Chương 18: Du Hí*?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Cuộc chơi.

Trong những ngày tiếp theo, Mạc Danh quả là dốc sức nhập vai một người bị hại, phẫn nộ, ai cũng không chịu gặp, làm hại người Đông Chúc quốc bên này gấp đến mức không ngừng giậm chân.

"Thế nào, Bắc Ly Mạc Danh này vẫn không chịu gặp ai sao." Đông Chúc Vĩnh Hạ nhìn một đại thần đang quỳ trên đất, bình tĩnh nói.

"Dạ, ngoại trừ ngự y, ai cũng không chịu gặp. Bắc Ly Mạc Danh này cũng quyết không để ngự y có cơ hội nói chuyện. Khi trị liệu lấy lý do để lục vương phi an tĩnh, không cho phép ngự y nói một câu, chẩn trị xong, tất cả mọi việc đều giao cho thủ hạ. Ngự y muốn nói gì thủ hạ cũng lấy lý do để chủ tử làm chủ, không thể đáp lại.... Đến cuối cùng vẫn là một câu cũng không nói." Đông Chúc Chính Khí bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn mỗi ngày cũng cầu kiến Bắc Ly Mạc Danh, cũng không gặp được. Một chút mặt mũi cũng không cho, hắn cũng không còn cách nào.

Đông Chúc Vĩnh Hạ nhíu mày.

"Việc hạ độc vẫn còn chưa tìm ra sao?" Hiện tại, đây mới là chuyện làm người ta quan tâm, xem ra nếu không tìm ra người hạ độc, bọn họ vẫn sẽ không thể nói chuyện cùng Bắc Ly Mạc Danh.

"Vẫn chưa." Trong phòng một tiếng thở dài, vài ngày này dường như đã dùng hết số lần thở dài của cả đời bọn họ.

"Lui xuống đi!" Người trong phòng lần lượt đi ra.

Đầu ngón tay của Đông Chúc Vĩnh Hạ gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm tư thật lâu mới tỉnh lại.

"Bãi giá Hiên Dương điện."

________________________

"Chủ tử, hoàng đế Đông Chúc cầu kiến." Trên khuôn mặt anh tuấn lãnh ngạnh của Ưu Mạch cũng có chút vui vẻ khi người gặp họa.

"Xem ra đã nôn nóng, cũng được. Lại tiếp tục làm cho Đông Chúc Vĩnh Hạ tức giận cũng không tốt, ngươi mời vào đi!" Mạc Danh chống cằm, nở một nụ cười nghiền ngẫm.

"Đông Chúc đế đại giá quang lâm, bản vương không đón tiếp từ xa mong người không giận." Mạc Danh đứng ở cửa, hai tay ôm quyền, không lạnh không nhạt nói. Một chút thành ý cũng không có.

"Lục hoàng tử cũng không cần đa lễ, nhiều ngày qua vì chuyện của lục vương phi nhất định cũng đã cả đêm khó ngủ, những nghi lễ này đó có thể miễn thì miễn đi!" Đông Chúc nhìn thấy Mạc Danh, chợt lóe ra một chút không vui, sau đó lại là khuôn mặt tươi cười nghênh đón, ôn hòa vô kể.

"Không biết lần này Đông Chúc đế đến đây muốn nói chuyện gì." Nhìn thấy ánh sáng ngoan độc tỏa ra trong mắt Đông Chúc Vĩnh Hạ, Mạc Danh có chút châm chọc cười.

"Trẫm chủ yếu là đến xem thương thế của lục vương phi, không biết thân thể vương phi như thế nào." Mạc Danh cười nhìn Đông Chúc Vĩnh Hạ, lời như vậy cũng cần hắn nói ra. Thương thế của Cao Uyển Ước bây giờ chỉ sợ cả Đông Chúc quốc không ai là không biết đi.

"Đã phiền Đông Chúc đế rồi, Uyển Nhi đã không còn trở ngại. Còn để cho Đông Chúc đế tự mình đến xem, thật đúng là không nên a!" Mạc Danh khẽ cười.

"Việc này có gì nên hay không nên, nói lời này, lục hoàng tử không phải quá khách khí rồi không?" Đông Chúc Vĩnh Hạ cười đáp.

"Kỳ thật trẫm cũng có chút tò mò, trước đây lục hoàng tử và hoàng tử phi làm sao quen biết, nhìn hai vị ân ái như vậy, thật là làm cho người khác ngưỡng mộ!" Đông Chúc Vĩnh Hạ mang theo chút yêu thích nhìn Mạc Danh, chờ đợi Mạc Danh đáp lại.

