Chương 13: Quốc Yến (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất nhiên chúc thọ thật ra cũng chỉ là việc làm bên ngoài của các hoàng tử và các vị thần tử mà thôi.

Ngẫm lại xem a, thần tử ở triều đình này không một ngàn thì cũng tám trăm, nếu người nào hoàng thượng cũng tiếp lễ, không mệt chết cũng phải trở thành nửa tàn. Vì vậy, thọ yến này căn bản cũng chỉ là một vở diễn của hoàng đê, các công chúa, hoàng tử, các phi tần hậu cung, và các trọng thần.

Lễ vật mừng thọ

Các phi tần đưa lên thọ lễ (lễ vật mừng thọ) cũng không quên phóng ra mị nhãn, muốn có thêm vài phần vinh sủng.

Các hoàng tử cũng nhân thọ lễ tự ca tụng, muốn tranh thêm chút sủng ái, làm cho cơ hội đoạt vị cũng lớn hơn.

Thứ tự tiến lên chúc thọ thông thường đều là từ lớn đến bé.

Lễ vật của đại hoàng tử Bắc Ly Trần là một khối trân châu Nam Hải lớn nhỏ khoảng nửa nắm tay. Trân châu Nam Hải này nghe nói là hạt châu chân chính do tiên nhân trên trời lưu lại, có công hiệu an tâm dưỡng thần, ngoài ra cũng có thể làm thuốc để giải trăm độc, còn có công hiệu mỹ dung (làm đẹp). Một viên to bằng ngón tay cũng đã vô giá, một khối to bằng nửa nắm tay này thật sự là cực phẩm.

"Hoàng nhi thật có lòng. Ban thưởng." Nhưng Bắc Ly Ngạo ngắm nhìn, cũng không có chút vui thích. Sắc Mặt của Bắc Ly Trần có chút khó coi, nhưng cũng chỉ là trong giây lát. Mạc Danh nhìn thấy, trong lòng lại hơi cười lạnh, Bắc Ly Trần này xem ra còn cần phải tôi luyện rất nhiều a. Muốn làm một vương giả chân chính, biểu tình vừa rồi là thứ không được phép có.

Lễ vật của thái tử Bắc Ly Sương là ngọc như ý, là vật cát tường tượng trưng cho yên bình, toàn thân ngọc như xanh sẫm, không tỳ vết. Ngọc như ý cũng không phải là vật hiếm thấy, nhưng lại chia ra đẳng cấp cao thấp, mà của thái tử tặng hiển nhiên là cực phẩm trong cực phẩm, nhưng mà thọ lễ như vậy hiển nhiên không bằng của Bắc Ly Trần, ánh mắt của Bắc Ly Trần có chút đắc ý.

Lúc này, Bắc Ly Sương lại cúi đầu.

"Bẩm phụ hoàng. Đạo phỉ của Hắc Phong trại làm ác đa đoan, ức hiếp thôn làng, khiến cho dân chúng phẫn nộ. Phụ hoàng cũng tốn công tốn sức vì việc này, phụ hoàng cũng giao lại việc này tùy nhi thần xử trí, nhi thần hôm qua đã dẫn binh công phá Hắc Phong trại, hôm nay liền là sinh thần của phụ hoàng. Nhi thần nhờ thần uy của phụ hoàng có được chút chiến quả, vừa hay làm thọ lễ cho sinh thần của phụ hoàng." Bắc Ly Sương dần dần tỏa sáng, có khí phách và tự tin mà thái tử nên có.

Bắc Ly Ngạo nhướng mày cười.

"Hài nhi của ta quả nhiên đảm lược, tính toán giao cho Sương Nhi quả nhiên không sai. Phần lễ vật này của hoàng nhi, phụ hoàng rất thích. Ban thưởng." Chuyện này thật sự làm cho kẻ vui người buồn.

Bắc Ly sương đắc ý, còn Bắc Ly Trần vô cùng buồn bực.

Mạc Danh híp mắt, uống tiếp một ly rượu.

"Uyển Nhi, nàng ăn nhiều một chút, thân thể vẫn nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt a." Mạc Danh đưa cho Cao Uyển Ước một khối điểm tâm tinh xảo, tràn đầy nhu tình dặn dò.

Đồng thời rõ ràng cảm nhận được ánh mắt xung quanh bởi vì động tác này của y mà càng nóng hơn nhiều, Mạc Danh cũng không muốn để ý, tiếp tục làm chuyện của mình.

Tiếp theo là một tổ hợp ngoài ý muốn, tứ hoàng tử Bắc Ly Hiên và ngũ hoàng tử Bắc Ly Chí vậy mà lại kết hợp làm một tiết mục.

