Chương 16: Tiệc Rượu Đáp Tạ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Danh đã đợi 15 ngày trong hoàng cung nhưng vẫn chưa gặp được Đông Chúc Vĩnh Hạ.

Mọi người đều biết, Đông Chúc Vĩnh Hạ yêu thương nhi tử Đông Chúc Chính Khí này đến mức nào, vậy mà Đông Chúc Chính Khí trong lúc du ngoạn lại gặp phải sơn tặc, còn bị hạ dược, đương nhiên là phi thường tức giận. Vì vậy Đông Chúc Vĩnh Hạ hạ lệnh tập hợp toàn bộ binh lực của Đông Chúc, thậm chí gồm cả một số bộ phận ở quan ngoại, tiến hành một trận đại càn quét các sơn trại xung quanh Đông Chúc.

Nói đến Đông Chúc Vĩnh Hạ, hắn cũng là một người cẩn trọng. Binh sĩ ở biên quan nói điều là điều, nhưng dưới tình huống hiện tại, cũng không có một quốc gia nào tấn công Đông Chúc vào lúc này.

Tuy nói là hoàng đế Đông Chúc làm tất cả việc này đều là vì Đông Chúc Chính Khí và Đông Thích Hoài, nhưng sơn tặc xung quanh cũng là mối họa ngầm của Đông Chúc, thường xuyên quấy rối dân chúng, làm cho lòng người lo sợ. Lúc này Đông Chúc Vĩnh Hạ bất quá cũng là mượn cơ hội này nhất tuyệt hậu hoạn mà thôi.

Bởi vì sau cũng, được lợi nhất vẫn là bách tính, cho nên việc làm lần này của Đông Chúc Vĩnh Hạ tự nhiên nhận được hoan nghênh của dân chúng. Hiện tại bốn quốc gia có thể nói là song song tồn tại, quan hệ giữa bốn nước cũng rất chặt chẽ, cho nên ở Đông Chúc cũng không thiếu dân chúng và thương nhân của ba nước khác. Nếu ba nước khác xuất binh lúc này, không chỉ danh bất chính ngôn bất thuận (không chính đáng), mà còn có thể khiến cho quần chúng bất mãn, đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì, không ai biết được. Cho nên Đông Chúc Vĩnh Hạ mới có thể lớn mật điều động binh sĩ ở biên quan.

Như vậy không chỉ giải quyết được vấn đề nan giải của Đông Chúc, còn có thể báo được thù cho Đông Chúc Chính Khí và Đông Thích Hoài, lại được dân gian khen ngợi. Có thể nói là nhất cử tam đắc (làm một mà được ba).

Thật không hổ là người cùng Bắc Ly Ngạo xưng lưỡng hiền lưỡng thánh.

Cũng bởi vì Đông Chúc Vĩnh Hạ binh lực hùng hậu, quân đội dũng mãnh thiện chiến, đánh với một đám người tam giáo cửu lưu không nên hình dạng, cho nên cũng chỉ cần 15 ngày đã đại hoạch toàn thắng.

Đêm đó, Đông Chúc Chính Khí và Đông Thích Hoài liền đến bái phỏng. Nói ngày hôm sau, Đông Chúc Vĩnh Hạ sẽ tổ chức tiệc đáp tạ Mạc Danh.

Mạc Danh vui vẻ chấp nhận.

Kỳ thật từ khi Mạc Danh vào cung đã khiến cho triều thần Đông Chúc chú ý. Đông Chúc Chính Khí luôn luôn tâm cao khí ngạo, Đông Thích Hoài ngay thẳng chính trực, không thích kết giao, người có thể được bọn họ coi trọng đối đãi, hiển nhiên phải có nguyên nhân.

Vốn có tâm tính hiếu kỳ, nhưng khi nhìn thấy Mạc Danh ở trước mặt, mọi người vẫn chấn động không nhỏ.

Đông Chúc Chính Khí cao quý tuấn lãng, lại ôn hòa tao nhã, ở Đông Chúc đã được xưng là đệ nhất mỹ nam tử, cũng là đối tượng được vô số thiếu nam, thiếu nữ tranh giành và truy đuổi ở Đông Chúc quốc.

Đông Thích Hoài, tuy rằng tính cách không làm cho người khác quá yêu thích, nhưng khí chất của dòng dõi thư hương kia, hơn nữa bản thân lớn lên tuấn tú, cũng là tình nhân trong mộng của không ít người.

