vì các nàng.

Đây là một yến hội bề ngoài trang trọng nhưng kỳ thật lại xa hoa trụy lạc.

Các đại thần mượn thọ thần của Bắc Ly Ngạo tiến lên chúc thọ, trái lại không tránh được ham thích hưởng thụ bên trong điệu múa và tiếng nhạc. ý vị nhàn nhạt xuất hiện trong mắt kia, không phải đã chứng minh tất cả rồi sao?

Ca vũ thanh bình thật sự không che đậy được âm mưu dơ bẩn bên dưới, nhưng đây là chính trị, cho dù sóng ngầm mãnh liệt thấp kém thế nào, bề ngoại cũng vẫn là một mặt vui mừng tốt đẹp.

Đây có lẽ là một cách tự an ủi mình của mọi người đi?

Cũng có thể nói đây là phương pháp tốt nhất mọi người dùng để che giấu, bất cứ chuyện gì nếu chưa hiện ra bên ngoài thì vẫn còn đường cứu vãn, địch nhân trong chính trị ở khắc này, sau một khắc lại vì lợi ích mà trở thành bằng hữu, hay ngược lại cũng thế.

Mạc Danh hạ xuống mí mắt, lẳng lặng uống rượu trong tay.

Đến ngay cả rượu này cũng tẻ nhạt vô vị, cuộc sống tựa như một cuộc vui chơi, nếu muốn một cuộc chơi kinh tâm động phác, thì phải chuẩn bị thật tốt.

Ca vũ dần ngừng lại, tiếp theo là màn chúc thọ của các hoàng tử và triều thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net