Chương 24: Tự Làm Tự Chịu (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe ngựa chậm rãi chạy về hướng hoàng cung. Ban đầu Mạc Danh đúng là ở trong hoàng cung, bất quá sau khi độc của Cao Uyển Ước được giải, Mạc Danh mượn lý do bởi vì bất an, cuối cùng nhất quyết rời đi khỏi hoàng cung. Nơi ở hiện tại là trong biệt viện của hoàng gia do Đông Chúc Vĩnh Hạ cố ý an bài.

"Dừng lại, là người nào?" Lúc này, đột nhiên có một giọng nam hơi chút thô lỗ vang lên, có lẽ là đã đến cửa hoàng cung.

"Ngồi trong xe ngựa chính là lục hoàng tử của Bắc Ly quốc, đêm nay phụng chỉ đến dự tiệc. Còn không mau nhường đường." Người đánh xe, cũng chính là thị vệ bên người của Đông Chúc Vĩnh Hạ, giơ lên lệnh bài Đông Chúc Vĩnh Hạ đặc biệt giao cho, kiêu ngạo nói với thủ vệ gác cổng.

Thủ vệ gác cổng nhìn thấy lệnh bài kia, đầu tiên là cả kinh, tiếp theo liền lập tức quỳ xuống.

"Tham kiến lục hoàng tử." Sau đó thị vệ đánh xe nhấc tay, xe ngựa lại chuyện động.

Xe ngựa lung lay lung lay chạy không bao lâu đã đến địa điểm chỉ định, một đường này không xuất hiện thêm người nào tra hỏi.

Mạc Danh bước xuống xe ngựa, nhìn trái nhìn phải.

Đường đường là hoàng cung Đông Chúc, bây giờ lại yên tĩnh đến quỷ dị, không thể không nói, hôm nay quả thật đặc biệt a.

Mạc Danh cười cười nhìn cung điện tráng lệ trước mắt, đây là tẩm điện của Đông Chúc Vĩnh Hạ đi!

Nơi quan trọng của hoàng cung, nhưng y lại không thấy được một người gác đêm. Đông Chúc Vĩnh Hạ, ngươi quá xem nhẹ Bắc Ly Mạc Danh ta, hay là ngươi cho rằng ngươi không cần thiết phải che giấu gì, làm việc cũng quá nổi bật đi!

Thị vệ đánh xe đi đến trước cửa, dừng lại cung kính nói: "Bệ hạ, lục hoàng tử đã đến."

Sau đó liền nghe thấy thanh âm từ tính, âm trầm thấp từ bên trong vang lên: "Vào đi!"

Thị vệ kia sau khi nghe được thanh âm, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cúi đầu hướng Mạc Danh nói: "Lục hoàng tử, mời."

Mạc Danh gật đầu, sau đó bước vào trong. Thị vệ ở sau nhẹ nhàng kéo cửa lại, tiếp theo đi đến một nơi cách đó ba trương (10 mét) dừng lại, sau đó lại có bảy người khí tức rất nhỏ, chia ra vây quanh bốn góc tẩm cung của Đông Chúc Vĩnh Hạ. Tất cả đều không có cảm giác như đang tồn tại, vì vậy có thể thấy rõ, những người này đều là cao thủ.

Mạc Danh ngẩng đầu nhìn Đông Chúc Vĩnh Hạ ngồi trước bàn, cầm chén rượu, cười ôn hòa nhìn y. Mạc Danh cũng kéo lên một nụ cười nghiền ngẫm đi về phía trước.

"Đã trễ thế này, không biết Đông Chúc đế gọi Mạc Danh đến là có chuyện gì?" Mạc Danh biết rõ còn cố ý hỏi.

"Buổi đêm hôm nay vô cùng đẹp, ta cùng Mạc Danh nâng chén thưởng rượu được không. Đây coi như là trẫm, gia chủ nơi này, làm cho Mạc Danh." Mạc Danh nhìn thấy cửa sổ đóng chặt, thật đúng là cảnh sắc đẹp thích hợp để đãi khách a.

