Chương 22: Cuộc Chơi Ái Tình?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghe xong sự tình ở trên triều, Mạc Danh thản nhiên gật đầu, sau đó liền rời khỏi.

Tối đó Đông Chúc Vĩnh Hạ lại một lần nữa tổ chức yến hội vì Mạc Danh.

Ở yến hội, Mạc Danh cũng không quan tâm đến mọi người ở đại điện, chỉ một lòng ân cần gắp thức ăn, rót nước cho Cao Uyển Ước. Tất cả người nhìn thấy đều vừa ghen tị vừa hâm mộ.

Đông Chúc Vĩnh Hạ nhìn thấy Mạc Danh như vậy, trong lòng cực kỳ sinh khí, rõ ràng Bắc Ly Mạc Danh hiểu rõ tâm tư của hắn, vẫn còn thế này thế nọ trước mặt công chúng, là vì chưa từng để ý đến cảm tình của hắn sao?

Đông Chúc Vĩnh Hạ xiết chặt nắm tay, trên mặt vẫn bày ra nụ cười đạm nhạt.

"Lục hoàng tử muốn xử trí Quách Điềm Nhi như thế nào." Tuy rằng thanh âm của Đông Chúc Vĩnh Hạ không lớn, nhưng mọi người ở đây đều nghe vào tai. Lúc này, tất cả mọi người đều chuyển tầm mắt về Mạc Danh, lắng nghe đáp án của y.

Mạc Danh không nói gì, chỉ có ngón tay tinh nghịch chơi đùa, thưởng thức sợi tóc của Cao Uyển Ước, hoàn toàn không quan tâm đến tâm tình cấp thiết của mọi người.

Cao Uyển Ước vỗ nhẹ lên tay của Mạc Danh, sau đó ôn nhu cười cười, quay đầu nhìn về phía Đông Chúc Vĩnh Hạ.

"Hoàng đế Đông Chúc, ta cũng không có việc gì, không cần phải truy cứu. Quác tiểu thư kia chắc hẳn cũng chỉ nhất thời hành động theo cảm tính, ta nghĩ hiện tại nàng nhất định cũng rất hối hận." Thái độ xử sự dịu dàng thân thiết, cử chỉ khéo léo hào phóng, mặc dù không có dung mạo tuyệt thế, lại có một loại tư vi khác, cũng không quái lạ vì sao Bắc Ly Mạc Danh lại yêu thích.

Lúc Này, Mạc Danh đột nhiên lại nở một nụ cười nhu hòa, nụ cười này thật sự làm cho hoa nhường nguyệt thẹn, làm băng tuyết tan chảy. Mọi người một lần nữa lại trầm mê trong dung mạo tuyệt thế của Mạc Danh.

"Nếu Uyển Nhi đã nói vậy, vậy thì không cần tính toán nữa!" Nghe Mạc Danh nói lời này, tất cả mọi người đều nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhưng mà mọi người còn chưa kịp hít vào, Mạc Danh lại tiếp tục nói."

"Nhưng lục vương phi của Bắc Ly quốc ta bị hạ độc trong yến tiệc của Đông Chúc quốc cũng là sự thật, nếu cứ như vậy mà bỏ qua, chỉ sợ không thể ngăn được cái miệng nhàn rỗi của thiên hạ! Bởi vì cứ bỏ qua như vậy, phải chăng chứng minh Đông Chúc quốc quá không để tâm đến người của Bắc Ly, sợ rằng đến lúc đó ngược lại sẽ gây ra hoảng loạn a!" Mạc Danh tựa như nghi hoặc nói.

Bất quá lời Mạc Danh nói cũng rất có đạo lý, nếu cứ cho qua đơn giản như vậy làm sao phục chúng. Vốn là đại sự như vậy, thậm chí có thể tạo thành trọng tội khiến cả nhà bị trảm, bây giờ trừng phạt gì cũng không có, phu thê Mạc Danh có lẽ không để ý, nhưng Bắc Ly quốc có thể cứ vậy bỏ qua sao.

Mọi người đen mặt, nghiêm túc chờ đợi lời tiếp theo của Mạc Danh.