"Cũng chỉ là một lần tình cờ tương ngộ, có lẽ là yêu từ ánh mắt đầu tiên. Tình ái là việc khó lý giải nhất ở thế gian, hỏi ta vì sao lại yêu Uyển Nhi như vậy, cũng rất khó để nói rõ." Trong mắt Mạc Danh thoáng hiện lên ánh sáng nhu hòa. Trong lòng Đông Chúc Vĩnh Hạ lại đột nhiên cảm thấy phiền muộn dị thường.

"Ra là như vậy, vậy lục hoàng tử quả thật có phúc khí tốt, có thể có được thê tử xinh đẹp như vậy thật sự rất khó a!" Đông Chúc Vĩnh Hạ cảm khái nói.

"Đông Chúc đế hà tất hâm mộ bản vương! Bản vương và Uyển Nhi tâm ý tương thông là phúc khí của bọn ta, cũng như Đông Chúc đế, hậu cung vô số phi tần, đây chẳng phải chuyện rất nhiều người cầu mà không được sao?" Ý tứ trong lời của Mạc Danh rõ ràng muốn nói, ngươi đừng có phúc mà không biết phúc, thật ra ngược lại là có ý khác muốn châm chọc.

Đúng a! Đây là chuyện bao nhiêu người cầu mà không được nha!

Hắn đã bao lâu rồi không cười thật lòng.... Mà hôm nay làm sao lại.

Ban đầu hắn đến nơi này cũng không để nói nhi nữ tình trường, nhưng không biết vì sao lại lúc này hắn lại phi thường cảm khái. Là bởi vì người trước mặt này là một người xa lạ, cho nên hắn mới bằng lòng nói ra sao.

"Lần này Đông Chúc đế đến đây chỉ vì nói những chuyện này sao?" Mạc Danh nhẹ kéo tay áo rất có ý tứ tiễn khách.

"Cũng không phải như vậy. Trẫm kỳ thật là đến hỏi một chút, đối với sự kiện hạ độc lần này, lục hoàng tử có ý kiến gì không." Mạc Danh cũng là người bị hại, rất có thể là do kẻ thù của Mạc Danh gây nên. Nhưng mà hiện tại ai cũng không dám nói thẳng lời này với Mạc Danh, cho nên cũng chỉ có Đông Chúc Vĩnh Hạ tự mình đến hỏi.

"Đông Chúc đế muốn nói là Uyển Nhi cũng có thể là do địch nhân của bản vương hãm hại. Thế nhưng Đông Chúc đế chắc hẳn cũng biết, bản vương ở Bắc Ly quốc vẫn luôn chân không bước khỏi cửa, lập trường cũng là trung lập, hơn nữa trước khi 40 tuổi cũng không qua lại với bất kỳ vị hoàng tử nào. Địch nhân này, bản vương cũng không biết từ đâu đến." Mạc Danh đối diện với Đông Chúc Vĩnh Hạ, có chút lo lắng nói.

Đông Chúc Vĩnh Hạ hừ lạnh trong lòng.

Bắc Ly Mạc Danh này cũng thật sự khác người, vậy mà lại còn diễn kịch.

"Lục hoàng tử không cần đa nghi, trẫm cũng chỉ nhiều lời hỏi một chút, lo lắng bên cạnh lục hoàng tử có gì ngoài ý muốn mà thôi. Bây giờ thân thể lục hoàng phi cũng không trở ngại, trẫm cũng yên tâm hơn nhiều. Còn người hạ độc này, trẫm nhất định bắt được, tùy ý lục hoàng tử xử trí." Mạc Danh cuối đầu không nói gì.

"Đông chúc đế có manh mối gì rồi sao?" Thật lâu sau Mạc Danh mới yếu ớt nói ra lời này.

Ánh mắt Đông Chúc Vinh Hạ nhìn Mạc Danh lạnh hơn.

"Lục hoàng tử yên tâm, việc này không phiền lục hoàng tử phải lo."

"Vậy thì thật tốt."

"Lục hoàng tử còn nơi nào muốn đi nữa không? Mặc dù việc hạ độc lần này đã ảnh hưởng đến tâm tình của lục hoàng tử, nhưng sau khi việc này được giải quyết, trẫm vân muốn hoàn thành trách nhiệm của địa chủ, mời lục hoàng tử cùng du ngoạn Đông Chúc được không." Lời của Đông Chúc Vĩnh Hạ cực kỳ thành khẩn.

"Vậy làm phiền rồi." Mạc Danh nhẹ kéo lên khóe miệng, bày ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu. Khuôn mặt vốn tuấn mỹ tuyệt luân kia, lúc này lại càng chói mắt như mặt trời buổi chiều, vũ mị mê hoặc lòng người.

Ngay cả Đông Chúc Vĩnh Hạ đã nhìn quen đủ loại mỹ nhân, thần trí cũng phải dao động, lại lần nữa kinh diễm trước dung mạo khuynh thành của Mạc Danh.