Cầm kỹ của Bắc Ly Hiên mọi người đều công nhận, thế nhưng Bắc Ly Chí năm nay đột nhiên muốn nhảy múa, thật sự làm cho người ta bất ngờ. Càng bất ngờ hơn chính là tổ hợp hai người này, Bắc Ly Hiên vẫn luôn nương tựa đại hoàng tử Bắc Ly Trần, Bắc Ly Chí lại luôn nương nhờ thái tử Bắc Ly Sương. Hai người vốn thủy hỏa bất dung, hôm nay lại đột nhiên muốn hợp tác, đều làm cho người khác phỏng đoán có gì mờ ám trong đó.

Hai người này cũng không cho mọi người quá nhiều thời thời gian để suy đoán.

Một thủ khúc 《 Cao Sơn Lưu Thủy 》 đã bắt đầu.

Tiếng cầm nhẹ nhàng và yên tĩnh, làm cho người ta không khỏi từ âm điệu của thủ khúc tưởng tượng ra tiên cảnh linh hoạt kỳ ảo, mây trắng nhẹ trôi, ngưu dương an lạc, phi điểu dạo chơi kia.

Sau đó tiếng đàn nhanh hơn, càng ngày càng kịch liệt, tựa như những loài vật bay chạy, kêu hót gầm rú, mỗi một âm thanh đều tựa hồ muốn biểu đạt niềm vui và thỏa mãn của bọn chúng với con người.

Sau cùng tiếng đàn chậm lại, chậm rãi dường như làm cho người ta trở về với cảnh đẹp vô thượng kia và nơi trắng thuần độc nhất kia, nơi mà mọi người hướng tới.

Bắc Ly Hiên ngẩng đầu, nhắm mắt hưởng thụ dư vị của âm nhạc. Ngọn đèn mờ nhạt chiếu lên trên người Bắc Ly Hiên làm cho hắn như lột xác trở thành tiên tử, thần thánh không thể xâm phạm.

Mà Bắc Ly Chí, mặc trường sam bạch sắc, tay đặc biệt may dài và rộng gấp hai lần ban đầu.

Cùng với diễn tấu của Bắc Ly Hiên, Bắc Ly Chí cũng nhẹ nhàng nhảy múa. Tay áo thật dài lay động bay lên, giống như cánh chim sống dậy linh động bay lượn theo gió, trong không trung bay nhảy hết mình.

Khi tiếng đàn không ngừng nhanh lên, Bắc Ly Chí mãnh liệt chuyển động thân mình, cánh tay vẫy động cực nhanh giống như cũng hòa vào hoàn cảnh cùng những loài vật, dạo chơi bay chạy cùng chúng. Tất cả làm cho Bắc Ly Chí vốn tà mị hoặc nhân tăng thêm một chút ngông cuồng và anh khí.

Cuối cùng, khi tiếng đàn chậm lại, Bắc Ly Chí lay động tay áo vài lần, chậm rãi rơi vào yên tĩnh.

Tĩnh nhược xử tử, động như giảo thố* là cảm giác mà Bắc Ly Chí cho mọi người ở thời khắc này.

*静若处子,动如狡兔: nghĩa là khi yên tĩnh thì như xử nử ẩn mình, khi hành động thì giảo hoạt như một con thỏ.

Hiện trường lặng ngắt như không còn sự sống, phần lớn mọi người còn đang nhắm mắt đắm chìm trong âm nhạc chưa thể hoàn hồn, có thể thấy âm nhạc và vũ điệu này đã mang đến rung động thế nào cho mọi người.

Sau một hồi tĩnh lặng, vài vỗ tay "lốp bốp" vang lên, mọi người mới quay lại, ngẩng đầu nhìn Bắc Ly Ngạo khóe mắt mang ý cười, vỗ tay. Lúc này mọi người mới tỉnh ngộ, nguyên lai, nhạc khúc như cõi mộng kia đã kết thúc.

Sau đó, trong thọ điện vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Mạc Danh cũng vỗ tay tán thưởng, thường nghe đồn đãi cầm nghệ của Bắc Ly Hiên là nhạc khúc vô thượng, có tác dụng tinh lọc tâm hồn, hôm nay hắn mới được nghe, quả thật không hề phóng đại. Bắc Ly Hiên và Bắc Ly Chí còn phối hợp ăn ý mười phần, hoàn toàn không giống như hai người từng có khoảng cách phối hợp.

"Hay, thật sự là diệu âm, ban thưởng." Thoạt nhìn Bắt Ly Ngạo thật sự vô cùng thích thủ khúc này, khuôn mặt lạnh lùng cứng ngắc kia dường như nhu hòa hơn rất nhiều, giống như dòng suối mát giữa sa mạc làm cho toàn thân người ta thoải mái.

Nhìn thấy cảnh này, không ít người đều ngây người.

Tiếp đó là đến lượt Mạc Danh chúc thọ.

