Chương 19: Phiên Ngoại Lộ Dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộ Dịch cấp tốc chạy về phòng của mình, sau đó ngẩn ngơ ngồi trên ghế. Hắn không quên được một màn lúc nãy, một màn hôn môi kịch liệt của Mạc Danh và Đông Chúc Vĩnh Hạ, làm cho tâm hắn đau nhói.

Từ nhỏ hắn đã là cô nhi, để được no bụng, trộm cắp lừa gạt, mọi thứ hắn đều đã làm. Luôn luôn bị đuổi bị đánh, những ngày đói bữa no, việc giành thức ăn với chó rồi bị cắn cho mình đầy thương tích hắn cũng từng đối mặt.

Hắn từng nghĩ, những ngày sau của hắn cũng vẫn sẽ tiếp tục như vậy. Cho đến một lần hắn bị phát hiện trộm túi tiền của một phú thương, bị đánh đến chỉ còn một hơi thở cuối cùng, người nọ tựa như thiên thần đứng ở trước mặt hắn. Lấy túi tiền đưa cho phú thương kia, lúc ấy người như thiên thần kia nói cái gì, hắn hoàn toàn không nghe được, hắn chỉ ngơ ngác nhìn người trước mắt. Dung mạo thoạt nhìn thật bình thường và dáng người cao gầy cũng bình thường của y lại làm cho hắn cảm thấy người nọ vô cùng cao lớn, làm cho hắn cảm nhận được sự yên bình trước nay chưa từng có. Ở một khắc kia, tâm của hắn đã rơi vào tay y.

Sau đó, người nọ dẫn hắn đến một nơi, nơi này là nơi đẹp nhất mà hắn từng thấy. Cây cối bao quanh bốn phía, hoa tươi tranh nhau khoe sắc. Mà cảnh đẹp như vậy lại xây dựng ở một sườn núi không có chút ánh sáng, có ai có thể tìm được một nơi như vậy, hơn nữa hao phí rất nhiều chỉ để truyền dạy cho những hài tử có thân thế đáng thương như hắn.

Nhưng hiện tại có một người, chính là người giống như thiên thần kia, người bọn họ gọi là Tước.

Mà sau đó hắn nhận ra, hắn đã bị mỹ cảnh bên ngoài của sườn núi này mê hoặc. Bởi rằng đằng sau những cảnh trí xinh đẹp đó, tất cả đều là nguy hiểm nối tiếp nguy hiểm.

Tước hạ lệnh không cho bọn hắn tùy ý đi lại, bởi vì Tước cho người chế tạo đủ loại cơ quan ở sườn núi, chỉ cần một chút sơ suất nhất định sẽ mất mạng. Còn nếu có khả năng bình an vượt qua những cơ quan do Tước thiết kế, bọn họ cũng đều có năng lực một mình lưu lạc giang hồ.

Hắn quen biết rất nhiều người khi đến nơi này, những người đó có nam có nữ, tuổi cũng không lớn, xuất thân đều là người cực kỳ đáng thương.

Tước mời đến rất nhiều tiên sinh có bản lĩnh để dạy bọn họ mọi mặt kiến thức, đây là những điều bọn họ mong muốn nhưng lại không dám mong đợi.

Những hài tử đã đến nơi này đều giống như hắn, là người từng phải trải qua nỗi đau không ai quan tâm, đều là người từng phải lăn lộn đánh nhau mới có thể sống sót đến bây giờ. Đối với nhân tình thế sự, bọn họ cũng hiểu rõ hơn người thường. Bọn họ đều biết là Tước dạy dỗ bọn họ cũng là vì bọn họ có giá trị lợi dụng. Mà Tước cũng chưa từng giấu diếm. Trước khi dẫn bọn họ đến nơi này, Tước đã hỏi qua ý kiến của bọn họ, cho nên bọn họ cũng đã biết, cũng cam tâm bị lợi dụng. Huống hồ nói là lợi dụng, trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ, với bộ dáng hiện tại của bọn họ thì có thể có tác dụng gì.

Tước dạy dỗ, truyền dạy kiến thức cho bọn họ, việc làm còn nhiều hơn so với cha nương của bọn họ, từ khi Tước dẫn bọn họ đến nơi này, trong lòng cũng chỉ nhận định Tước là vị thần của bọn họ, là chủ nhân của bọn họ.

