Chương 2: Mới Đến Dị Giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tước Gia cúi đầu nhìn thấy tay chân ngắn nhỏ của bản thân, nhíu mày xem xét thân thể yếu ớt của tiểu hài tử, vô dụng không làm được chuyện gì. Nhưng mà vẫn nên nhìn thử bộ dạng hiện tại của thân thể này.

Tước Gia nâng lên thân thể đau nhức, mặc dù lúc trước huấn luyện cũng thường xuyên bị thương tổn như vậy, nhưng mà thân thể tiểu hài tử hiện tại nhất định không thể chịu được đau đớn thế này, xem ra cần phải rèn luyện thân thể này.

Tước gia nhìn xung quanh căn phòng này, có thể nói là rất mộc mạc.

Một cái bàn, bốn cái ghế tựa vây quanh, một cái tủ quần áo, tủ quần áo được nối liền. Bên cạnh là một cái kệ gỗ cao hơn cái bàn một chút, ở trên đặt một cái gương cùng một chiếc lược. Còn có một cái giường, tất cả tài sản trong căn phòng này chỉ vỏn vẹn mấy món đồ.

Nhìn nhìn vách tường loang lổ và cánh cửa sổ bởi vì đã cũ kỹ mà có chút mục nát.

Lại nhìn đến hài tử trong gương, gương đồng ở cổ đại tuy rằng phản chiếu không quá rõ, nhưng cơ bản có thể thấy được đây là một nam hài thanh tú. Vậy mà còn có vài phần tương tự với bản thân ở kiếp trước.

Thân thể có chút thiếu dinh dưỡng, hẳn là chỉ mới ba, bốn tuổi.

Xem ra trước tiên cần phải bổ xung dinh dưỡng rồi mới có thể rèn luyện.

Trong lúc Tước Gia đang ngồi trước gương lâm vào suy tư.

Cánh cửa 'cót két' mở ra. Kinh nghiệm làm sát thủ nhiều năm làm cho Tước Gia tức khắc ngẩng đầu lên.

Ba người từ bên ngoài bước vào.

Tước Gia đặc biệt chú ý đến nữ tử đi trước.

Đôi mày nàng như viễn sơn, cái mũi thanh tú, đôi môi anh đào xinh xắn, làn da nõn nà hai má hồng hào. Phối với y phục trắng sáng nhẹ nhàng làm nàng toát lên vẻ mềm mại, thoát tục, lại ngọt ngào khả ái.

Một nữ tử như vậy nhưng lại có vài nét tương đồng với Tước Gia, lại nhìn đến sự lo lắng rõ rệt trong đôi mắt nàng, chắc chắn tám phần là thân thích của Tước Gia hiện tại. Hai người theo sau hai bên nữ tử đều khoảng 13, 14 tuổi, một người ăn mặc giống thị nữ, một người ăn mặc như thị tòng, hai người cũng đều lớn lên thanh tú xinh đẹp.

Khi nhìn đến Tước Gia trong mắt nàng đều hiện rõ vui mừng, nữ tử này rất quan tâm đến Tước Gia.

"Danh Nhi, con tỉnh rồi, mau đến đây ngồi. Thân thể có chỗ nào không thoải mái không." Nàng bước nhanh đến ôm lấy Tước Gia còn đang đứng trước gương. Sờ sờ khuôn mặt, lại sờ sờ đầu tóc, thương yêu ôn nhu mà nhìn Tước Gia.

Nhưng Tước Gia vẫn trầm mặc không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về phía nử tử này, bởi vì mới xuyên không, y muốn hiểu rõ tình hình hiện tại, Tước Gia biết nói nhiều dễ sai nên vẫn chọn tiếp tục trầm mặc.

"Minh quý phi, lục hoàng tử chỉ vừa tỉnh lại, người ôm y như vậy, y sẽ không thoải mái, trước vẫn nên đặt hoàng tử lên giường, hai người từ từ trò chuyện đi!" Thị nữ đứng bên cạnh lúc này mở miệng nhắc nhở, tuy tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng rất cẩn thận, từ đối thoại của các nàng Tước Gia cũng nắm được chút tin tức.

Thì ra y đã xuyên không đến hoàng thất, y ghét nhất nơi tranh đấu lẫn nhau thế này. Còn không bằng tổ chức sát thủ của y trước đây, thoải mái tự tại! Bất quá nơi này ngược lại cũng có điểm thách thức.

"Danh Nhi." Minh quý phi có chút đau lòng, thương tiếc nhìn Tước Gia.

Tước Gia cười lạnh trong lòng, y khi nào thì cần người khác phải đồng cảm.