"Được, vậy Mạc Danh liền cung kính không bằng tuân lệnh." Nói xong, Mạc Danh cầm lấy chén rượu trên bàn, ngửa đầu hào phóng uống cạn, đảo mắt nhìn ánh mắt trong nháy mắt sáng ngời của Đông Chúc Vĩnh Hạ.

Mạc Danh âm thầm cười lạnh, thủ đoạn chơi đùa của Đông Chúc Vĩnh Hạ hôm nay cũng quá ngây thơ đi! Thật không giống như hắn thường ngày.

Sau đó Đông Chúc Vĩnh Hạ lại khuyến khích y uống không ít rượu. Mà trên mặt Mạc Danh cũng dần dần nhuộm lên một chút màu đỏ, nhìn ánh mắt càng ngày càng sáng của Đông Chúc Vĩnh Hạ, Mạc Danh chợt có chút châm chọc bật cười thành tiếng.

"Đông Chúc đế cũng sẽ chơi một trò chơi nhược trí như vậy, thật sự làm cho người ta bất ngờ."

Nghe xong lời của Mạc Danh, Đông Chúc Vĩnh Hạ cũng không sinh khí.

"Nhưng mà Mạc Danh vẫn là tự nguyện đến đây, không phải sao?" Đông Chúc Vĩnh Hạ ngồi xuống bên cạnh Mạc Danh, bàn tay tự nhiên quấn lên thắt lưng dẻo dai của y.

"Trong rượu là thứ gì?" Mạc Danh không đẩy tay của Đông Chúc Vĩnh Hạ ra, lại rót cho mình một chén rượu, mới thản nhiên hỏi.

"Mạc Danh biết rượu bị hạ dược còn uống a, vì sao vậy!" Đông Chúc Vĩnh Hạ không trả lời câu hỏi của Mạc Danh, mà dựa vào Mạc Danh, tinh quang trong mắt lấp lóe, hứng thú cũng tăng lên.

"Là thứ gì?" Rượu vẫn một chén, một chén rót xuống bụng, mặt của Mạc Danh cũng càng ngày càng hồng nhuận.

"Thứ này gọi là 'Tình Mị', một loại hương khí đặc biệt kết hợp cùng một loại mị dược cực phẩm, sau khi dùng không có tác dụng phụ, sẽ chỉ làm cho người ta dục tiên dục tử, triền miên không dứt." Với sự khôn ngoan của Mạc Danh, Đông Chúc Vĩnh Hạ cũng không có ý muốn giấu diếm, cho nên hiện tại cũng liền thành thật nói ra.

"Thật là khẩn trương nha! Nhưng mà làm như vậy, Đông Chúc Đế cảm thấy có ý nghĩa sao?" Mạc Danh hào phóng không thèm để ý, cũng không bởi vì lời của Đông Chúc Vĩnh Hạ mà sinh ra tâm tình lo sợ.

Đến lúc này, Đông Chúc Vĩnh Hạ cũng có chút nghi hoặc, nếu đã biết, vì sao Mạc Danh còn muốn uống thứ rượu bị hạ dược kia, chẳng lẽ dược hiệu không có tác dụng với Mạc Danh sao?

Nhưng nhìn lại khuôn mặt càng ngày càng hồng nhuận mê người, bàn tay rốt cuộc dừng lại hành động không ngừng rót rượu, và hô hấp có chút bất ổn của Mạc Danh, rõ ràng là triệu chứng của trung dược.

Vì vậy, Đông Chúc Vĩnh Hạ không để ý đến sự nghi hoặc trong lòng kia.

