Chương 15: Cứu Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này Mạc Danh ra ngoài cũng không mang theo quá nhiều người.

Ngoại trừ Cao Uyển Ước, cũng chỉ có Vũ Tây, Ưu Mạch võ công cao cường, và Lộ Dịch thông thạo y thuật theo bên cạnh, cũng may là đã dẫn theo Lộ Dịch. Bởi vì một ngày ở trên đường, sắc mặt Cao Uyển Ước đột nhiên tái nhợt té xỉu, sau khi chẩn mạch liền phát hiện Cao Uyển Ước không ngờ lại hoài thai.

Việc ngày ở Bắc Ly quốc, thậm chí cả đại lục cũng không gặp nhiều.

Lấy Bắc Ly Ngạo làm ví dụ đi!

Bản thân hắn kỳ thật là một nam nhân có dục vọng rất mạnh, nhưng hắn cũng thập phần lý trí. Đối với việc vinh sủng các phi tần, cũng cực kỳ đồng đều, nhìn số con nối dòng giữa các nàng của có thể thấy được.

Mà Ngọc quý phi đứng đầu, có thể sinh hạ hai hoàng tử, một công chúa cũng thật sự hiếm thấy. Việc này cũng nói lên Ngọc quý phi được sủng ái đến mức nào.

Mà khi hắn có Bắc Ly Minh Nguyệt cũng là ở sáu năm sau khi có Bắc Ly Khuynh Thành.

Tuy rằng thời gian cũng không khác biệt với Cao Uyển Ước, nhưng ai cũng đều có thể thấy bản thân Mạc Danh là người lãnh đạm đối với "phương diện nào đó", cho nên ở phương diện này quả thật không thể so sánh được với Bắc Ly Ngạo., nhưng dưới tình huống như vậy, trong vòng năm năm lại làm cho Cao Uyển Ước mang thai. Vì vậy không cần phải nói nhiều cũng biết Mạc Danh và Cao Uyển Ước có bao nhiêu ân ái.

Nhưng mà sự thật là!

Mạc Danh kỳ thật thật sự giống như bản thân y, cùng Cao Uyển Ước trải qua cuộc sống thanh tâm quả dục. Việc lần nữa có hài tử sở dĩ cũng không phải trùng hợp. Ở hiện đại, Mạc Danh vì nhiệm vụ sát thủ đã thử làm rất nhiều việc, y cũng đã từng giả dạng phụ nữ mang thai, cũng đã từng nghiên cứu về phương diện này. Đương nhiên thời kỳ nguy hiểm và vài việc khác cũng đã quên mất.

Mạc Danh và Cao Uyển Ước chân chính có sinh hoạt phu thê thật ra có thể đếm hết trên mừi đầu ngón tay.

Cao Uyển Ước vuốt lên cái bụng vẫn còn bằng phẳng như trước, rơi vào trong suy nghĩ.

Lúc trước, khi gả cho Mạc Danh chỉ biết Mạc Danh là người bất phàm. Khí chất trầm ổn, cơ trí không có chuyện gì không làm được khiến cho nàng an tâm, nhưng cũng làm cho nàng tiếc nuối. Bởi vì nàng phát hiện, cho đến bây giờ nàng một chút cũng không hiểu được Mạc Danh. Chuyện được ngoại nhân khen ngợi, cũng giống như những chuyện nàng đã biết.

Vì Mạc Danh chính là người như vậy, y muốn cho bất luận kẻ nào cũng biết rằng chuyện y không muốn ngươi biết, thì chắc chắn y có thể hoàn toàn che giấu, cho dù ngươi có cường đại thế nào, cũng không thể biết được.

Kỳ thật nàng cũng nên vui mừng. Ít nhất, so với một người xa lạ, Mạc Danh đối xử với nàng ân cần, săn sóc hơn nhiều.

Mạc Danh là một người phụ thân rất tốt, điểm này nàng rất rõ. Bởi vì vài năm này, Mạc Danh thật sự rất tốt với hài tử của bọn họ, Bắc Ly Sướng Du, tuy rằng không quá thân thiết, nhưng cũng vô cùng quan tâm đến mọi thứ của Bắc Ly Sướng Du.

"Hai đứa sao? Vậy cũng vừa đủ, không muốn nhiều hơn." Có lẽ người khác nghe thấy sẽ rất mơ hồ, nhưng nàng có thể hiểu rõ. Ý của Mạc Danh chính là hai hài tử là đủ rồi, y không muốn có thêm nữa.

