Chương 21: Hung Thủ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Chúc Vĩnh Hạ lạnh lùng nhìn Đông Chúc Uy Vũ.

"Sao lại thế này." Đông Chúc Uy Vũ bịch một tiếng quỳ xuống mặt đất.

Bởi vì gần đây tất cả mọi người đều vì chuyện tìm ra hung thủ mà vội đến sứt đầu mẻ trán, cho nên khi Đông Chúc Uy Vũ phái người đến nói đã tìm được hung thủ, Đông Chúc Vĩnh Hạ mới buông lỏng, chỉ sơ lược nghe nguyên nhân, vì chứng cứ cũng đầy đủ nên đã tin là thật. Đông Chúc Vĩnh Hạ còn chuẩn bị tinh thần hy sinh Ngô Úc. Thế nhưng lại không nghĩ đến, tất cả chuyện này chỉ là một trò khôi hài, cuối cùng làm cho sự tình càng khó kiểm soát.

Đông Chúc Uy Vũ này thật đúng là.... Chuyện này chỉ sợ không tránh được liên quan đến Đông Chúc Uy Vũ.

"Việc này nhi thần cũng không biết a. Ngô Đông kia lúc ấy bị đánh sắp chết đòi gặp nhi thần, nói là có liên quan đến sự kiện hạ độc này. Sau đó nhi thần gặp Ngô Đông, sự việc hắn nói ra rõ ràng mạch lạc, chứng cứ vô cùng xác thực. Trong tình thế cấp bách, nhi thần liền mang đến." Đông Chúc Uy Vũ còn vô cùng phẫn nộ, trừng mắt nhìn xác chết của Ngô Đông trên điện.

Biểu tình kia thật sự có bộ dáng của người liên lụy, bị hãm hại.

"Được rồi được rồi, việc này tạm thời bỏ qua. Quan trọng nhất chính là tìm ra hung thủ trước. Các ngươi chăm chỉ một chút cho ta, lần này cho dù không có biện pháp giải quyết, các ngươi cũng tìm kế sách giải quyết!" Đông Chúc Vĩnh Hạ đã khôi phục lại nụ cười ôn hòa, nhưng mà âm lãnh trong ánh mắt kia vẫn làm cho người ta đồng loạt rùng mình.

Xem ra nếu lần này không thể giải quyết vấn đề, không chỉ làm cho mối quan với Bắc Ly quốc trở nên không tốt, mà ngay cả bọn họ cũng đừng nghĩ có một ngày an lành.

Lúc này, các triều thần không khỏi có chút oán trách Bắc Ly Mạc Danh này tại sao phải anh minh cơ trí đến vậy, tại sao lại vạch trần âm mưu của Ngô Đông a.

Bất quá, mọi người cũng không nhịn được nghĩ, Bắc Ly Mạc Danh này quả là rất lợi hại, chỉ cần hỏi vài câu hỏi đơn giản là có thể liên kết toàn bộ sự kiện, nhận ra thật giả. Thật sự không phải là một người đơn giản. Cũng liền hiểu ra, Bắc Ly Mạc Danh có dung mạo như vậy, làm sao có thể yên bình sống đến lễ thành nhân trong hoàng cung của Bắc Ly. Hôm nay có thể thấy được việc này rất bình thường.

Sau đó, khắp cả Đông Chúc quốc đều khua chiêng gióng trống tìm người khắp nơi, ngay cả dân chúng Đông Chúc cũng hàng ngày bái phật, cầu chúc bình an cho triều đình, hy vọng triều đình Đông Chúc sẽ sớm tìm được kẻ hạ độc đáng giận này.

Bởi vì sao.

Việc này không có gì kỳ lạ, dân chúng sợ nhất là gì, chính là chiến tranh xảy ra vì phân tranh giữa các quốc gia.

Cho nên sự kiện hạ độc lần này thật sự trở thành quốc sự Đông Chúc quốc quan tâm nhất lúc này.

_________________________

"Ha ha! Hoàng nhi thật sự làm ra náo động a." Bắc Ly Ngạo cười nhìn tư liệu thượng báo.

"Ám Lăng, còn chuyện gì mới lạ không?" Bắc Ly Ngạo hỏi ám vệ của hắn.

"Ngoại trừ việc cứu giúp Đông Chúc Chính Khí và Đông Thích Hoài ở trên đường, mọi việc tường an vô sự, rất bình thường." Ba chữ cuối cùng Ám Lăng cố tình tăng thêm ngữ khí.