Mà khí khái trên thân của người gọi là Tước kia dường như còn hơn Đông Chúc Chí Khí và Đông Thích Hoài vài phần.

Trước không nói đến bề ngoài tuấn mỹ tuyệt luân. Dáng người hoàn mỹ kia chỉ cần là nam nhân đều phải hâm mộ, trong thân thể cao gầy tựa hồ mang một sức mạnh to lớn tùy thời có thể đột phá. Vẻ đẹp cao quý lạnh lùng, tràn ngập tà mị, khí chất hờ hững, thanh lãnh làm cho bất luận nam nữ nhìn thấy sẽ tràn đầy dục vọng chinh phục.

Cuối cùng mọi người cũng đã hiểu nguyên nhân Mạc Danh được đám người Đông Chúc Chính Khí xem trọng như vậy.

Nhưng chuyện này trái lại càng làm cho mọi người thêm khó chịu.

_______________________

"Uyển Nhi, nếm thử một chút. Tô hương bao này mềm mại nhãn nhịn, dầu mà không ngấy, xem ngươi kiêng cữ đến thành thói quen rồi."

Đôi mắt vốn thanh lãnh hờ hững của Mạc Danh lúc này có chút ánh sáng nhu hòa chuyển động, làm cho con ngươi ban đầu giống như cái hồ sâu càng rực rỡ trong suốt, mê hoặc lòng người.

"Tước cũng ăn một chút đi! Sau khi ngồi xuống cũng chỉ chú ý đến ta, ngươi cũng không ăn gì, dạ dày sẽ không chịu nổi." Cao Uyển Ước khó khăn giấu đi vẻ thẹn thùng, bất quá vẫn lộ ra thần tình điềm mật, hạnh phúc lúc này.

"Được." Điểm tâm Cao Uyển Ước đưa đến, Mạc Danh mở miệng đưa đến trước tay của Cao Uyển Ước. Khi Cao Uyển Ước rút tay về, đầu lưỡi sắc tình liếm lên.

Thân thể Cao Uyển Ước khẽ run lên, khuôn mặt càng đỏ.

Ý cười nhàn nhạt trong mắt Mạc Danh hoàn toàn lộ ra một loại sủng nịch trên đùa, nhưng cũng không làm cho Mạc Danh có vẻ phóng đãng nhục dục, mà lại mang theo một loại tuyệt diễm vô cùng cấm kỵ.

"Khụ! Lần này Tước có công cứu hoàng nhi của ta, Tước có yêu cầu gì đều có thể nói ra, ta nhất định sẽ thỏa mãn." Đông Chúc Vĩnh Hạ nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng kinh diễm này. Bầu không khí ngọt ngào ấm áp vui vẻ xung quanh nam tử giành được ánh mắt của mọi người kia làm cho hắn thấy cực kỳ không vừa mắt.

Có một dục niệm muốn phá hủy đập vỡ.

Chỉ thấy Mạc Danh thản nhiên nhìn về phía Đông Chúc Vĩnh Hạ, trong đôi mắt kia không có vui mừng, không có hoảng hốt, chỉ có sáng tỏ, vô vị và nhàn nhạt xem thường.

Khuôn mặt tươi cười ôn nhuận của Đông Chúc Vĩnh Hạ nháy mắt vặn vẹo, nhưng cũng chỉ trong giây lát lại lần nữa ôn nhu cười nhẹ.

"Cảm tạ cân nhắc nhắc của bệ hạ. Lúc đó cứu tam hoàng tử bất quá chỉ là cử thủ chi lao*, nếu khi đó đổi lại là người khác, tại hạ chắc chắn cũng sẽ cứu. Huống hồ, hôm nay bệ hạ còn vì một kẻ vô danh tiểu tốt như tại hạ mà tổ chức tiệc đáp tạ. Tại hạ không còn gì thỉnh cầu." Người tri thư đạt lý vốn phải làm cho người khác yêu yêu thích, nhưng trong mắt Đông Chúc Vĩnh Hạ lại xẹt qua một tia lệ quang, nhanh đến người khác không bắt được.

*Một cái nhấc tay: việc nhỏ không đáng kể.