Mạc Danh không nói thêm gì nữa, xem ra thứ dược này đúng là cực phẩm, trên người càng ngày càng nóng, thể lực cũng dần chống đỡ không nổi. Mạc Danh không còn cách nào, bởi vì nếu không muốn ngã xuống, cũng chỉ có thể trước tiên dựa vào Đông Chúc Vĩnh Hạ. Đương nhiên Đông Chúc Vĩnh Hạ cũng vui vẻ nhận lấy 'yêu thương nhung nhớ' của Mạc Danh, nhưng mà đây cũng là do hắn tự nghĩ.

Bàn tay của Đông Chúc Vĩnh Hạ chậm rãi duỗi đến vạt áo của Mạc Danh, chậm rãi thâm nhập vào trong.

Vân vê xoa nắn thật là sắc tình và ái muội, lúc này Mạc Danh vẫn nhắm mắt không nói gì như cũ. Hiệu lực của thứ dược này thật đúng là mãnh liệt.

Đông Chúc Vĩnh Hạ bên cạnh thấy mị dược đã có hiệu lực, cũng không quản những chuyện khác, bắt đầu chậm rãi cởi y phục của hai người. Môi cũng dừng lên da thịt trơn mịn nhẵn nhụi tựa như tơ lụa của Mạc Danh.

Mạc Danh cúi đầu nhìn Đông Chúc Vĩnh Hạ không ngừng hoạt động khai khẩn trên người y, làm cho hôn ngân đỏ sẫm không ngừng hiện lên trên làn da, khóe miệng hơi giương lên. Lộ ra một nụ cười khuynh thành tà mị.

Đông Chúc Vĩnh Hạ chờ không được vội ôm lấy Mạc Danh từ bên bàn đi đến giường.

Hiện tại hai người cả người đều xích lõa, Mạc Danh bởi vì hiệu lực của dược vật, thân thể cũng phiếm đỏ bất thường, kết hợp với da thịt như tơ lụa và dung mạo tuyệt thế của Mạc Danh dụ hoặc nói không nên lời.

Đông Chúc Vĩnh Hạ khó khăn nuốt nuốt nước miếng, môi không chút khách khí ngừng lại trước ngực Mạc Danh, tay vẫn tiếp tục tình sắc vuốt ve.

Mạc Danh cũng phối hợp phát ra tiếng rên rỉ, "Ân! A!", cực kỳ dụ hoặc. Bởi vì thanh âm của Mạc Danh thiên về trầm thấp thanh lãnh, hơn nữa còn mang theo chút khàn khàn và từ tính khác thường tình sắc rên rỉ, loại thanh âm hết sức thuần túy này hoàn toàn làm cho Đông Chúc Vĩnh Hạ chìm đắm vào trong sự dụ hoặc Mạc Danh tạo ra.

Lúc này, Mạc Danh mở ra đôi mắt xinh đẹp như nước, mang theo ý cười nhợt nhạt và một tầng tình dục nhàn nhạt nhìn Đông Chúc Vĩnh Hạ, đôi con ngươi băng lãnh thường ngày kia bây giờ mang chút sương mù nhìn phía ngươi, giống như muốn nói, đến đây, đến đây a, mời gọi người ta đến. Có lẽ cho dù là thần tiên vạn năng khi nhìn thấy Mạc Danh lúc này cũng sợ không chịu được sự dụ hoặc như có như không này.

Đông Chúc Vĩnh Hạ rốt cuộc chịu không được, môi càng ngày càng đi xuống, trượt xuống dưới bụng của Mạc Danh. Vật kia có chút hồng nhạt cứng thẳng, Đông Chúc Vĩnh Hạ dùng ngón tay gảy lên, thấy thân thể của Mạc Danh hơi run, Đông Chúc Vĩnh Hạ tà khí cười.

Đột nhiên hiếu kỳ muốn biết thứ này ở trong miệng sẽ như thế nào, mà hắn thật ra chủ yếu là muốn nhìn thấy phản ứng của Mạc Danh.

Đông Chúc Vĩnh Hạ phải nói là thập phần quen thuộc với tình huống trước mặt, nhưng mà trước kia hắn luôn cho rằng loại chuyện này với hắn mà nói là một việc sỉ nhục, từ trước đến giờ hắn chưa từng làm chuyện này, cho nên tương đối mới lạ.

