Chương 17: Tiệc Rượu Đáp Tạ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Danh gấp gáp ôm lấy Cao Uyển Ước, điều chỉnh tư thế để cho Lộ Dịch ở phía sau chẩn bệnh. Chỉ thấy thần sắc Lộ Dịch nghiêm trọng, khí chất vốn tiên phong đạo cốt, lúc này cũng bị một tầng mây đen vây quanh.

"Phu nhân có hiện tượng sảy thai." Lời nói nhẹ như mây, đập vào lòng người, lại đánh lên ngàn cơn sóng.

"Cái gì, Lộ Dịch, Vũ Tây mau dìu phu nhân đi xuống chẩn trị, dưới tình huống thiết yếu bảo vệ người lớn. Nhanh đi, không được chậm trễ." Mạc Danh bình tĩnh giao phó. Lộ Dịch và Vũ Tây nghe lệnh làm việc, thật nhanh dìu người rời đi.

Mạc Danh chậm rãi đứng lên, ánh mắt trong suốt như suối, lúc này sắc bén như lưỡi kiếm quét về phía mọi người ở đây. Ánh mắt quét đến nơi nào đều làm cho thân thể người ta run lên, tựa như rơi vào hồ băng ngàn năm, lạnh đến mức làm cho người ta không ngừng run rẩy. Ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Danh làm cho đáy lòng người khác dâng lên nỗi sợ giống như diêm vương từ địa ngục đến lấy mạng, làm cho bọn họ như đang đi trên một miếng băng mỏng, chỉ có thể sợ hãi phát run.

Thật lâu sau, thanh âm thanh lãnh của Mạc Danh mới lạnh nhạt vang lên, làm cho người ta có cảm giác bị áp bách vô hình.

"Đây là cái gọi là tiệc rượu đáp ta sao? Thê tử của ta ở trước mắt nhiều người bị hạ dược, ở đại điện của Đông Chúc quốc bị hạ dược. Đông Chúc đế có phải nên cho tại hạ một lời giải thích không." Thanh âm dường như còn ấm áp hơn bình thường, nhưng trong tai người nghe lại đau đớn giống như bị ngàn con kiến cắn.

Sau đó, Mạc Danh rốt cuộc nhìn về phía Đông Chúc Vĩnh Hạ, khuôn mặt hắn lúc này cũng không còn tươi cười, trầm tĩnh hiếm thấy.

"Lớn mật, tuy ngươi là người bị hại, nhưng cũng không thể làm càn như vậy, dùng ngữ khí uy hiếp nói chuyện với bệ hạ. Tước, ngươi cũng biết là tội gì." Lễ bộ thượng thư của Đông Chúc, Đinh Hùng đứng dậy quát mắng Mạc Danh.

Đinh Hùng chính là thân tín của Đông Chúc Vĩnh Hạ, luôn luôn một lòng khí trọng Đông Chúc Vĩnh Hạ. Trí tuệ, mưu lược của Đông Chúc Vĩnh Hạ vẫn là thứ Đinh Hùng tôn sùng, tuy rằng Đông Chúc Vĩnh Hạ nhỏ hơn hắn, nhưng sự tôn sùng, thần tượng cũng không bị ảnh hưởng. Vì vậy, Đinh Hùng không thể nào cho phép Mạc Danh bất kính như vậy.

Bất quá cũng không giống như suy nghĩ của mọi người, Mạc Danh ngược lại không nổi giận mà còn nở nụ cười. Nhưng mà mọi người lại càng cảm thấy bầu không khí bây giờ còn lạnh lẽo và áp lực hơn, bởi vì ánh mắt Mạc Danh nhìn Đinh Hùng cực kỳ giống như đang nhìn một người chết.

"Ngươi....Ngươi...." Mặc dù Đinh Hùng là người đã nhìn thấy bao nhiêu chuyện lớn, cũng bị dọa đến toàn thân phát run, tựa như lập tức sẽ phải chết, không thể nói nổi thành câu.

"Làm càn, điện hạ chính là lục hoàng tử của Bắc Ly quốc. Hôm nay vương phi cao quý bị người hạ dược ở tiệc rượu của Đông Chúc quốc, dẫn đến sảy thai, còn có thể nguy hiểm đến tính mạng. Hiện tại người của bọn ta đang ra sức cứu chữa. Tình huống như vậy, bọn ta phải là người nói không thành câu." Ưu Mạch từ phía sau Mạc Danh đứng ra, lạnh lùng nói. Nhìn sắc mặt tái nhợt của mọi người, hừ lạnh một tiếng.

"Đông Chúc quốc muốn khi dễ điện hạ của ta không màn thế sự, khinh thường Bắc Ly quốc ta không người sao?" Ưu Mạch lấy ra ngọc bội thanh long tượng trưng cho hoàng tộc của Bắc Ly. Mọi người nhất thời im lặng không tiếng động, đại điện yên tĩnh đến ngay cả một cái châm rơi xuống cũng có thể dễ dàng nghe thấy.