Đôi môi đỏ kiều diễm, ướt át của Mạc Danh khẽ mở, hàm răng trắng tinh như tuyết như ẩn như hiện lại tăng thêm một chút dâm mỹ, nụ cười ngang ngược càng lộ rõ mị lực tràn đầy dã tính kiệt ngạo thuộc về Mạc Danh.

Đông Chúc Vĩnh Hạ dường như si mê mà bước đến gần Mạc Danh, đầu dần cúi xuống, môi hắn dần tiếp cận đôi môi mê hoặc người kia.

Thật mềm mại, dường như còn mang theo một mùi thơm dịu khó tả, dụ dỗ khiến người ta muốn hôn sâu hơn.

Đông Chúc Vĩnh Hạ cũng thật sự làm vậy, đầu lưỡi nhanh chóng duỗi ra chạm đến cái miệng khép kín của Mạc Danh, tách ra liếm nhẹ lên lợi của Mạc Danh, sau đó là nội vách. Tiếp đó lại giao triền cùng chiếc lưỡi không ngừng né tránh kia, tựa như vốn là nhất thể, triền miên thế nào cũng không đủ, không muốn tách khỏi kích tình mãnh liệt này.

Đông Chúc Vĩnh Hạ cảm thấy Mạc Danh dần dần ngừng phản kháng, tiến tới chìm đắm trong nụ hôn sâu này, môi hôn càng nhiệt tình.

Hai người chặt chẽ ôm nhau, mãi đến khi không thở nổi, mới luyến tiếc buông ra.

Môi lưỡi hai người rời khỏi nhau kéo ra một sợi chỉ bạc óng ánh, cũng vì nụ hôn dâm mỹ vừa rồi lại càng mê hoặc, làm say lòng người. Cái miệng nhỏ khẽ mở ra thậm chí còn có vài sợi chỉ bạc chảy xuống.

Đông Chúc Vĩnh Hạ cảm giác được hạ phúc trướng đến lợi hại, bước nhanh về phía trước, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia một lần nữa.

"Đông Chúc đế làm gì vậy." Mạc Danh nhẹ nghiêng người, nét mặt ngược lại với mị thái vừa rồi, khí thế lạnh như hàn đàm làm cho nhân tâm hoảng sợ.

Đông Chúc Vĩnh Hạ cũng tức giận với kích động vừa rồi, nhưng cũng thấy không hối hận. Nụ hôn kích tình kia thật sự làm cho hắn yêu thích và say mê.

"Nếu không còn việc gì khác, mời Đông Chúc đế trở về!" Đôi mắt đen băng lãnh của Mạc Danh bình tĩnh nhìn Đông Chúc Vĩnh Hạ, trong mắt không có phẫn nộ, nhưng lại càng làm cho lòng người rét lạnh.

"Vừa rồi, là ta quá xúc động. Thật sự...." Đông Chúc Vĩnh Hạ còn muốn nói gì đó, lại bị Mạc Danh cắt ngang.

"Thỉnh quay về." Mạc Danh nâng lên cánh tay chỉ ra cửa.

"Ta sẽ còn quay lại, chuyện vừa rồi, ta không hối hận, cũng không có ý định giải thích." Đông Chúc Vĩnh Hạ nhìn vào đôi mắt băng lãnh của Mạc Danh, thở dài một hơi, rồi bước đi ra ngoài.

Nụ hôn môi làm cho cả thể xác và tinh thần đều vui sướng lúc nãy làm cho Đông Chúc Vĩnh Hạ cảm nhận được tình cảm sinh động cất giấu ở trong lòng kia.

Đúng vậy là tình ái.

Kỳ thật, từ lần đầu nhìn thấy Mạc Danh, Đông Chúc Vĩnh Hạ đã bị Mạc Danh hấp dẫn.

Một người thanh lãnh tựa hoa mai, lại tuyệt thế chói mắt như mặt trời như vậy đã đi vào trong mắt hắn, tiến vào trong tâm trí của hắn, nhưng ngồi ở nơi cao này quá lâu, tiếng lòng khe khẽ khuấy động kia bị hắn cứng rắn mạnh mẽ cất giấu ở nơi sâu nhất trong lòng. Những cảm xúc này cũng không biến mất, mà chỉ bị hắn cố ý giấu đi. Vì vậy ở trước mặt Mạc Danh, Đông Chúc Vĩnh Hạ tuy rằng cũng cố gắng giả vờ, nhưng mà vẫn không thể che giấu tốt như ở trước mặt triều thần. Cho nên khi ở trước mặt Bắc Ly Mạc Danh, hắn sẽ nói gì đó không phải; cho nên khi Bắc Ly Mạc Danh ôn nhu nghĩ về việc quen biết Cao Uyển Ước, hắn sẽ cảm thấy phiền lòng.

Bởi vì tất cả những việc này, khi Bắc Ly Mạc Danh vô ý bày ra một biểu tình mê hoặc nhân tâm, hắn đã bộc phát. Hắn hôn Bắc Ly Mạc Danh.