"Cho nên, coi như bồi thường, bản vương nghĩ không bằng cứ để Đông Chúc nợ bản vương một nhân tình có được không. Nếu ngày nào đó bản vương cần lại dùng đến." Mạc Danh cười nhẹ nhìn về phía triều thần của Đông Chúc quốc.

Nhìn sắc mặt đen đến không thể đen hơn của bọn họ, Mạc Danh cười đến thật vô hại.

Tuy lời của Mạc Danh rất có đạo lý, nhưng đường đường là một quốc gia lại nợ nhân tình của một người, lại còn là hoàng tử của một nước khác, chuyện này vừa lớn cũng vừa nhỏ, Đông Chúc làm sao có thể dễ dàng đáp ứng đây!

Mạc Danh trào phúng cười.

"Nếu Đông Chúc khó xử như vậy, vậy thì quên đi." Ngữ khí không phải uyển chuyển mà mang theo khinh thường.

Trong lòng chúng thần Đông Chúc căng thẳng, với khí phách như vậy của Bắc Ly Mạc Danh, sợ là bọn họ vừa đi, thể diện của Đông Chúc quốc cũng mất sạch.

"Đông Chúc quốc nào phải là một quốc gia ngang ngược vô lý, nay lục vương phi của Bắc Ly bị hại ở nước ta, Đông Chúc đương nhiên phải cho một công đạo. Vậy trẫm đồng ý, chỉ cần lục hoàng tử không đòi hỏi việc gì nguy hại đến sự yên bình và phồn vinh của Đông Chúc quốc, nhân tình mà Đông Chúc quốc nợ lục hoàng tử sẽ luôn có hiệu lực." Đông Chúc Vĩnh Hạ bình tĩnh nhìn Mạc Danh.

Cảm tình dao động trong mắt sao có thể nói hết trong một câu.

Mạc Danh nhẹ nhếch khóe miệng, nâng lên ly rượu kính Đông Chúc Vĩnh Hạ.

"Đông Chúc đế thâm minh đại nghĩa như vậy, dưới thống trị của Đông Chúc đế, Đông Chúc quốc nhất định phồn vinh hưng thịnh." Nói xong, Mạc Danh ngửa đầu uống cạn, sau đó lại nâng lên một ly rượu khác.

"Bắc Ly Mạc Danh gần đây bởi vì sự kiện thê tử bị hạ độc, tích tụ trong lòng khó tiêu tan, thái độ đã quá mức vô lễ, mong các vị sẽ lượng thứ, tại hạ tự phạt ba ly xem như bồi tội." Ừng ực ừng ực ừng ực, ba ly rượu rót vào bụng, hào phóng thản nhiên không nói nên lời.

Trong lòng mọi người ai thán.

Bắc Ly Mạc Danh không hổ là người trong hoàng thất. Giảo hoạt đa đoan, không chỉ chiếm được hứa hẹn nhân tình của Đông Chúc quốc, sau đó còn lập tức giảm nhẹ thái độ, giải thích cho hành động bá đạo vô lý nhiều ngày qua, làm cho ai cũng không tìm được lý do nào làm khó dễ.

Một nước cờ này của Bắc Ly Mạc Danh thật sự rất cao tay.

Sự sợ hãi đối với Mạc Danh cũng lại nhân lên, một người có thể luôn luôn làm cho bản thân dưới tình huống bất lợi nhận được lợi ích tốt nhất mới chính là địch thủ đáng sợ nhất.

Thời gian ở cùng sau đó, thái độ của Mạc Danh quả thật nhẹ nhàng hơn không ít, ôn hoà hơn không ít. Khiến cho người ta không thể tin được lúc trước Mạc Danh vì chuyện của ái phi mà có thể tùy tiện kích phát lửa giận. Sự thật là gì, cũng chỉ có thể tự bọn họ suy đoán.

Tiếp theo chính là lúc Đông Chúc Vĩnh Hạ thực hiện lời hứa của chính mình.

Hai ngày sau đó, Đông Chúc Vĩnh Hạ mang đám người Mạc Danh dạo chơi trong hoàng cung, và còn ngắm nhìn tình hình của kinh thành Đông Chúc quốc, nếm thử mùi vị đủ loại món ăn dân gian ở khắp Đông Chúc.