Những hài tử từng phải chịu cực khổ như bọn họ đều muốn sống được sống sót, cũng đều cố gắng cạnh tranh. Các tiên sinh dạy điều gì, bọn họ đều dốc hết sức học hỏi và vận dụng. Bởi vì bọn họ không muốn làm người vô dụng, không muốn làm người đến ngay cả Tước cũng sẽ vứt bỏ.

Bọn họ cũng phát hiện Tước thật sự rất lợi hại, y không có việc gì không làm được, không nơi nào không biết. Bình thường những vấn đề mà các tiên sinh không hiểu hay không thể lý giải được, vừa đến chỗ Tước sẽ không còn là vấn đề gì lớn. Việc này càng khiến cho bọn họ tôn sùng Tước.

Nhưng mà Tước cũng không thường xuyên xuất hiện. Có vấn đề gì cũng đều nhờ thị vệ Mặc U và thị nữ Vũ Tây truyền đạt. Đương nhiên hai người họ cũng thập phần có bản lĩnh.

Ở nơi này, thật sự là điều mà bọn họ trước kia không dám mong đợi, nơi này có ăn có ở, còn có thể học tập những năng lực sinh tồn. Nguyên nhân chính khiến bọn họ liều mạng học tập thật ra đa phần cũng là vì muốn làm cho Tước chú ý đến.

Trên đại lục Minh Uyên này nam phong thịnh hành. Tuy tướng mạo của Tước cũng không xuất chúng, thậm chí còn không bằng thị vệ Mặc U bên cạnh y, nhưng trái lại không có người nào có thể xem nhẹ Tước. Một thân thanh liệt khí thế bức người của Tước kia, ánh mắt nhìn tất cả mọi thứ đều như trò đùa hết sức tầm thường kia, đôi con ngươi sâu thẳm như mực tựa như nam châm có thể hút lấy linh hồn của con người kia. Đôi mắt lạnh nhạt không có thứ gì có thể xâm nhập kia trở thành sự theo đuổi xa vời nhất của bọn họ.

Bọn họ đều biết sẽ không có khả năng, nhưng vẫn như thiêu thân lao vào lửa. Vì vậy bọn họ cũng càng nỗ lực.

Hắn cũng giống vậy, bây giờ tên của hắn là Lộ Dịch.

Tên này là do Tước đặt. Hắn rất thích, cực kỳ thích. Nhưng mà Tước cũng chưa từng chú ý đến hắn, bởi vì hắn không phải là người ưu tú nhất. Cốt cách (xương cốt) của hắn cũng không tốt, không phải là kỳ tài võ luyện gì; hắn cũng không phải người thông minh, đại gì sự, kinh thương, tham chính gì đó hắn cũng không làm được.

Hắn vì chuyện này thương tâm rất lâu.

Bất quá không lâu sau đó hắn đã phát hiện hắn rất nhạy bén ở phương diện y dược, chế độc. Tiên sinh cũng từng khen ngợi, nói hắn có tài năng ở phương diện dược thảo, chuyện này rất hiếm thấy, bởi vì học y nhất định phải có thiên phú. Khi đó hắn thật sự rất vui mừng, hắn rốt cuộc cũng có chỗ có thể vượt qua người khác. Vì vậy từ ngày hôm đó, hắn mất ăn mất ngủ nghiên cứu y lý, hơn nữa y thuật của hắn cũng đột nhiên tăng mạnh.

Nhưng người mà hắn mong chờ, Tước vẫn không đến nhìn hắn, không nhìn thấy sự tiến bộ của hắn.

Đúng a! Cho dù thế nào, hắn cũng chỉ là một trong những người ở nơi này. Tài học không xuất chúng, võ công không xuất chúng, diện mạo cũng không phải đẹp nhất, là một người chỉ có thể xuất hiện khi người khác cần đến như hắn làm sao có thể có được sự chú ý của Tước đây.

Nhưng khi hắn sắp hết hy vọng, đã xảy ra một việc.

Đối với Tước mà nói có lẽ chỉ là một việc nhỏ, nhưng đó lại là giấc mơ cả đời của hắn, ước mơ phải dùng cả đời để thực hiện.

Ngày hôm đó, hắn đến phía sau núi hái dược.

Một mảng cỏ nhỏ màu lam nhạt làm cho hắn để ý, hắn vui mừng đi qua. Bởi vì quá vui mừng khi tìm được trân thảo hiếm có mà đã quên ở sườn núi này, khắp nơi đều là cơ quan do Tước thiết kế, đầy rẫy nguy hiểm. Khi mũi tên đầu tiên bay đến, hắn sát sao tránh được, nhưng mà những mũi tên liên tiếp bay đến, càng lúc càng nhanh, với công phu bình thường của hắn sao có thể tránh được.