Bắc Ly Mạc Danh là lục hoàng tử của Bắc Ly quốc thì thế nào, từ khi còn nhỏ hắn đã biết những thứ hắn muốn thì nhất định phải không từ thủ đoạn đoạt lấy, bất kể Bắc Ly Mạc Danh có nguyện ý hay không, hắn, Đông Chúc Vĩnh Hạ sẽ không buông tay. Cho dù làm ra tiếng xấu, hắn cũng không màng.

________________________

"A, ân! Thật đúng là ngọt." Mạc Danh nhẹ liếm khóe miệng, cười tà mị dị thường.

"Chủ tử đang đùa với lửa sao? Đông Chúc Vĩnh Hạ này cũng không phải người bình thường, xem ra đã kiên quyết muốn có được chủ tử. Đây là cuộc chơi mà chủ tử muốn chơi sao? Cuộc chơi truy đuổi cảm tình?" Lộ Dịch xuất hiện từ bên cạnh, thoát tục tựa như tiên nhân, vẻ mặt vô dục vô cầu có chút không vui hờn dỗi.

"Có gì không thể." Đầu ngón tay của Mạc Danh lướt nhẹ qua cánh môi, hứng thú nở nụ cười.

"Vậy còn phu nhân! Chủ tử làm vậy có nghĩ đến cảm nhận của phu nhân không?" Lộ Dịch vội vàng hỏi.

Mạc Danh giương mắt nhìn xuống vẻ mặt lo lắng của Lộ Dịch: "Nàng biết rõ thân phận của chính mình, nàng là một nữ nhân thông minh, biết việc gì nên làm, việc gì không nên làm."

"Nhưng mà ta vẫn cho rằng chủ.... Nữ tử chủ tử thích chính là người giống như phu nhân, biết lý lẽ hiểu phong tình." Những chữ cuối cùng, Lộ Dịch gần như là nghiến ra từ kẽ răng.

"A! Ta cũng chưa từng nói như vậy, còn có, hôm nay hình như ngươi nói rất nhiều a." Mạc Danh chạm lên mặt Lộ Dịch, cẩn thận ngắm nhìn biểu tình trên mặt Lộ Dịch.

Đôi mày không quá dày tạo thành hai đường cong lạnh nhạt, con ngươi như hắc ngọc lưu ly trong suốt lại mang theo nhu hòa, dưới chiếc mũi mềm mại là đôi môi tái nhợt, lúc này đang cong lên, cũng làm cho người ta có kích động muốn hôn lên.

Vì luống cuống mà hai gò má hiện lên một vệt màu đỏ, sóng mắt lấp lánh cũng hoặc nhân nói không nên lời.

"Ta phát hiện, nguyên lai Lộ Dịch cũng có thể mê người như vậy. Được rồi, ngươi lui xuống đi." Lộ Dịch hơi do dự, xoay người nhẹ bước ra ngoài, bước chân thong thả tựa hồ có chút tiếc nuối không muốn đi.

"Còn có...." Lại nhớ tới điều gì, thanh âm thanh lãnh vang lên làm cho Lộ Dịch đã đi đến cửa đột nhiên xoay người, trong mắt dường như hiện lên vui mừng.

"Hình như ngươi quản nhiều quá rồi, ta không hy vọng có người nói này nói nọ về sinh hoạt cá nhân của ta." Khuôn mặt vốn tiên tiên đạo cốt lúc này tái nhợt như tờ giấy, không một chút huyết sắc.

"Là thuộc hạ vượt quá quy củ. Thuộc hạ cáo lui." Bước chân của Lộ Dịch không còn thong thả như trước, có vẻ hỗn loạn khác thường.

Mạc Danh vuốt cằm, hồi tưởng.

Lộ Dịch này vẫn luôn biết chừng mực, sao hôm nay lại thất thố như vậy. Là vì nhìn thấy nụ hôn của y và Đông Chúc Vĩnh Hạ, cảm thấy y phản bội Cao Uyển Ước sao.

Vậy Lộ Dịch có tình ý với Cao Uyển Ước....

Nhớ lại những ngày qua Lộ Dịch cẩn thận chiếu cố Cao Uyển Ước, dường như thật sự có khả năng này.

Quên đi, thuận theo tự nhiên vậy!

Hai người bọn họ nếu thật tâm bầu bạn, y cũng không để ý làm Nguyệt Lão (ông tơ).

Thật cảm thán a!

Người đa tình thường rất vô tình, mà người vô tình lại càng không hiểu về tình ái. Người vô tình cho rằng trò chơi tình ái này không thật sự thú vị, bởi rằng ái tình là thứ khó hiểu nhất, bởi vì kết quả của trò chơi này là đánh mất nhân tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net