Vì thân thể của Cao Uyển Ước, đoàn người Mạc Danh ban đầu dự định đi đường thủy đổi lại đi đường bộ. Điểm đến đầu tiên của nhóm người bọn họ chính là Đông Chúc quốc.

Ngồi trong xe ngựa rộng lớn, Mạc Danh ôm lấy Cao Uyển Ước, giúp nàng uống nước. Bất chợt lại nghe thấy tiếng binh khí va chạm bên ngoài.

Mạc Danh chau mày, "Ưu Mạch đi xem."

Ưu Mạch lạch mình chợt hiện bóng người, không qua bao lâu liền đột nhiên xuất hiện lần nữa.

"Hồi chủ nhân, là sơn tặc và hai người thanh niên." Mạc Danh sau khi nghe xong, xốc lên màn xe nhìn về hướng người đang đánh nhau.

Chỉ thấy hai nam tử y phục hoa lệ ứng chiến khoảng hơn mười tên sơn tặc vô cùng dung tục.

Hai nam tử kia càng đánh càng đuối sức, mà những lời sắc tình dung tục của những tên sơn tặc làm cho hai người trừng lớn đôi mắt, khinh thường nhìn bọn chúng.

Chỉ là ánh mắt không cam tâm, cho dù ở thế hạ phong cũng quyết không chịu thua, khiến cho Mạc Danh lần đầu nhìn thấy đã yêu thích.

"Đi xem xem." Sau đó Mạc Danh đi vào trong xe ngựa.

Sau cùng Ưu Mạch cũng ứng chiến, không đến thời gian một chén trà nhỏ, Ưu Mạch đã tiến đến hồi báo.

"Gọi bọn họ vào đi!" Hai thanh niên hoa y, khuôn mặt ửng đỏ dị thường, dưới chân có chút hư thoát chậm rãi đi vào trong xe ngựa. Khi xốc lên màn xe nhìn thấy người bên trong không khỏi có chút hoảng thần, bởi vì bọn họ cho rằng chính mình đang nhìn thấy thần tiên.

Một thân y phục huyền sắc, sắc thái vốn vô cùng âm trầm mặc trên người y tạo ra một loại ngạo nghễ gần như hư ảo. Bộ dạng tuấn mỹ tuyệt luân, nhưng thứ làm cho người ta vừa thấy đã không thể quên chính là đôi mắt kia. Sóng mắt sáng rỡ như sao, lại giống như hồ sâu nhìn không thấy đáy, lạnh lùng đạm mạc, hoàn toàn tách biệt với thiên hạ.

"Khụ." Lúc này một tiếng ho khan của nữ nhân làm cho hai vị thanh niên hoa y phục hồi lại tinh thần. Trong đó, một vị thiếu niên tuấn mỹ, rõ ràng có địa vị cao hơn, hai tay ôm quyền.

"Tạ ơn đại hiệp trượng nghĩa cứu giúp. Bọn ta vô cùng cảm kích, không biết đại hiệp có cách nào cùng tại hạ về nhàn, tại hạ tự nhiên sẽ hết lòng báo đáp." Thanh niên này dung mạo phiền muộn tuấn lãng, khí chất cao quý nóng chảy tận trong xương tủy, xem ra là một người xuất thân cao quý. Lúc này sắc mặt đỏ ửng lạ thường, đôi mắt cũng chập chờn ánh nước, sự mời gọi chân thành trong ánh mắt, dù có là người ý chí sắt đá cũng không thể cự tuyệt.

Nhưng mà Mạc Danh lại nhíu chặt đôi mày.

Nhìn đến thanh niên mặc cẩm bào khôi sắc (màu xám) đang từ bước cách xa phía sau thiếu niên tuấn lãng này. Biểu tình trên mặt tự nhiên, lại sinh ra hơi thở thư hương khôn khéo, lạnh nhạt nhưng không khó gần, dung mạo lại thanh tú, tuấn nhã, mang một khí chất độc đáo. Lúc này trên mặt cũng ửng đỏ khác thường.