Mạc Danh nhận lấy một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật Mặc U đưa đến, hộp gỗ điêu khắc tinh mỹ, đình đài lầu các, điểu ngữ hương hoa. Chỉ một chiếc hộp nhưng lại khắc lại cả một viện lạc trang nhã trên mặt. Ma chỉ có vài người phát hiện, viện lạc kia chính là mai viên.

Mạc Danh mở ra nắp hộp khiến mọi người trong lòng suy đoán không khỏi thất vọng. Trong đó, bất quá chỉ là một bức họa mà thôi.

"Thọ lễ dành cho phụ hoàng nhi thần phải suy nghĩ thật lâu, nhi thần cảm thấy lễ vật vẫn nên bằng tâm ý, cho nên hôm nay nhi thần lấy chút tài mọn, tự họa một bức "Ngạo Giả Thiên Hạ" tặng cho phụ hoàng." Mạc Danh một lời này nói ra, những người mất hứng vừa rồi đều kéo dài cổ nhìn xem tác phẩm lục hoàng tử này lấy ra sẽ thế nào.

Cảnh vật trong bức họa rất ít ỏi, tổng thể cũng chỉ có thể gọi là ba vật.

Nhưng hấp dẫn ánh mắt của mọi người chính là bức họa kia cực kỳ sinh động.

Một cây đại thụ cao ngất đứng thẳng giữa trời, cứng chắc như thiết. Trên nhánh cây đứng một con hổ, vị vua của sơn lâm, đường vằn đen vàng phức tạp đan xen. Con ngươi ngạo nghễ trời sinh như ngọc lưu ly làm nổi bật lên chữ "vương" trên trán, khí phách duy ngã độc tôn, xưng vương thiên hạ. Nhưng mà con hổ này cũng đứng quá cao rồi.

Ở góc 45 độ trên đầu hổ, bay lượn một con hùng ưng. Con chim ưng kia hai cánh dang rộng như là có thể bao lấy vạn vật trên thế giới, móng ưng bén nhọn lóe sáng nói lên sự dũng mãnh nguy hiểm của nó.

Mắt ưng sắc bén kia tạo ra cảm giác làm cho người ta sợ hãi, tựa như chỉ cần bị liếc mắt một cái cũng có thể bị đâm thủng linh hồn. Nhưng mà đôi mắt kia thật sự còn tỏa ra một tầng ánh sáng khác, nơi đó có sự tiêu sái, như nói thiên hạ mặc ý ta dạo chơi; sự hờ hững, nói thế gian này vốn vô sự, phiền phức là do người tự chuốc lấy; còn có ngạo khí cao quý tuyệt đối không thể xâm phạm.

Một trên trời, một dưới đất (con hổ có thể đứng cao vậy cũng là nhờ ngoại lực). Một cao ngạo ngắm nhìn thiên hạ, một xưng bá thiên thành.

Nhưng ai thắng ai thua, không người nào có thể nói rõ.

Là hổ đang hướng lên trời xanh, hay là ưng chờ thời cơ mà động! Có lẽ chỉ có chúng nó mới biết.

Ở góc phải bên dưới bức họa, nét mực cứng cáp hữu lực viết vài dòng chữ.

Ngã tiếu khả ngã cuồng,

Thiên hạ nhâm ngã hành.

Bất vấn lai thì lộ,

Đạm tiếu nhân thế tình.

Mạc vấn anh hùng sủ,

Tửu kiếm tiếu thiên hạ.

- Bắc Ly Mạc Danh

[Ta cười đến điên cuồng,

Thiên hạ mặc ta đi.

Không hỏi đến nơi nào,

Cười nhạt nhìn nhân thế.

Chớ hỏi đến anh hùng,

Tửu Kiếm cười thiên hạ.]

Tâm tư người phía trên thọ điện bách chuyển ngàn hồi (rối bời), một là vì không rõ ý đồ của Mạc Danh, một là vì khí khái ngạo nghễ như thế, phải là một kẻ nào mới có thể cảm ngộ.

Ánh mắt Bắc Ly Ngạo hoàn toàn mù mịt. Tiết mục múa kiếm và đọc thơ của Bắc Ly Minh Nguyệt và Bắc Ly Dương đều không gây được tiếng vang với bất kỳ người nào.

Bởi vì chấn động ngày hôm nay mang đến cho mọi người quá lớn.

Lần đầu tiên, tên của Bắc Ly Mạc Danh chân chính trở thành sự tồn tại người khác không thể xóa mờ.

Tiệc tan người về, Bắc Ly Hiên thở dài nhìn đại điện vừa rồi vẫn còn đèn đuốc sáng rỡ, hiện tại chỉ còn vài ngọn đèn cô tịch còn sáng. Đại điện rộng lớn cũng vì vậy có chút trơ trụi tiêu điều và chết chóc.