[Đông Chúc, Tây Quyết, Nam Thái, Bắc Ly. Bốn nước khác nhau có bốn loại đồ vật đặc biệt dùng để tượng trung thân phận hoàng thị của các quốc gia. Đông Chúc là con dấu bạch hổ, tây quyst là huyết ngọc chu tước, Nam Thái là ngọc bài huyền vũ, Bắc Ly chính là ngọc bội thanh long.]

Tuy nói ngọc bội thanh long cực kỳ trân quý, nhưng mà người ở trong triều cũng không phải chưa từng thấy qua. Ngay lập tức liền biết rõ thân phận của Mạc Danh, cũng lại càng sợ hãi.

Mọi người đều biết việc sảy thai có thể lớn cũng có thể nhỏ, nhỏ nhất thì mất đi hài tử, lớn nhất thì một xác hai mạng.

Nhưng vấn đề lớn nhất lúc này là lục hoàng tử mới vừa được bốn nước để ý, Bắc Ly Mạc Danh.

Hiện tại y nổi danh đến mức không thể bàn cãi. Vương phi của y bị trúng độc trong tiệc rượu đáp tạ ở Đông Chúc quốc, xử lý không tốt sẽ khiến cho hai nước phân tranh, bản thân Đông Chúc liền đuối lý. Nếu khai chiến bây giờ, bọn họ chẳng những không được lợi gì, còn vì việc này lại dẫn đến dân chúng phẫn nộ. Còn có thể khiến cho ba nước khác vây công, như vậy không chỉ xáo trộn cân bằng giữa bốn nước, mà đến lúc đó Đông Chúc có thể sẽ phải đổi chủ hay không cũng rất khó nói.

Cái gọi là cường quyền nan địch tứ thủ (nắm đấm mạnh khó địch lại bốn tay), đến lúc đó, Đông Chúc có thể thật sự có kết cục bị đánh đến suy tàn.

Đông Chúc Vĩnh Hạ nhìn người tuyệt đại như hạc trong bầy gà đang đứng trong điện, khí phách ngạo nghễ lúc này làm cho dung mạo sáng chói của y càng lóa mắt, tình cảnh này thật sự là hoàn toàn làm cho người ta không thể không bị hấp dẫn.

Nhưng mà vấn đề lớn nhất cũng không phải chuyện này.

"Lục hoàng tử bớt giận, lục vương phi xảy ra chuyện như vậy ở Đông Chúc quốc của ta, Đông Chúc ta làm sao có thể thoái thác. Chuyện này trẫm đương nhiên sẽ cho lục hoàng tử một công đạo, huống hồ việc khẩn cấp trước mắt là đảm bảo sự an toàn của lục vương phi và hoàng tử chưa xuất thế." Đông Chúc Vĩnh Hạ dừng một chút, thấy Mạc Danh không có phản ứng gì, tiếp tục nói.

"Còn thất thần làm gì, không mau truyền ngự y trong cung lập tức đến nơi ở của lục hoàng tử, nhất định phải chữa khỏi cho lục vương phi. Nếu có bất trắc, thì mang đầu đến gặp ta." Người bên dưới cuốn cuồn chạy, chỉ sợ là chậm một chút đến tính mạng cũng không còn.

Khi nghe xong lời của Đông Chúc Vĩnh Hạ, biểu tình trên mặt Mạc Danh nhu hòa một chút, sau đó nhẹ nhàng quét mắt nhìn các triều thần của Đông Chúc.

Nhưng sự ôn hòa này lại không làm cho mọi người dễ chịu, ngược lại vô cùng khó chịu như tâm bị mắc ở cuống họng, nuốt không được mà phun cũng không ra.

"Làm phiền, bên kia Uyển Nhi không biết thế nào, bản vương đi trước." Mạc Danh không nóng không giận ôm quyền, nói với Đông Chúc Vĩnh Hạ, xoay người rời đi.

Mà Đông Chúc Vĩnh Hạ lại nhìn theo thân ảnh của Mạc Danh, trầm tư thật lâu.

Ánh mắt cuối cùng của Mạc Danh khi nhìn hắn, hắn không thể nhận sai được. Ngạo khí, trách cứ, còn có một chút vui vẻ khi người gặp họa trong đôi mắt kia, thiếu chút nữa làm cho hắn nghĩ rằng vừa rồi Bắc Ly Mạc Danh bất quá chỉ lấy vương phi của mình ra đùa giỡn. Thế nhưng hắn rất rõ người như Bắc Ly Mạc Danh sẽ không dùng chuyện như vậy để làm trò đùa. Nếu có dũng khí đối diện ánh mắt trách cứ của y, sẽ thấy y không phải đang sử dụng ái phi và cốt nhục của mình để đe dọa áp chế người của hắn.

Nhưng mà, bây giờ sự tình cũng quả thật rất khó giải quyết, việc cấp bách trước mắt vẫn là tìm ra người hạ độc.

