Chương 14: Du Ngoạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tham dự thọ yến của Bắc Ly Ngạo xong, Mạc Danh lại bắt đầu cuộc sống chân không bước khỏi cửa.

Nhưng khí phách của y đã bị lan truyền sống động như thật ra ngoài.

Vì vậy cũng giúp cho ngành nghiệp thuyết thư (kể chuyện).

Tuy là các phiên bản có chút không tương đồng, nhưng nội dung trong đó căn bản vẫn nói về Mạc Danh tuấn mỹ vô song thế nào, khuynh tài tuyệt sắc thế nào; một bức Nhạo Giả Thiên Hạ khí phách độc đoán thế nào, sinh động thế nào.

Đương nhiên, những nhân sĩ hữu tâm cảm nhận được uy hiếp mà Mạc Danh tạo nên cũng âm thầm ngăn chặn, phá hủy Mạc Danh.

Người ta thường nói, càng giải thích lại càng giống che giấu, cho nên Mạc Danh một chút cũng không để ý đến.

Mà người được lan truyền là bất phàm, lòng người kỳ thật thập phần hướng tới, tình nguyện tin tưởng hình ảnh lý tưởng hóa trong lòng, cũng sẽ không nghĩ Mac Danh là người mang tội ác tày trời.

Cho nên, những lời đồn đãi khác cũng không làm cho mọi người chú ý quá nhiều.

Nói đến cũng kỳ lạ, dân chính bình thường cũng không có chủ kiến với những lời đồn đãi này, cho nên lời đồn truyền cái gì, dân chúng đều sẽ nghe theo. Nhưng lần này lại kiên trì với chuyện về Mạc Danh như vậy, thật đúng là hiếm thấy.

Việc này cũng càng khiến cho những nhân sĩ hữu tâm sinh hoài nghi, cũng càng thêm kiêng kỵ Mạc Danh.

____________________

"Lão sư, chúc người phúc thọ an khang, trẻ mãi không già." Mạc Danh cung kính, đưa lễ vật trong tay cho Phó Thanh.

Muốn hỏi vì sao Mạc Danh lại ôn hòa với Phó Thanh như thế, việc này phải kể rất lâu trước đây, năm Mạc Danh mười lăm tuổi.

Mạc Danh lúc đó quyết tâm phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, liều mạng học đủ mọi kiến thức. Với tài trí của Mạc Danh, học những thứ kia hiển nhiên cũng không thành vấn đề.

Nhưng việc này cũng không có nghĩa là việc gì Mạc Danh cũng thành thạo. Đôi khi, có một vài chuyện về đại lục Minh Uyên hoặc một số việc ngay cả Mạc Danh cũng chưa từng tiếp xúc, Mạc Danh cũng cần người trợ giúp.

Nhưng mà một hoàng tử không được sủng ái như Mạc Danh, đến cả việc học tập Bắc Ly Ngạo cũng không có chỉ thị, đại thần học tử sao lại quan tâm đến Mạc Danh.

Tàng thư các cách mai viên không xa kia, nói cho cùng cũng đã hoang phế, tuy chủng loại cũng rất đầy đủ, nhưng nếu muốn tìm hiểu thấu triệt, sách ở nơi đó vẫn sẽ không đủ.

Mà Mạc Danh cũng không lạ gì việc a dua nịnh hót để đạt được ưu ái từ triều thần, cho nên khi không có người, Mạc Danh sẽ vào thư các của hoàng gia tìm kiếm tư liệu.

Vào một ngày khi đi vào, y lại phát hiện bên trong đã có một người, mà người nọ chính là Phó Thanh, là thái phó đương triều, cũng là một trọng thần. Tuổi trẻ nhưng đã ổn tọa trên ghế thái phóc cũng đã nói lên tài học thanh cao của thầy.

Phó Thanh này người cũng như tên, là một học si (người si mê học tập). Hắn cũng là vì từ nhỏ khắc khổ chăm học nên mới có thành tựu hôm nay. Vì vậy khi nhìn thấy tinh thần tìm tòi học hỏi của Mạc Danh tự nhiên rất yêu thích.

Sau lần đó, mỗi khi Mạc Danh có chỗ nào không hiểu, đều sẽ tìm đến Phó Thanh, Phó Thanh cũng sẽ cẩn thận giải thích. Đôi lúc Mạc Danh đưa ra ý tưởng mới lạ, hai người cũng sẽ tranh luận không ngừng, nhưng loại tinh thần học hỏi cố chấp này lại làm cho hai người thật lòng thích học này càng ngày càng gần.