"Danh Nhi, có phải là hận mẫu phi không? Ta biết những năm này Danh Nhi phải chịu không ít khổ, nhưng mà ta cũng chỉ vì muốn tốt cho con! Chờ con lớn lên sẽ hiểu, hoàng cung như bể nhuộm (ý chỉ hỗn loạn), chúng ta không có thế lực cường đại, chúng ta chỉ có thể vô tranh để người khác lãng quên, như vậy con mới có thể an toàn lớn lên, sau đó rời khỏi hoàng cung, tốt nhất vĩnh viễn đừng bao giờ trở về." Minh quý phi bất đắc dĩ cười khổ.

"Danh Nhi, không có việc gì là tốt rồi, mẫu phi đi trước, con nghỉ ngơi thật tốt đi!" Minh quý phi ôn nhu sờ sờ đỉnh đầu của Tước Gia, Tước Gia nhịn xuống tức giận, những người biết đến Tước Gia trước kia đều biết y rất ghét tiếp xúc với người khác, ngoại trừ phát tiết sinh lý cần thiết, loại hành vi thân mật thế này không được Tước Gia cho phép.

Những ngày tiếp theo, Tước Gia vẫn luôn âm thầm làm quen với hoàn cảnh, đây cũng là thói quen sinh tồn luyện được vì làm sát thủ ở kiếp trước.

Hiển nhiên thu hoạch được không ít.

Y nghe ngóng được không ít tin tức. Nguyên lai thân thể này từng trải qua một lần cửu tử nhất sinh. Nghe nói vài ngày trước vì ham chơi đã đi đến hồ nước cách lãnh cung không xa, kết quả không ngờ lại bị ngã xuống hồ, mà chủ nhân của thân thể này không biết bơi, thiếu chút nữa đã không cứu được.

Tước Gia cười lạnh, có thật sự là vậy sao? Y cũng không tin. Bất quá cũng phải cảm ơn người không biết mặt kia, nếu không làm sao có được Tước Gia xuyên không đây.

Mà chỗ ở của y hiện tại chính là lãnh cung, là nơi ở của những phi tử đã phạm sai phải nhận trừng phạt.

Y đã sống trong lãnh cung được sáu năm, khi vừa nghe được tin này Tước Gia hơi nhíu mày, nguyên lai thân thể này đã sáu tuổi, vì vậy có thể thấy được hiện tại thân thể này gầy nhỏ đến mức nào. Nói cách khác, chính chủ đã sinh ra trước khi đến nơi này.

Nghe nói Minh quý phi, cũng chính là nữ nhân đã đến xem y ngày đó, năm đó vì được sủng ái mà sinh kiêu chọc cho hoàng đế không vui nên bị biếm lãnh cung.

Theo y thấy, Minh quý phi không phải là người sẽ làm ra loại chuyện ngu ngốc này. Cho nên chắc chắn là cố ý. Giống như lời Minh quý phi nói ngày hôm đó, các nàng không quyền không thế, nếu không sớm dự tính cho bản thân, có lẽ đã sớm chết rồi.

Lại nghe nói, chủ nhân trước kia của thân thể này là một hài tử câm điếc, lại còn có chút tự bế. Nhưng Tước Gia biết thân thể này chỉ có bị suy dinh dưỡng, những phương diện khác đều thập phần khỏe mạnh.

Nói thành câm điếc hẳn vì như vậy vốn sẽ không được sủng ái, người có thể trò chuyện cũng không được mấy người, hơn nữa Minh quý phi từ sau khi sinh cũng thể nhược nhiều bệnh, không thể đi lại thường xuyên, bình thường không có người dạy dỗ, người trò chuyện nên mới trở thành như vậy.

Trong lúc xem xét, Tước Gia ngoài ý muốn phát hiện bên cạnh lãnh cung có một gian phòng bỏ hoang, bên trong vậy mà lại là một tàng thư các. Tước gia cho rằng gọi nó là một thư viện nhỏ thì thích hợp hơn.

Sách bên trong đầy đủ mọi chủng loại, từ sách cổ đến ngày nay, nhưng bởi vì có vài cuốn đã quá cũ kĩ, bìa cũng có chút rách nát, tàng thư các của hoàng tộc là một phương diện khác để chứng minh học vấn, cũng vì thể diện của quốc gia qua một thời gian tàng thư các sẽ được xây mới lại, những bộ sách cũ sẽ bị bỏ đi, mà tàng thư các này hẳn là nơi lưu giữ sách bị vứt đi.

Vì vậy mà tiện nghi cho Tước Gia.

Những ngày sau đó, ngoại trừ thời gian ba bữa cơm phải trở về phòng, Tước Gia đều trộm đến nơi này hấp thụ tri thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net