Bắc Ly Ngạo tự nhiên hiểu được đạo lý trong đó. Đúng vậy, vấn đề đều nằm trên mặt hai chữ "bình thường". Giữa hai nước phải qua bao nhiêu lộ, sao có thể không gặp chút phiền toái nào. Huống hồ lần này Mạc Danh đi du ngoạn cũng không có dịch dung, nhưng lại chưa từng có chuyện dư thừa nào phát sinh, chuyện này không phải quá kỳ quái sao?

"Vậy Cao Uyên Ước thì thế nào?" Đầu ngón tay của Bắc Ly Ngạo nhẹ gõ lên mặt bàn, trong lòng vẫn đang suy nghĩ.

"Lục hoàng tử phi an toàn, hài nhi trong bụng cũng rất bình an." Ám Lăng âm thầm nhìn biểu tình của Bắc Ly Ngạo.

"A.... Thật sao? Vậy thật sự đáng tiếc." Bắc Ly Ngạo nhíu mày, trong mắc hiện ra ý cười đẫm máu.

Ám Lăng cũng vì vậy mà nở nụ cười, vừa hơi rét lạnh rùng mình.

Người từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Bắc Ly Ngạo như hắn không thể nhận sai ý muốn săn mồi trong đôi mắt kia. Xem ra lục hoàng tử phi này thật không thể xem thường a....

_______________________

"A, không hổ là Mạc Danh, thật sự quá lợi hại." Bắc Ly Minh Nguyệt ngồi trên ghế, hai tay chống khuôn mặt khả ái, một vòng hào quang màu hồng vây quanh toàn thân.

Chiếu sáng đến nỗi Bắc Ly Dương ngồi bên cạnh cũng một thân chán ghét.

Tuy rằng thất ca lớn lên rất khả ái, lúc này cũng rất làm cho người ta yêu thích a, nhưng mà sau khi nhìn thấy Bắc Ly Minh Nguyệt thường xuyên hỉ nộ vô thường gần đây, lại nhìn thấy bộ dáng thế này, thật sự khiến người ta phải nổi da gà.

Nhìn thấy Bắc Ly Minh Nguyệt lại lâm vào ảo tưởng, không muốn tỉnh lại, Bắc Ly Dương lựa chọn chính sách có thể có thể cách xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu.

_______________________

"Tứ hoàng huynh có nghe đến tin tức của lục hoàng đệ không?" Ở đình viện thanh nhã, hai mỹ nam tử quần áo hoa lệ tản ra khí chất khác nhau, thanh nhàn phẩm trà.

Hai người này không phải ai khác chính là Bắc Ly Hiên khí chất thoát trần và Bắc Ly Chí vũ mị yêu diễm. Từ sau thọ yến của Bắc Ly Ngạo, hai người này cũng thường xuyên tụ hội, tựa hồ muốn nói cho người ngoài biết quan hệ của bọn họ đã có cải tiến.

"Ân!" Bắc Ly Hiên dường như vẫn còn ở trong cõi tiên mờ ảo hư vô, chỉ thật khẽ phát ra một tiếng, âm thanh này nhỏ như tiếng muỗi gần như không thể nghe được, nếu không dụng tâm lắng nghe, thật sự sẽ bỏ lỡ mất.

Trong mắt Bắc Ly Chí chợt lóe ra ánh sáng sắc bén, sau đó lại hiện lên ý cười mị hoặc.

"Lục hoàng đệ cũng thật là lớn mật, ở Đông Chúc quốc làm ra chuyện như vậy cũng không sợ tự hại thân mình." Bắc Ly Chí có chút lo lắng nói.

Mà Bắc Ly Hiên vẫn nhìn bầu trời xa xa không nói gì, làm cho người ta thật sự nghi hoặc bầu trời trống rỗng kia có gì để nhìn. Nhưng cũng bởi vì thế lại làm cho Bắc Ly Hiên lại tăng thêm một khí chất xuất trần, cảm giác tựa như trong giây lát sẽ bay đi, như hư ảo sẽ không còn xuất hiện ở nhân gian hỗn loạn này.

Bắc Ly Trí có chút oán giận nhìn Bắc Ly Hiên, người vẫn không để ý đến thần sắc của Bắc Ly Chí.

"Vậy tứ hoàng huynh cũng đã nghe đến chuyện lục hoàng phi lại hoài thai đi!" Bắc Ly Chí tà khí cười nhìn nét mặt của Bắc Ly Hiên.