Giữa Phó Thanh và Mạc Danh không có cấp bậc lễ nghĩa không cần thiết giữa quân thần, mà chỉ có sự chân thành và quan tâm của một người thầy cũng là người bạn.

"Mạc Danh ngươi đã đến, mau đến đây ngồi. Ngươi nếm thử một chút, đây là trà Long Tĩnh cực phẩm mà ta vừa mới pha." Phó Thanh vừa thấy người đến là Mạc Danh, liền vui mừng kéo Mạc Danh đến ngồi trên ghế.

Hôm nay là thọ thần của Phó Thanh, tuy Phó Thanh cũng rất có uy vọng trong triều, nhưng mà từ trước đến nay Phó Thanh vẫn luôn thanh tâm quả dục, chỉ luôn không ngừng tìm tòi rồi lại nghiên cứu, còn có nhiệm vụ phải dạy dỗ các hoàng tử, cũng không can dự đến việc của triều đình. Mà Phó Thanh càng không thích phô trương hoang phí, cho nên bình thường Phó Thanh chỉ bày một bàn tiệc, mời vài vị bằng hữu. Cho nên các triều thần cũng chỉ mặt ngoài tặng vài món lễ vật này nọ coi như xong việc.

Nhưng năm nay ngoại trừ Mạc Danh, Phó Thanh cũng không mời ai.

Từ sau khi thọ yến của Bắc Ly Ngạo kết thúc, Mạc Danh rất ít tham gia hoạt động gì đó.

Tính đi tính lại cũng chỉ tham gia thọ yến của ba người, của Bắc Ly Ngạo và của Phó Thanh, cuối cùng chính là của phụ thân Cao Uyển Ước, Cao Lôi Đình mà thôi.

"Lão sư, xem ra rất mệt mỏi, lại thức đêm nghiên cứu thứ gì sao?" Mạc Danh nhìn thấy đôi mắt thanh minh lộ rõ quần thâm của thầy, hỏi.

Phó Thanh xấu hổ cười cười, chuyện này cũng không còn cách nào, Phó Thanh nếu thật sự bắt đầu, có mười con trâu cũng không thể kéo lại. Nếu không tìm được nguyên do, ba ngày ba đêm không ngủ được cũng là chuyện thường.

"A! Ta nói, ngươi không phải cũng đã im lặng hơi lâu rồi không! Năm năm, ngươi còn muốn đợi cái gì nữa!" Phó Thanh nghi hoặc nhìn về phía Mạc Danh, bọn họ đã quen biết nhiều năm như vậy, Phó Thanh cũng vẫn không hiểu được Mạc Danh.

"Không vội, trò chơi phải chậm rãi chơi mới thú vị, Diễm phi ư? Ta vẫn ghi nhớ nàng! Tuyệt đối không quên được." Mạc Danh nở ra một nụ cười thị huyết, Phó Thanh nhìn thấy, có chút lạnh run.

Về chuyện năm đó, Phó Thanh cũng từng nghe Mạc Danh nói qua.

Mạc Danh cũng là một người che chở người khác, Diễm phi làm hại người mà y chấp nhận cũng giống như nhổ lông bên miệng hổ. Kết cục cuối cùng thế nào, hắn không dám tưởng tượng,

"Ngươi thật sự phải làm đến long trời lỡ đất mới bằng lòng buông bỏ sao." Tuy Phó Thanh thích người bằng hữu như Mạc Danh, nhưng thân là trọng thần của Bắc Ly quốc cũng vẫn lo lắng cho ngày sau của Mạc Danh.

"Hiện tại ta đã không thể nói muốn buông tay là có thể buông. Diễm phi kia, đã không còn là mục tiêu duy nhất ta muốn trừng phạt sau khi trở thành kẻ mạnh rồi. Cũng có thể nói, nàng vẫn luôn không phải là mục tiêu duy nhất của ta, chỉ là ở thời điểm vừa vặn chạm vào điểm mấu chốt của ta, khiến cho ta kiên định, quyết tâm phải tìm kiếm càng nhiều thứ thú vị ở thế giới này." Mạc Danh nhìn Phó Thanh, ngoan lệ trong mắt chợt sáng lên rồi biến mất.

Phó Thanh chỉ có thể thở dài. Hắn biết rõ, chuyện mà Mạc Danh đã quyết định thì không có ai có thể thay đổi.

"Bây giờ ngươi muốn làm gì." Phó Thanh thở dài một hơi, hỏi.

"Đi khắp các nước." Mạc Danh nhìn thấy bộ dáng trợn mắt cứng lưỡi của Phó Thanh, nhàn nhạt cười.