Đông Chúc Vĩnh Hạ thể hiện phong thái gia chủ.

"Lục hoàng tử có cảm thấy vui không?" Lúc này Vũ Tây đang ở xa xa thả diều, Cao Uyển Ước có lẽ đã lâu không được vui chơi thoải mái như vậy, cho nên cũng ở bên một bên quan sát, Ưu Mạch và Lộ Dịch ở bên cạnh bảo hộ Cao Uyển Ước. Để tránh quấy rầy đến hứng thú của bọn họ, các thị vệ phòng thủ ở một nơi cách bọn họ 10 trượng (33,33 mét).

Nói cách khác, hiện giờ chỉ có Đông Chúc Vĩnh Hạ và Mạc Danh ở nơi này.

Mà hiện tại, Đông Chúc Vĩnh Hạ đang đứng ở phía sau Mạc Danh, hơi thở ấm áp thổi lên vành tai và sau cổ của Mạc Danh, mang đến một trận cảm giác tê ngứa.

"Rất không tồi." Mạc Danh di chuyển một bước. Thế nhưng Đông Chúc Vĩnh Hạ cũng không buông tha, cũng từ sau bước theo, tiến đến gần, hơn nữa lúc này còn dựa vào gần hơn. Bàn tay còn chậm rãi di chuyển lên trước ngực Mạc Danh, bắt đầu nhẹ nhàng xoa lên, cũng dần dần có xu thế đi xuống.

"Đông Chúc đế không cảm thấy như vậy đã vượt quá rồi sao?" Mạc Danh lạnh lùng nói, hoàn toàn không cảm thấy bị khơi mào tình dục.

"Trẫm nhớ rõ, trẫm đã từng nói rất muốn có được ngươi không phải sao?" Đông Chúc Vĩnh Hạ không quan tâm đến phản đối của Mạc Danh, đôi môi mang theo tình dục hôn lên vành tai Mạc Danh. Thân thể Mạc Danh chấn động, đột nhiên đẩy Đông Chúc Vĩnh Hạ ra.

"Thế nhưng bản vương cũng chưa từng đáp ứng sẽ tự nguyện bị Đông Chúc đế ngươi bắt lấy đi!" Mạc Danh cười lạnh, châm chọc trong mắt kia tựa hồ là cười nhạo Đông Chúc Vĩnh Hạ không biết lượng sức.

"Bắc Ly Mạc Danh, ngươi thật sự làm cho người ta có ý niệm muốn chiếm đoạt, đây là kết quả mà ngươi muốn sao? Vô thanh vô tức mê hoặc người khác, sau đó lại mạnh mẽ đẩy ra." Đông Chúc Vĩnh Hạ nguy hiểm nheo mắt lại.

"Việc này dường như cũng không phải việc mà Đông Chúc đế nên quản đi!" Mạc Danh lạnh nhạt cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

"Vì ngươi là người trẫm sắp săn đoạt, trẫm làm sao có thể để cho người khác có cơ hội đến gần ngươi!" Đông Chúc Vĩnh Hạ nghiêm túc tuyên thệ.

"A! Đông Chúc đế có thể quản được người trong thiên hạ sao?" Mạc Danh quay đầu nhìn những người đang chơi diều ở xa xa.

"Cho dù ngươi muốn, cũng phải xem bản vương có bằng lòng cho ngươi cơ hội kia không. Đông Chúc đế không nên phạm vào tật xấu mà người làm đế vương đều phạm phải a!" Mạc Danh buồn cười nhìn Đông Chúc Vĩnh Hạ.

"Là tật xấu gì?" Ánh mắt Đông Chúc Vĩnh Hạ sắc bén nhìn Mạc Danh, tuy là Đông Chúc Vĩnh Hạ muốn bắt lấy Mạc Danh, nhưng ái tình giữa bọn họ càng giống như cuộc chơi truy đuổi, một cuộc quyết đấu giữa vương giả.

"Sự bá đạo của đế vương thường là trở ngại không nên có nhất trong ái tình, bởi vì đó là không tôn trọng ái nhân, chuyên quyền quá mức sẽ chỉ làm cho tâm của ái nhân càng xa cách." Mạc Danh vuốt vuốt mái tóc, thản nhiên nói.