Chỉ thấy thân thể Bắc Ly Hiên chấn động, sau đó có chút kinh ngạc nhìn về phía Bắc Ly Chí.

Bắc lý chí cũng giống như giật mình mà kêu lên một tiếng.

"A! Nguyên lai tứ hoàng huynh không biết a. Vậy cũng khó trách, chuyện như vậy vốn không phải chuyện ngươi sẽ biết! Bất quá, lục hoàng đệ và lục hoàng phi thật đúng là tình thâm sâu đậm! Tứ hoàng huynh nhất định hâm mộ đi!" Bắc Ly Chí có chút trào phúng nhìn về phía Bắc Ly Hiên.

Thản nhiên trong mắt của Bắc Ly Hiên rốt cuộc hiện lên chút lưu quang, nhưng cũng chỉ là trong giây lát mà thôi. Ánh sáng chớp nhoáng hiện lên kia lại làm cho người ta hoài nghi vừa rồi có phải chỉ là ảo giác không.

Bắc Ly Hiên nhìn Bắc Ly Chí, thật lâu không nói gì, sau một lúc, lại nhìn về phía bầu trời rộng lớn khôn cùng.

"Ngũ hoàng đệ đang ghen tị sao?" Bắc Ly Chí không nghĩ đến, tứ hoàng huynh ngày thường vô tranh với đời, dễ dàng bị kẻ khác khi dễ này lại sẽ phản bác, giờ khắc này thật sự nói không nên lời.

"Ngươi." Bắc Ly Chí lạnh lùng nhìn Bắc Ly hiên, ngoan độc trong mắt lóe lên, chỉ là Bắc Ly Hiên lại hoàn toàn không để ý..

"Bắc Ly Hiên, ngươi biết không? Ngươi thật sự làm cho người ta chán ghét. Ngươi tự mình ra vẻ thanh cao đi!" Ánh mắt Bắc Ly Chí nhìn Bắc Lý Hiên tràn đầy khinh thường và xem nhẹ, làm cho lòng ắc Ly Hiên vẫn hơi rung động, nhưng trên mặt vẫn giữ được vẻ hờ hững thoát tục như trước.

"Quên đi, không có thời gian ở đây lãng phí cùng ngươi, ta còn phải đi gặp mặt mỹ nhân. Tứ hoàng huynh ở đây chậm rãi hưởng thụ đi! Hoàng đệ sẽ không tiếp tục bồi." Bắc Ly Chí lạnh nhạt cười, sau đó xoay người bước đi.

Gió nhẹ nhàng thổi, trong đó giống như còn pha lẫn chút ánh sáng bạc. Ở dưới ánh mặt trời, sáng rực chói mắt dị thường.

Bắc Ly Hiên giơ lên bàn tay, nhìn ánh mắt trời soi lên da thịt quá mức trong sáng, trong lòng quặn đau. Nhiệt độ ấm nóng trên má nói rõ thất thố của hắn lúc này.

Đúng như hắn từng nghĩ, rơi vào trong ôn nhu ngắn ngủi của người nọ, không thể nghi ngờ chính là tự chọn rơi vào trong địa ngục.

Cao Uyển Ước....

Bắc Ly Hiên vuốt ve khuôn mặt thanh lệ xuất trần của mình.

So với Cao Uyển Ước, hắn vô cùng ưu tú, nhưng mà lại không có được may mắn như Cao Uyển Ước.

Hắn không thể phủ nhận, Cao Uyển Ước là một nữ tử làm cho người khác ghen tị. Nếu không cũng sẽ không làm cho Bắc Ly Chí vẫn luôn yêu mị nhìn như vô tâm để ý đến vậy, cũng sẽ không làm cho tâm của hắn đau như thế, bởi vì hắn không thể có được sự may mắn của Cao Uyển Ước.

Bắc Ly Hiên nhìn về phía chân trời, trong mắt hơi nước tràn ngập, vẻ mặt ưu thương tuyệt vọng lúc này làm cho hắn tăng thêm một loại mềm yếu làm cho người khác muốn mạnh mẽ ôm vào trong ngực yêu thương. Thế nhưng người trong lòng của Bắc Ly Hiên lại không nhìn thấy, nhưng nếu thấy được thì sẽ có gì khác biệt sao? Ai - cũng không thể nói ra được đáp án.