Nắm thật chặt lam thảo trong tay, thứ này có lẽ sẽ có ích đối với Tước, hắn vừa tuyệt vọng lại mang theo thỏa mãn nhắm hai mắt lại. Chỉ là đau đớn tận xương kia thật sự rất lâu không đến. Hắn mở mắt, có chút không dám tin, kinh hỷ nhìn người trước mắt.

Hắn không biết mình an toàn rơi xuống khi nào, mà lúc này nơi ấm áp làm cho người ta thỏa mãn, chính là trong cánh tay của người mà hắn nhớ mãi không quên.

Khóe miệng của hắn bất giác kéo lên một đường cong thật lớn, lại thấy Tước nhăn chặt mày, trong đầu hắn căng thẳng, nâng tay định vuốt lên nếp nhăn kia. Tước quay đầu đi, tay hắn xấu hổ dừng lại giữa không trung, trong lòng đau xót chua chát.

Đúng rồi a! Người như hắn làm sao xứng với Tước, trước đây không tin, hoặc vẫn là không muốn đối mặt. Nhưng mà khi thật sự gặp phải, đau đớn không bén nhọn trong lòng vậy mà lại có thể đau đến mức làm cho người tuyệt vọng. Ái tình có thể làm cho người ta như ở thiên đường cũng có thể khiến cho người ta rơi vào địa ngục, hiện tại hắn đã hiểu rõ.

"Ngươi không biết nơi này rất nguy hiểm sao?" Tước buông hắn ra, bầu không khí lạnh lẽo quanh thân trong nháy mắt làm cho hắn phải rùng mình một cái. Ấm áp quá ngắn ngủi một khắc trước, còn chưa kịp hồi vị đã tan biến.

Lộ Dịch cúi đầu, giờ khắc này yếu ớt lạ thường, trước kia bất luận có thêm thảm đến đâu, bụng có đói đến mấy cũng chưa từng khóc. Nhưng hiện tại lại đau lòng đến mức lệ ướt hốc mắt, chỉ là hắn đang cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.

Hắn biết Tước chán ghét người khác khóc, bởi vì đó là biểu hiện của kẻ yếu mới có. Nhưng mà lúc này lòng hắn thật sự rất đau, một loại đau đớn mà hắn không nói nên lời, một loại đau đớn tuyệt vọng, hắn quả nhiên vẫn không thể.

Đột nhiên hắn cảm nhận được thân thể bị một thứ ấm áp bao lấy, mờ mịt nhìn chiếc ngoại bào màu đen khoác trên người Tước vừa rồi nắm đang ở trên vai. Trong lòng lại lập tức cảm thấy vui mừng.

Trong chớp mắt, hắn dường như được thấy tất cả thăng trầm của nhân sinh.

Trong lòng mãnh liệt chấn động, lệ rốt cuộc rơi xuống. Cảm giác được xúc cảm trên hai má, hắn cả kinh vội vàng chà lau, thấy Tước cũng không nổi giận, hắn âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Sao ngươi lại đến nơi này, công lục của ngươi không tốt, có biết việc này có bao nhiêu nguy hiểm không?" Tước lạnh giọng nói, khiển trách hắn không biết lượng sức mình.

"Nhưng mà Lam Nguyệt này, ta nghĩ nó hẳn sẽ có chút trợ giúp cho ngươi. Không nên nhìn bề ngoài tầm thường của nó, nó ngược lại có công hiệu lưu thông, làm tan máu ứ, trừ bệnh phòng độc." Nói đến sở trường, Lộ Dịch không còn vẻ nhu nhược vừa rồi, hiện tại mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở) sáng chói.

"A! Ngươi tinh thông dược lý đến vậy?" Tước tùy tiện hỏi, Lộ Dịch gật gật đầu, đây là ưu điểm của hắn, hắn muốn cho Tước biết.

"Hay lắm, vậy nỗ lực nhiều lên! Có lẽ ngươi sẽ giúp được ta." Tước khóe mắt hiện lên một chút nhu hoà, sờ sờ đầu hắn. Hắn sững sờ ngay tại chỗ, bọn họ đều biết Tước rất không thích người khác thân cận, sẽ chủ động làm hành động như vậy, sao có thể không làm cho người ta giật mình đây!