"A! Vậy nếu ta thay đổi thái độ, thì ngươi sẽ đáp ứng sao?" Đông Chúc Vĩnh Hạ híp mắt cười nói, còn nhạy bén lập tức thay đổi xưng hô.

"Tri thức về ái tình rất thâm sâu, không phải nói vài câu là có thể hiểu được, hơn nữa ta không tin vào thứ này." Mạc Danh quay đầu, ánh mắt bình tĩnh như ban đầu, không biểu lộ một chút cảm tình dư thừa.

"Thật sao? Vậy còn chuyện về vương phi thì thế nào đây!" Nhắc đến người này, trong lòng Đông Chúc Vĩnh Hạ lại siết chặt. Là một đế vương vô tình, hắn làm sao tin tưởng tình ái. Nhưng nếu không phải vì Bắc Ly Mạc Danh khiến cho hắn hứng thú, hắn sao có thể ở đây thảo luận thứ ái tình làm cho hắn coi thường trước kia!

"Đông Chúc đế không biết đạo lý lời đồn đãi không thể hoàn toàn tin tưởng sao? Bất quá, nàng là một nữ nhân tốt, ta nghĩ nếu ta phải yêu một ai, nàng là một lựa chọn không tồi, không phải sao?" Đông Chúc Vĩnh Hạ lạnh lùng nghiêm mặt nhìn vẻ mặt việc này không liên quan đến ta của Mạc Danh.

"Bắc Ly Mạc Danh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Sở tác sở vi (hành động) của Bắc Ly Mạc Danh này thật sự làm cho người ta không thể đoán được, nếu nói Bắc Ly Mạc Danh cố ý tiếp cận hắn cũng không giống, nhưng nếu nói không phải cố ý, trái lại làm cho người ta hoài nghi.

"Làm gì a! Ta chỉ muốn làm cho cuộc sống này thú vị hơn một chút. Đông Chúc đế không thấy cuộc sống hiện tại quá vô vị, quá cứng nhắc sao? Làm cho thế giới điên cuồng một lần được không!" Tuy là câu hỏi, nhưng Đông Chúc Vĩnh Hạ có thấy rõ sự cuồng nhiệt trong mắt Mạc Danh, Mạc Danh không phải chỉ nói đùa.

"Đúng a! Quá trầm muộn, chỉ là so với làm cho thế giới này điên cuồng, làm cho ngươi thần phục dưới ta, lại càng khiến cho ta cảm thấy hứng thú." Đông Chúc Vĩnh Hạ ngạo nghễ cười, giờ phút này khí phách vương giả nắm chắc thắng lợi hoàn toàn hiện ra, làm cho Mạc Danh cũng không thể không thừa nhận, Đông Chúc Vĩnh Hạ quả thật có tư bản của một đế vương.

Nhưng mà, làm cho y thần phục sao?

Vậy thì chờ thêm một vạn năm cũng không có khả năng.

Mạc Danh cười lạnh, ái tình là gì? Kia bất quá là một trò đùa ngu ngốc mà các nhân sĩ nhàm chán dùng để làm cho cuộc sống thêm chút thú vị. Y chưa bao giờ tin những thứ này, tự giác khi làm sát thủ đã sớm làm cho y quên mất cảm giác động tâm, hơn nữa y cũng không cảm thấy thứ kia có gì đáng để luyến tiếc. Bởi vì y vẫn luôn cho rằng ái tình cũng chỉ là hành vi thất thường do hormone phân bố quá thừa mới tạm thời tạo ra mà thôi.

Y vẫn chưa từng có cảm giác kia là vì hormone của y phân bố bình thường thế thôi.

Nhưng ngược lại y cũng sẽ không cự tuyệt lời khiêu chiến của người khác. Hơn nữa người này còn là một người thú vị được y thừa nhận.

Vì vậy, Đông Chúc Vĩnh Hạ ngàn vạn lần đừng để cho y thất vọng.

Bánh răng vận mệnh dường như bắt đầu chân chính chuyển động tại một khắc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net