Trên mặt hai người kia, mồ hôi không ngừng chảy dọc xuống hai má trắng trẻo, chảy vào trong vạt áo. Miệng mất tự nhiên khẽ mở, không ngừng hấp khí, hai chân hư thoát, run rẩy bất thường, thắt lưng không tự nhiên hơi chút vặn vẹo. Thật sự là một cảnh tượng hoạt sắc sinh hương.

"Lộ Dịch, ngươi đến xem bọn họ một chút." Mạc Danh lùi vào một góc trong xe ngựa, dành ra một góc để Lộ Dịch chẩn trị.

Lộ Dịch nhanh chóng bắt mạch, sau đó lấy ra một bình sứ trắng từ trong thắt lưng, đổ ra hai viên dược hoàn đưa cho hai người. Hai người do dự một chút, vẫn nhận lấy, để vào miệng nuốt xuống.

"Hai vị công tử lúc nãy là bị sơn tặc hạ dược thúc tình, dược ta đưa cho hai vị vừa rồi gọi là 'Thanh Phong', là một loại dược thanh tâm minh mục, thường dùng để giải mị dược. Bây giờ hai vị đã không không sao rồi." Nghe xong lời của Lộ Dich, vệt đỏ ngượng ngùng trên mặt hai người lại lan ra toàn mặt.

Sau một lúc, hai thanh niên chậm rãi hoàn hồn. Vị thanh niên kia lại ôm quyền.

"Tại hạ là Đông Chúc Chính khí, còn đây là hảo hữu tri kỷ của tại hạ, Đông Thích Hoài. Bọn ta vốn muốn đi dạo chơi một phen, không ngờ sẽ gặp phải kẻ xấu vô sỉ. May mà có các vị tương trợ, tại hạ vô cùng cảm kích. Xin chư vị không ghét bỏ mà cùng tại hạ trở về, tại hạ nhất định phải chiêu đãi nồng hậu." Thanh niên tự nhiên kia, cũng chính là Đông Thích Hoài, nghe thấy lời của Đông Chúc Chính Khí có chút hoảng hốt nhìn về phía Đông Chúc Chính Khí. Bởi vì ở Đông Chúc quốc, dám tự xưng mình thuộc dòng họ Đông Chúc nhất định phải là hoàng thân quốc thích.

Hơn nữa, khi ở bên ngoài Đông Chúc Chính Khí vẫn luôn dùng tên giả, chưa từng nói ra tên thật. Vì vậy có thể nhìn ra sự coi trọng của Đông Chúc Chính Khí với người trước mặt này.

Mạc Danh suy nghĩ một chút liền thản nhiên gật đầu, lập tức đoán được thân phận của Đông Chúc Chính Khí và Đông Thích Hoài, tiếp tục giả vờ cũng không có ý nghĩa gì.

Đông Chúc Chính Khí là tam hoàng tử của Đông Chúc quốc, Đông Thích Hoài là trưởng tử của thái phó.

Cứu giúp hai người có thân phận tôn quý này, đoàn người Mạc Danh vào cung cũng được hưởng thụ đãi ngộ của sứ giả ngoại quốc.

Tuy là Mạc Danh cũng không chán ghét Đông Chúc Chính Khí và Đông Thích Hoài, nhưng cũng không muốn thâm giao. Bởi vì y không không nghĩ rằng điều này là cần thiết, mặc dù hiện tại không phải thời điểm đặc thù, nhưng mà nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.

Lúc này y muốn du sơn ngoạn thủy, vậy nhận thức người có quyền thế kỳ thật không hề cần thiết. Với quan điểm này, Mạc Danh ở lại đây thật ra ít nhiều cũng từ sự hiếu kỳ đối với Đông Chúc Vĩnh Hạ, người cùng Bắc Ly Ngạo xưng song đế.

Mạc Danh muốn được nhìn thấy người này rốt cuộc anh minh cơ trí thế nào.

Tuy rằng như vậy có lẽ sẽ gây ra càng nhiều phiền toái cho Mạc Danh, nhưng mà mỗi khi gặp được người hoặc việc làm cho Mạc Danh cảm thấy hứng thú, Mạc Danh vẫn có thể rất kiên nhẫn.

Đã năm ngày trôi qua, Đông Chúc Vĩnh Hạ vẫn chưa chiêu gặp Mạc Danh, nhưng Mạc Danh cũng không gấp, xem ra Đông Chúc Vĩnh Hạ đang muốn thử y, cho nên chuyện này cũng là chuyện sớm muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net