_______________________

Trải qua nhiều lần kéo tơ, phá kén, tầng tầng lớp lớp thẩm vấn và tra tấn, các triều thần ở Đông Chúc quốc bất kể ngày đêm điều tra, cuối cùng sau mười ngày cũng tìm được hung phạm.

Khiến cho người khác kinh sợ chính là hung thủ lại là một nữ tử.

Càng kinh ngạc hơn chính là nữ tử này chính là người được gọi là đệ nhất tài nữ của Đông Chúc quốc, nhi nữ của Hộ bộ thượng thư Quách Bách Xuyên, Quách Điềm Nhi.

Không trách vì sao mọi người lại kinh sợ.

Quách Điềm Nhi này diện mạo đoan trang, xinh đẹp tuyệt trần, dáng người thướt tha, còn tinh thông cầm kỳ thi họa, tâm địa cũng thiện lương, đã từng nhiều lần cứu tế dân nghèo, cho cháo tặng dược, đã làm không ít việc thiện, cực kỳ có uy vọng ở dân gian.

Có thể làm ra chuyện như vậy, thật sự là cho người ta có chút hoài nghi.

Đương nhiên hung thủ tìm được lần này đã trải qua rất nhiều tra khảo và thẩm huấn của bọn họ. Ngay cả Hộ bộ thượng thư cũng bận bịu rất nhiều vì đại sự thế này. Cho nên hung thủ không thể nghi ngờ chính là Quách Điềm Nhi.

Quách Điềm Nhi này từ nhỏ bởi vì tướng mạo điềm mỹ khả ái, làm cho người khác cực kỳ ưa thích, lại xuất thân danh môn. Còn tự thân chăm chỉ hiếu học, các phương diện tài học đều luyện đến giỏi hoàn hảo.

Hơn nữa lớn lên càng vô cùng tú lệ, trở thành hiền thê hoàn mỹ trong lòng vô số nam tử. Từ khi tròn 20, người đến cửa đề thân nối liền không dứt, nên Quách Điềm Nhi càng được yêu chiều..

(Thiếu nữ 20 tuổi có thể tự quyết định hôn phối của mình chính là tự thân, sau đó nam tử đến lễ thành nhân sẽ có thể thành thân, tương tự, nữ tử ở thời kỳ trưởng thành, 30 tuổi sẽ có thể thành thân.)

Mỗi một người đều nâng nàng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Cũng dần nuông chiều Quách Điềm Nhi trở thành người duy ngã độc tôn, tâm lý cao ngạo, tự phụ, xem mình là trung tâm.

Vì vậy khi ở tiệc đáp tạ Đông Chúc Vĩnh Hạ tổ chức vì Mạc Danh, một người rực rỡ như ánh dương, thanh lãnh tuyệt luân không ai có thể không chú ý, lại không nhìn nàng dù một ánh mắt. Quách Điềm Nhi tức giận, một là vì Mạc Danh cướp đi sự chú ý thuộc về Quách Điềm Nhi; hai, càng làm cho Quách Điềm Nhi tức giận hơn, chính là vì ánh mắt của người cướp đi sự chú ý thuộc về nàng từ đầu đến cuối chỉ nằm trên người nữ tử dung mạo xấu xí kia.

Quách Điềm Nhi ưu tú như thế, Bắc Ly Mạc Danh không nhìn, mà lại không có mắt chọn một nữ tử bình tầm thường như vậy. Cho nên Quách Điềm Nhi không phục, nàng mua chuộc một tỳ nữ của Đông Chúc quốc, chế ra một ít dược sảy thai, sau đó ngây ngô kêu thủ hạ hạ độc Cao Uyển Ước.

Biết được chân tướng, không người nào không xôn xao.

Đây là tâm lý ghen tị của nữ tử sao?

Thật là đáng sợ, chỉ bị người khác cướp đi một chút hào quang mà đã có ý nghĩ độc ác hại người. Thật đúng là người không thể nhìn tướng mạo.

Cũng làm cho mọi người phải suy nghĩ, nữ tử cũng không dễ trêu chọc, nếu chọc giận ai biết hậu quả sẽ thế nào....

Thế nhưng điều càng làm cho mọi người ở Đông Chúc khẩn trương chính là thái độ và cách làm của Mạc Danh.

Tuy rằng lần này bọn họ có chứng cứ xác thật, nhưng cũng không dám chắc Bắc Ly Mạc Danh có tin chuyện hoang đường như vậy không. Hoặc nói là, Bắc Ly Mạc Danh có chọn tin hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net