"Cũng không sao cả, có thể trong lúc nhất thời Tước còn chưa nghĩ ra, ta cho ngươi chút thời gian suy nghĩ, khi nghĩ ra rồi lại nói cho trẫm cũng được." Thấyi Đông Chúc Vĩnh Hạ kiên trì như vậy, Mạc Danh hơi nhấc mày, toàn thân tràn đầy không vui.

Hừ! Tất cả người ngồi trên địa vị cao lâu ngày luôn có tật xấu này, nhất định không chấp nhận người khác cự tuyệt.

Mạc Danh cũng không đáp lại, nhận lấy ly rượu Vũ Tây đưa đến, tỉ mỉ thưởng thức.

Không biết từ khi nào, thứ rượu y ghét nhất ở kiếp trước, hiện tại lại thỏa mãn lòng y như vậy.

Uống rượu hại thân, chỉ cần nếm vừa đủ là được.

Hương vị của rượu ở nơi này rõ ràng không đa dạng độc đáo như ở hiện đại, nhưng mà rượu ở đây ngược lại tinh khiết và ngọt ngào không gì sánh bằng. Rượu uống nhiều có thể làm hỗn loạn tâm trí, nhưng chỉ chút ít lại có thể cho người ta dư vị say mê. Đôi khi uống một chút rượu rồi lại suy nghĩ sự tình, những lo lắng và phiền muộn không cần thiết trái lại ít đi rất nhiều.

Nhìn Mạc Danh đang trầm tư, lại không biết y đang khinh thường mỹ tửu, không ngờ lại làm cho vô số người ở điện tưởng niệm.

Mạc Danh là loại người tửu lượng tốt nhưng lại rất dàng đỏ mặt. Bình thường chỉ vài ly rượu nhỏ, khuôn mặt sẽ nhẹ nhàng ửng đỏ, nhưng thật ra người lại vẫn thanh minh tự đắc.

Cảnh tượng mà người của Đông Chúc quốc nhìn thấy chính là tình cảnh này.

Mạc Danh lười biếng, kiên định tao nhã ngồi ở nơi đó, thị nữ đưa đến ly rượu, Mạc Danh khẽ cười tiếp nhận, chậm rãi đưa miệng chén đến gần. Dưới mũi khẽ động một chút, ý cười trong mắt càng đậm, sau đó đôi môi đỏ ướt át diễm lệ nhẹ nhàng kề lên, ngón tay oánh bạch trong sáng nhẹ nghiêng thân ly, khép hờ đôi mắt, chậm rãi uống rượu bên trong.

Hai mắt không lập tức mở, nhưng con ngươi như nước hơi hé ra, hơi nước tràn ngập trong suốt rực rỡ, so với Mạc Danh lạnh lùng thường ngày càng hấp dẫn người khác.

Càng kích thích dục vọng chinh phục của mọi người.

Không ngoài dự đoán nghe được tiếng hít thở của người khác bắt đầu không ổn định, khóe miệng Mạc Danh cũng vẽ lên một đường cong. Nhưng mà biểu tình kia vô cùng phóng đãng, làm cho trong lòng những người kia chen chúc dâng lên dục niệm, đã không thể khống chế bằng lý trí. Nhục dục ngập tràn trong mắt kia cũng không che giấu, hiện ra bên ngoài.

"Nếu Tước vẫn còn chưa nghĩ ra, vậy thì thế này đi. Trẫm nghe hoàng nhi nói lần này Tước đến là muốn du ngoạn bốn nước, vậy trẫm cũng không thể không làm chủ mà đãi khách. Tước có nơi nào muốn đến cứ việc nói ra, trẫm tự nhiên làm cho Tước không uổng công đến đây. Thế nào?" Đông Chúc Vĩnh Hạ đúng lúc lên tiếng, khiến cho người ở đây bình tĩnh lại, vì thất thố vừa rồi mà ảo não.

Nếu thật sự làm ra chuyện gì động đến điểm mấu chốt của hoàng đế Đông Chúc, vậy thật sự không gánh nổi a.

Mạc Danh mở ra đôi mắt khép hờ, trong mắt thanh tuyền hiện ra sương mù, mỗi một chuyển động đều mê hoặc một đám người.

"Như vậy rất tốt." Thanh âm trầm thấp mang theo chút khàn khàn lúc này lại làm cho tâm người mềm nhũn, đầu choáng váng nặng nề hiểu ra lời của Mạc Danh.

Thế nhưng đúng lúc này, Cao Uyển Ước đột nhiên thống khổ ôm bụng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh tuôn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net