"Tiếng đàn của tứ hoàng huynh thật có thể nói là tiếng nhạc từ cung tiên, Mạc Danh rất là bội phục." Nghe thấy thanh âm bất ngờ vang lên, người Bắc Ly Hiên có chút run, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm tư, khôi phục lại bình tĩnh.

Bắc Ly Hiên xoay đầu nhìn về hướng người đã cả triều đình hỗn loạn kia, lúc này khóe miệng mỉm cười, ánh mắt tán dương nhìn hắn. Hắn nên cảm thấy cao hứng đi! Bởi vì hắn biết rõ Bắc Ly Mạc Danh cuồng ngạo đến mức nào, sự cuồng ngạo thấm tận bên trong xương tủy này là thứ không thể bị che phủ xóa mờ. Không chú ý đến bất luận kẻ nào và vật nào, có thể có được sự chú ý của một người như vậy, không phải hắn nên cảm thấy vui mừng sao? Chỉ là vì sao trong lòng hắn lại buồn bực như thế, đến nỗi hắn không thể thở được.

"Có thể được lục hoàng đệ tán thưởng là vinh hạnh của ta." Bắc Ly Hiên cũng lãnh đạm cười.

Nhưng thấy Mạc Danh hơi nhíu mày, trong mắt lại là ôn nhu hiếm thấy.

"Ngươi không thích hợp với biểu tình giả dối như vậy." Bàn tay của Mạc Danh che lên miệng Bắc Ly Hiên. Bắc Ly Hiên trừng lớn hai mắt, toàn bộ dao động trong mắt ngược lại đều là bối rối.

"Ngươi.... Ngươi bỏ ra." Sau một hồi, Bắc Ly Hiên cũng không thể đẩy Mạc Danh ra.

"Tứ hoàng huynh, ngươi là mảnh đất duy nhất trong cung, nên hy vọng ngươi sẽ không bị sự dơ bẩn kia nhuốm đen. Còn có, ta thích tiếng cầm của ngươi, nếu có cơ hội sẽ đến nghe ngươi gảy đàn." Mạc Danh nói xong, để lại Bắc Ly Hiên ngây ngẩng đứng đó mà rời khỏi.

Trên thực tế, Mạc Danh cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.

Lúc đó không ngờ y lại nổi hứng làm chuyện nhàn rỗi, chuyện mà y ngày trước sẽ không làm.

Là vì thủ khúc Cao Sơn Lưu Thủy kia đã làm cho y thấy được sự cô tịch sâu thẳm trong nội tâm của Bắc Ly Hiên sao? Mạc Danh cũng không biết vì sao, một thủ khúc linh hoạt kỳ ảo, lại chỉ có y nghe được tiếng gào thét và lời buộc tội cho sự bất công của thế giới trong tiếng đàn của Bắc Ly Hiên.

Bởi vì chuyện này nên mới quan tâm đến Bắc Ly Hiên ư.

Nhưng đã qua rồi....

Nhìn theo bóng dáng của Mạc Danh, Bắc Ly Hiên rốt cuộc nhịn không được bật ra tiếng khóc.

Những năm gần đây có ai thật sự quan tâm hắn, mẫu phi muốn mượn hắn để leo lên địa vị cao, lại bởi vì mượn sức của hoàng hậu mà bắt buộc hắn gia nhập phe của thái tử.

Từ nhỏ, hắn đã không thích cuộc sống ở hoàng cung, lại bắt hắn phải lớn lên ở nơi đỉnh cao quyền lực này.

Những người bên cạnh đối xử tốt với hắn cũng là vì lợi dụng hắn.

Có ai từng thật sự suy nghĩ cho hắn.

Mà người này, ấm áp hắn luôn khao khát rốt cuộc lại nhận được từ vị lục hoàng đệ mà ngay từ nhỏ hắn cũng chưa từng nhìn thấy mặt mũ. Ở trong lòng Bắc Ly Mạc Danh, hắn là người thuần khiết, cao thượng sao?

Thế nhưng, nếu Bắc Ly Mạc Danh biết được việc của hắn, liệu y còn có thể đối xử với hắn một cách chân thành như vậy không?

Sẽ không....

Sẽ không....

Bắc Ly Mạc Danh cuối cùng vẫn sẽ rời bỏ hắn.

Rõ ràng không thể cho được, vì sao ngươi lại muốn làm cho người ta hy vọng xa vời.

Bắc Ly Mạc Danh, ngươi có biết sự ôn nhu tình cờ của ngươi là độc dược trí mạng đến mức nào không? Có lẽ, đến cả ngươi cũng không biết đi....

Một đêm này, còn có bao nhiêu người ngước mắt nhìn trời, cả đêm cũng không ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net