Lục vương phi bên kia cũng....

Đông Chúc Vĩnh Hạ nhíu mày, khuôn mặt vạn năm luôn cười như hồ ly cũng không còn ôn hòa như ngày trước, mà đang phủ kín mây đen. Cung nhân bên dưới nhìn thấy trong lòng cũng run sợ.

"Trẫm cũng không muốn nói nhiều. Lần này nếu lục vương phi không việc gì thì tốt, có việc hừ.... Các người đều cố gắng thăm dò cho ta, nếu có người có thể tìm ra hung phạm, trẫm nói sẽ giữ lời, thăng hắn lên hai bậc. Được rồi, hôm nay đến đây thôi, bãi giá Hiên Dương điện." Lời nói của Đông Chúc Vĩnh Hạ vừa đấm vừa xoa, cũng làm cho mọi người nhận ra sự thật.

_____________________

Hiên Dương điện chính là nơi ở của đám người Mạc Danh.

Ngự y của Đông Chúc quốc dốc toàn lực hội chẩn, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm* bảo vệ được thai nhi và Cao Uyển Ước. Người trong triều nghe xong cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

*Gặp chuyện kinh sợ nhưng không nguy hiểm.

Nhưng mà sự thật lại là!

Thật ra trên đường trở về Hiên Dương điện, Lộ Dịch và Vũ Tây đã cho Cao Uyển Ước dùng lương dược bảo vệ tính mạng, nếu thật sự giày vò lâu như vậy, thai nhi thật sự có lẽ không còn.

"Uyển Nhi vất vả rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi!" Mạc Danh chỉnh lại góc chăn của Cao Uyển Ước, ôn nhu nói.

Cuối cùng người cũng vì thân thể đã chịu quá nhiều mệt mỏi mà nặng nề ngủ.

"Chủ tử, hoàng đế Đông Chúc cầu kiến." Ngay lúc này Ưu Mạch nhẹ giọng hồi báo.

"Hừ, không gặp." Mạc Danh xua tay, cùng đám người Lộ Dịch đi ra khỏi phòng.

"May mắn, hiện tại vừa không tổn hại, cũng cho ta một cơ hội tốt! Đông Chúc Vĩnh Hạ a! Bây giờ cũng cho ngươi một lần nhận cảm giác sơn dương chờ làm thịt là như thế nào. Tư vị hẳn là không tồi." Mạc Danh tà khí cười.

Thân thể của Lộ Dịch và Vũ Tây đứng phía sau run lên. Sự đáng sợ của chủ tử, Đông Chúc Vĩnh hạ này sắp được mở mang kiến thức rồi.

Một đế vương như vậy mới là ưu tú nhất.

Dù cho không tránh được bị phế một binh, một chân cũng có thể một mình nắm lấy toàn cục, nắm lòng người trong tay, trở thành vương giả cuối cùng.

_____________________

Trong ngự thư phòng Đông Chúc, sắc mặt mọi người đều âm trầm.

"Hoàng nhị qua lại cùng Bắc Ly Mạc Danh có biết được gì không." Đông Chúc Vĩnh Hạ đầu chống lên tay, lúc này đã khôi phục lại nụ cười ôn hòa vô hại như trước.

"Bẩm phụ hoàng, tuy rằng nhi thần quen biết Tước, à không, là Bắc Ly Mạc Danh cũng đã vài ngày, nhưng lại không thân thiết. Hơn nữa y là người rất khó bị người khác ảnh hưởng, nhìn vào bề ngoài cũng chỉ là một người lãnh tĩnh lại cuồng dại. Nhưng luôn có cảm giác như y dường như đang cất giấu điều gì, đôi lúc lại cảm thấy y giống như một lão nhân thả câu, mồi câu trong tay rõ ràng vô dụng, lại còn chờ cho cá mắc câu." Đông Chúc Chính Khí không ngừng nghiền ngẫm suy nghĩ, sau cùng nói ra lời này.

Nhìn thấy Đông Chúc Vĩnh Hạ cũng không mất hứng mới thở ra một hơi.

"Phải không, được rồi. Hoàng nhi, các ngươi lui xuống trước đi. Nắm chắc việc hạ độc một chút."

"Dạ, nhi thần cáo lui."

"Dạ, vi thần cáo lui." Đông Chúc Chính Khí và Đông Thích Hoài liếc mắt nhìn đối phương một cái. Trong lòng nổi lên một chút lo lắng.

"Bắc Ly Mạc Danh này.... Có thể bình yên bước ra khỏi chốn hoàng cung ăn tươi nuốt sống, trẫm luôn biết là bất phàm. Nhưng mà.... Thôi được, một người như vậy không nên làm địch nhân mà nên làm bằng hữu. Nếu không...." Đông Chúc Vĩnh Hạ một mình tự nói.

Tại khắc này hắn lại do dự hiếm có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net