Mặc dù thứ trong miệng không có mùi vị gì, nhưng mà cũng không có vị ngọt như tưởng tượng. Bởi rằng người khác làm chuyện như vậy bất quá cũng chỉ là muốn lấy lòng người trong lòng, cho nên Đông Chúc Vĩnh Hạ ngược lại chỉ liếm lộng vài lần đã đi xuống, dừng lại loại chuyện không có ích lợi đối với hắn này.

Nhưng mà, lúc này sau gáy đột nhiên xuất hiện một bàn tay, là tay của Mạc Danh, gắt gao đè lại đầu của Đông Chúc Vĩnh Hạ, không cho phép hắn dừng lại.

Đông Chúc Vĩnh Hạ vốn vừa định nổi giận, nhưng khi nhìn thấy Mạc Danh đang thoải mái đến híp mắt, tựa như khiêu khích mà nhìn hắn, cũng làm cho hắn vứt bỏ đấu tranh. Nhưng mà hắn vì quá chú trọng đến tình hình, mà hoàn toàn không chú ý hiện tại làm sao Mạc Danh lại đột nhiên có khí lực này.

Nên biết, người trúng loại mị dược cực phẩm trong tình mị này, thường thường đều cả người vô lực, dục hỏa thiêu đốt.

Đông Chúc Vĩnh Hạ một bên cố sức liếm lộng lấy lòng Mạc Danh, một bên hơi ngẩng đầu nhìn bộ dáng thoải mái của Mạc Danh.

Ha ha, hắn là đế vương, cần phải bảo vệ con mồi của mình thật tốt. Có một số việc, quá kiên trì không phải không tốt, nhưng nếu không có lợi cho mình, vậy cũng không cần phải kiên trì.

Đông Chúc Vĩnh Hạ vui mừng trong lòng, hôm nay dường như là một ngày may mắn của hắn đây.

Không hổ là đế vương, mặc dù là lần đầu tiên cũng đã chầm chậm tìm được quy luật và phương pháp. Đông Chúc Vĩnh Hạ không ngừng phun ra nuốt vào, mỗi lần khi sắp phun ra toàn bộ đều dùng đầu lưỡi mềm mại quấn quanh vài vòng ở đỉnh vật cứng của Mạc Danh, nếu Mạc Danh không phát ra tiếng rên ngọt nị chết người không đền mạng, sẽ ngừng lại.

Đương nhiên Đông Chúc Vĩnh Hạ cũng không chỉ dừng lại như vậy, bàn tay của hắn không có khi nào là hoạt động. Đầu tiên là vuốt ve, xoa nắn hồng anh trước ngực của Mạc Danh, ở mỗi lần Mạc Danh càng rung động dữ dội, giữ chặt đầu hắn, hắn lại sẽ nhẹ nhàng công kích, vẽ vài vòng xung quanh hồng anh, đổi lại Mạc Danh càng ra sức rên rỉ.

Bất quá, hạ thân của Đông Chúc Vĩnh Hạ xác thực càng ngày càng trướng lợi hại. Hiện tại, Đông Chúc Vĩnh Hạ đã không còn thời gian và kiên nhẫn tiếp tục tán tỉnh, bàn tay hướng về dưới gối đầu, lấy ra một bình sứ bằng bạch ngọc. Vừa mở ra, một mùi thơm dịu đập vào mũi, Đông Chúc Vĩnh Hạ cực lực đổ ra hơn nửa bình, sau đó vói đến phía sau của Mạc Danh.

Mạc Danh cảm giác bàn tay phía sau đã chạm đến nơi hắn không nên chạm đến, mặt mày hàm chứa chút ý cười, sau đó động động ngón tay, đột nhiên nắm chặt lại. Sau đó sự cuồng ngạo lại lần nữa xuất hiện trong đôi mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net