Khi Tước dần đi mất, hắn mới nhớ đến Lam Nguyệt trong tay. Trong lòng không ngừng quay cuồng, bắt đầu từ hôm nay, sợ là hắn dù có muốn buông bỏ cũng không làm được nữa. Tước - chỉ ở trong lòng hắn mới dám gọi như thế, một ngày ngươi sẽ nhìn thấy được lòng ta.

Sau ngày đó, Tước càng dụng tâm bồi dưỡng hắn trên phương diện y lý.

Mặc dù hắn không thể thường xuyên gặp được Tước, nhưng hắn biết ít nhất Tước đã biết đến một người như hắn.

Sau đó, những người có chút thành tích ở sườn núi này đều được Tước an bày đến nơi khác huấn luyện, trong đó cũng có hắn.

Việc học ở nơi này còn khó hơn so với trước kia, nhưng mà lại không có một người oán trách, trên mặt bọn họ đều tràn đầy khát khao muốn tìm tòi học hỏi. Trong núi không có năm tháng, bọn họ cũng không biết đã qua bao lâu, bởi vì bọn họ đều không quan tâm tính ngày.

Sau một lần lại một lần huấn luyện, một lần lại một lần khảo nghiệm. Những người thành công vượt qua khảo nghiệm của Tước giao cho bọn họ, Tước sẽ sắp đặt các loại thân phận và bối cảnh cho bọn họ, sau đó để bọn họ đi ra ngoài rèn luyện.

Không đến vài năm, bọn họ đều có chút danh tiếng, mà hắn trở thành thần y mọi người ca tụng trên giang hồ.

Các thế lực của Tước cũng càng lớn mạnh. Thế lực của Tước lúc này đủ để xoay chuyển một quốc gia, thậm chí là cả bốn nước.

Tuy không thể thật sự làm như thế, nhưng bây giờ, một cái giậm chân của Tước cũng nhấn định có thể làm khắp nơi rung chuyển. Bởi vì Tước không chỉ thành lập hiệu buôn, mà còn an bài không ít quan viên quan trọng trong triều đình bốn nước. Mặc dù những khởi xướng này ban đầu bắt đầu ở Bắc Ly quốc, nhưng theo thời gian trôi qua, thế lực của Tước cũng chầm chậm thâm nhập vào ba nước khác.

Khi lục hoàng tử của Bắc Ly quốc tổ chức lễ thành nhân, bọn họ mới chính thức biết được thân phận của Tước.

Nguyên lai tên thật của Tước là Bắc Ly Mạc Danh, là một vương tử chân chính.

Mà dung mạo thật sự của Tước lại càng làm cho bọn họ kinh diễm, cũng càng làm cho hắn tự ti. Nhưng mà hắn cũng không muốn cứ buông bỏ như vậy. Hắn muốn ở thật gần bên cạnh Tước, có lẽ không có công dụng gì, nhưng hắn muốn làm cho Tước quen có hắn, làm cho Tước không thể thiếu đi hắn.

Và hắn đã làm được. Tước muốn du ngoạn bốn nước, tính cả phu nhân, tổng cộng chỉ dẫn theo bốn người, trong đó cũng có hắn, hắn cao hứng đến vài đêm không thể chợp mắt.

Nhưng mà ở trên đường, hắn lại bất ngờ chẩn ra phu nhân mang thai. Lúc ấy, tâm hắn không nén được chua sót.

Đúng a! Yêu thích thì có thể làm được gì, phu nhân có thể, nhưng hắn vĩnh viễn không làm được, bởi vì hắn là nam tử, hắn không thể sinh con, hắn không thể sinh người kế thừa cho Tước.

Hắn luôn nghĩ, kiểu người Tước thích là nữ nhân ôn nhu, biết lễ nghĩa giống như phu nhân. Cho nên khi nhìn thấy Tước và Đông Chúc Đế hôn môi, hắn mới kích động đến vậy.

Hắn biết thân phận của mình, nhưng ở một khắc kia hắn rất sợ, sợ rằng Tước sẽ yêu một nam nhân khác, nếu ngay cả hy vọng hắn cũng không có, hắn sợ hắn sẽ sụp đổ. Nhưng mà sẽ thế nào, hắn không dám nghĩ đến, cũng không muốn chuyện như vậy sẽ xảy ra....

" Bất luận người ngoài có ngưỡng mộ ta thế nào, trong lòng ta vĩnh viễn chỉ có một người. Một ngày mà Tước có thể nhìn thấy, chính là ngày ta có thể hy vọng xa vời rằng ngươi có thể yêu ta. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net