"Từ khi sinh ra đã hơn bốn mươi năm vẫn còn chưa ra khỏi Bắc Ly, rất không thể nói nổi. Cho nên lần này ta dự định du ngoạn, ngắm nhìn phong tình ở các quốc gia, biết đâu còn có thể phát hiện vài trò không tồi nha!" Mạc Danh tiếp tục nói.

"Ngươi, thật sự là khiến cho người khác đoán không ra." Hiện tại, Mạc Danh vốn đã thanh danh truyền xa, còn có tài trí, muốn làm chuyện gì cũng rất dễ dàng. (đương nhiên, Phó Thanh vẫn chưa biết sức mạnh của thế lực thật sự của Mạc Danh.)

"Ừm! Hôm nay ta đến đây chỉ để cáo biệt ngươi." Nói xong, Mạc Danh phất tay, tiêu sái rời khỏi.

Phó Thanh nhìn thân ảnh Mạc Danh rời đi, ánh mắt có chút phức tạp.

Một lúc sau, sau khi xác định Mạc Danh đã rời khỏi phủ của Phó Thanh, phía sau ám các bước ra một người. Một thân hoa lệ màu vàng, càng hiện rõ khí thế bá nhiên thiên thành của hắn, người đó không phải ai khác chính là Bắc Ly Ngạo.

"Động tâm với Bắc Ly Mạc Danh rồi sao." Trên người Bắc Ly Ngạo tản ra một loại lãnh khí áp bức người khác.

Phó Thanh không nói gì, chỉ ngồi trên ghế, chén trà cầm trong tay cũng không uống, ngẩn người nhìn nước trà.

"Ngươi nói xem, Bắc Ly Mạc Danh rốt cuộc muốn làm gì. Năm đó, ở mai viên, Diễm phi tìm mọi cách vũ nhục Minh quý phi, y phải tìm mọi cách để báo thù mới đúng. Mặc dù y vẫn chưa có sức mạnh kia, nhưng với hiểu biết của ta về y, y muốn trừ bỏ ai cũng không khó, nhưng mà vì sao y vẫn còn chưa động. Đợi 30 năm cũng chỉ là vì chơi rất vui sao? 30 năm ở chung, kết quả ta lại phát hiện ta một chút cũng không hiểu y, y thật sự là người rất đáng sợ." Phó Thanh thì thầm tự nói.

Phó Thanh năm nay 130 tuổi, lớn hơn Bắc Ly Ngạo một tuổi, tuổi ngang nhau tự nhiên cũng thường xuyên nói chuyện. Nhưng mà tính cách bọn họ bất đồng, hơn nữa Phó Thanh cũng không thích bầu không khí của triều đình, cho nên khi cùng Bắc Ly Ngạo ở bên ngoài đều là một bộ dáng quân thần không nóng không lạnh.

Kỳ thật bọn họ là huynh đệ tốt, giữa bọn học cũng không có bí mật nào.

Nhưng duy nhất chuyện của Mạc Danh, Phó Thanh vẫn một mực che giấu. Thật ra cũng không xem như là che giấu, lúc trước Phó Thanh cho rằng Bắc Ly Ngạo thật sự không để ý đến Mạc Danh. Mà Mạc Danh trước đây ở trong cung vẫn luôn dịch dung, cho nên ngoài trí tuệ và yêu thích học hỏi ra cũng không thể hiện ra gì nhiều. Phó Thanh cũng biết tính cách của Bắc Ly Ngạo, hiển nhiên sẽ không vì chuyện này mà phiền đến Bắc Ly Ngạo. Vì lý do này mà thẳng đến khi Mạc Danh 40 tuổi, khi Bắc Ly Ngạo bắt đầu chú ý đến Mạc Danh, Phó Thanh mới nói ra việc hắn và Mạc Danh đã sớm quen biết.

Tuy rằng khi đó Phó Thanh cũng có nổi giận vì Mạc Danh lừa hắn lâu như vậy, hoàn toàn giấu đi khuôn mặt của mình. Nhưng Phó Thanh rốt cuộc cũng là người rộng rãi, cho nên cũng bổ qua. Có một dung mạo hoàn hảo như vậy, nếu không che giấu, Mạc Danh thật sự rất khó mà an ổn lớn lên.

Nhưng cũng bởi vì người hắn vốn cho là đơn giản chỉ có chút lạnh lùng, cuối cùng lại hoàn toàn giống như một người xa lạ, lúc này Phó Thanh mới phát hiện, dường như từ đầu đến đuôi hắn vẫn chưa từng hiểu rõ Mạc Danh, chưa từng chân chính ở gần Mạc Danh.

Bắc Ly Ngạo nhìn Phó Thanh đã chìm trong suy nghĩ của chính mình, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm phức tạp. Ngay cả người tâm tư hoạt bát như Phó Thanh, qua lại với Mạc Danh 30 năm, cũng không hiểu được Mạc Danh, hắn làm sao có thể hiểu a.

________________________

"Thế nào!" Mạc Danh ngồi trong xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy màn xe phát ra âm thanh, hỏi.

"Đúng như suy đoán của chủ tử, quan hệ của Phó thái phó và Bắc Ly Ngạo quả nhiên không đơn giản. Chủ tử vừa rời khỏi, Bắc Ly Ngạo đã đến. Chủ tử nói xem, Phó Thanh có lẽ nào là tai mắt Bắc Ly Ngạo vẫn luôn đặt bên cạnh chủ tử không?" Mặc U lạnh lùng nói. Nếu là thật vẫn nên hết sức tìm cách trừ bỏ Phó Thanh, bởi vì Phó Thanh và chủ tử quen biết cũng đã 30 năm, ít nhiều cũng hiểu đôi chút tính cách của chủ tử. Giữ lại một mối tai họa ngầm như vậy, luôn làm cho người ta lo lắng. Như vậy rất nguy hiểm. Hơn nữa, Phó Thanh còn là ngươi bên cạnh Bắc Ly Ngạo. Người này không thể tiếp tục lưu lại.

"Không sao, ta ngược lại muốn nhìn xem Bắc Ly này có thể chơi đùa đến dạng gì. Hơn nữa ta cũng không thấy chán ghét Phó Thanh này, trong việc này, hắn cũng không làm ra chuyện gì không cần thiết. Trước hết cứ giữ lại mạng! Mọi việc làm tốt rồi chứ." Thanh âm lười biếng, hoàn toàn nghe không ra chuyện bọn họ vừa nói, là quyết định có muốn giữa lại tính mạng một người hay không.

"Dạ rồi chủ tử, chỉ chờ xuất phát." Trong thanh âm của Mặc U cũng tăng thêm một chút mong chờ.

"Ngươi nói, Ngươi muốn du ngoạn ở những quốc gia khác. Trẫm không đồng ý." Bắc Ly Ngạo nhìn thấy Bắc Ly Mạc Danh thản nhiên, ánh mắt lạnh như huyền băn, bắn thẳng về hướng Mạc Danh.

"Đúng vậy, nhưng mà ngươi đồng ý hay phủ định hoàn toàn không có trong suy nghĩ của ta. Ta bất quá chỉ đến thông tri ngươi, không phải đến để nhận được sự đồng ý của ngươi, ngươi nên nhận rõ sự thật này." Khóe miệng Mạc Danh mang theo một chút ý cười trào phúng.

Mà Bắc Ly Ngạo lại thật sự nổi giận.

"Lớn mật, ngươi dám nói với trẫm như vậy. Bắc Ly Mạc Danh, đừng nghĩ là trẫm không động đến ngươi, thì ngươi có thể kiêu ngạo như vậy. Ngươi đấu không lại trẫm." Toàn thân Bắc Ly Ngạo tản ra sát khí cường đại, ngay cả thân thể của Mạc Danh cũng không nhịn được mà hơi run. Nhưng mà cũng là bởi vì phấn khích.

"Vậy thử xem! Bắc Ly Ngạo." Nhìn bộ dáng cương quyết của Mạc Danh, trong lòng Bắc Ly Ngạo tràn đầy dục vọng chinh phục.

"Bắc Ly Mạc Danh, dám chọc tức ta ngươi sẽ biết hậu quả. Hy vọng đến lúc đó, ngươi đừng làm cho ta mất đi hứng thú săn bắn ngươi." Nụ cười sáng chói Mạc Danh lại soi sáng đôi mắt của Bắc Ly Ngạo. Thứ ánh sáng mà ngay cả màu sắc rực rỡ khi băng tuyết tan đi cũng không sánh bằng này làm cho trong mắt Bắc Ly Ngạo dâng lên dục vọng nồng đậm.

Bắc Ly Mạc Danh! Ngươi....Thật không nghĩ đến. Người như ngươi vậy, càng làm cho người ta có dã tâm muốn bẻ gãy đôi cánh, cất giữ mãi mãi.

____________________

Hy vọng thế giới bên ngoài sẽ không quá vô vị a.

Mạc Danh điên cuồng cười, bước nhanh về phía trước. Hắn có dự cảm, trên đường sẽ có không ít chuyện thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net