Chương 25: Tự Làm Tự Chịu (3) **H**

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn tay của Đông Chúc Vĩnh Hạ chậm chạp dừng lại ở cánh mông Mạc Danh, bôi loạn lên. Ngón tay chậm rãi tách ra, đang định tiến vào, đột nhiên bị người kiên định bắt lấy cổ tay. Đông Chúc Vĩnh Hạ khó tin ngẩng đầu, nhìn thấy Mạc Danh đang tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.

Chợt ý thức được nghi hoặc trước đó của hắn đã được xác thực. Vừa định mạnh mẽ vùng ra, lại bất ngờ bị một trận trời đất quay cuồng, chỉ cảm thấy trong nháy mắt đầu óc trống rỗng. Khi lấy lại thanh tĩnh liền lập tức ra sức chống cự.

Rõ ràng nhìn thấy hiện tại Mạc Danh không biết từ lúc nào có thêm một cái đai lưng màu đen, ánh mắt của Đông Chúc Vĩnh Hạ hiện lên lệ quang, càng kịch liệt vùng vẫy. Chỉ là thân thể bỗng nhiên cứng đờ, hoàn toàn không có cách nào hoạt động. Mạc Danh thành thục nhanh chóng trói hai tay Đông Chúc Vĩnh Hạ, buộc ở cột giường.

Sau khi ngắm nhìn một lúc, lại không quá hài lòng tháo ra, sau đó lần nữa buộc lại. Đến cuối cùng thắt thành một cái nơ con bướm. Sau đó mới có tâm tư nhìn đến Đông Chúc Vĩnh Hạ hai mắt bốc hỏa, một mặt như muốn ăn tươi y. Đương nhiên trong mắt lúc này là lửa giận mà không phải dục hỏa.

"Bắc Ly Mạc Danh, ngươi định làm gì, còn không mau chóng thả trẫm ra." Tay Đông Chúc Vĩnh Hạ nắm thành quyền, cố hết sức dẫn dắt nội lực, định vùng ra trói buộc trên tay.

Nhưng không ngờ cả người vẫn vô lực, lúc nãy Bắc Ly Mạc Danh không phải đã giải huyệt đạo của hắn rồi sao?

"Nha, Vĩnh Hạ không nên chống cự, đây là một phương pháp trói buộc đặc biệt, có thể làm cho người bị trói mất đi khí lực a! Nói cho ngươi biết cũng không sao." Mạc Danh ra vẻ hào phóng nói."Mấu chốt là ở trên ngón tay cái, trói chặt hai ngón tay này sẽ xuất hiện tình huống giống ngươi lúc này." 

Đông Chúc Vĩnh Hạ ngẩng đầu nhìn phương thức trói buộc của Mạc Danh, quả nhiên ở trên hai ngón tay cái được buộc thêm vài vòng.

"Được rồi, hiện tại chính là lúc cuộc chơi bắt đầu. Vĩnh Hạ nói xem, ta nên bắt đầu chơi đùa từ nơi nào mới tốt đây!" Mạc Danh nói xong, ngón tay nhéo lên hồng anh của Đông Chúc Vĩnh Hạ, sau khi hơi niết chặt, lại bất ngờ thả ra.

Đông Chúc Vĩnh Hạ đau đớn hừ thành tiếng.

"Thật là thú vị a, vậy còn thứ kia." Mạc Danh có chút hiếu kỳ nhéo nhéo thứ vẫn đứng thẳng như cũ của Đông Chúc Vĩnh Hạ.

"A....." Phân thân vốn vì tình dục mà cương cứng đứng thẳng, lúc này vì đau đớn mà hơi nhũn xuống.

Đông Chúc Vĩnh Hạ phẫn hận nhìn về phía Mạc Danh.

"Ngươi dừng tay cho ta. Nếu bây giờ thả ta ra, ta có thể bỏ qua hết chuyện cũ, nếu ngươi vẫn tiếp tục, cũng đừng trách trẫm không khách khí." Đông Chúc Vĩnh Hạ lúc này hoàn toàn lộ ra uy nghi, nếu không phải là ở trên giường, nếu không phải ở trong tình huống hiện tại, thật sự là có vài phần khí phách làm cho người ta run sợ.

Hiển nhiên Đông Chúc Vĩnh Hạ cũng biết rõ, hôm nay là hắn phạm vào kiêng kị của Mạc Danh, nhưng thật không nghĩ đến tình mị kỳ dược của thiên hạ lại bất ngờ không có tác dụng với Mạc Danh. Vì tình thế bất lợi của hắn lúc này, cho nên hắn cũng lập tức sửa lại xưng hô.

Vì là một vương giả, hắn vẫn kiên trì không cho phép Mạc Danh tiếp tục.

"Vì sao ta lại không thể a! Vĩnh Hạ là đế vương, ta cũng là hoàng tử, ngươi có thể thượng ta, ta không thể ở trên ngươi sao? Vĩnh Hạ đúng là không công bằng nha!" Mạc Danh cười mỉm nói, chỉ là ý cười không đến được đáy mắt.

"Da thịt của Vĩnh Hạ thật sự không tồi! Thường ngày bảo dưỡng thế nào." Ngón tay Mạc Danh châm lửa lên hồng anh của Đông Chúc Vĩnh Hạ, chậm rãi chuyển động đi xuống. Miệng cũng không quên phối hợp.

Đông Chúc Vĩnh hạ hoàn toàn không đáp lời, chỉ âm thầm tính toán làm sao mới có thể thoát khỏi.

"Vĩnh Hạ có thể hô lên. Những ám vệ kia của ngươi lập tức sẽ tiến vào." Mạc Danh ngừng động tác trên tay, đổi lại thưởng thức  mái tóc của Đông Chúc VĨnh Hạ.

"Ngươi biết." Lúc này trên người Đông CHúc Vĩnh Hạ hiện ra sát khí rõ ràng. Ám vệ của  hắn đều được chọn lựa kỹ càng, trải qua tầng tầng khảo nghiệm mới có tư cách trở thành ám vệ. Ngày hôm nay, ám vệ được gọi đến đều là tinh anh trong tinh anh, những người này đều rất giỏi ám sát, cũng hết sức che giấu hơi thở của chính mình. Làm sao Mạc Danh lại biết đến sự tồn tại của bọn họ. Chẳng lẽ....

"Đúng như ngươi suy nghĩ, bất quá, võ học của ta không tinh, chỉ là vừa khéo phát hiện hơi thở của bọn họ mà thôi." Mạc Danh cười lạnh. Nghe vào trong tai Đông Chúc Vĩnh Hạ thật sự vô cùng châm chọc.

"Mặc kệ thế nào, ngươi trước hết thả ta ra, ngươi chung quy cũng không muốn bởi vì việc này mà làm tổn hại hòa khí của hai nước đi!" Lời nói của Đông Chúc Vĩnh Hạ lúc này tuy rằng ấu trĩ, chính là vẫn không thể không nói ra. Hiện tại hắn không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào.

"Được thôi, Vĩnh Hạ triệu cáo thiên hạ ngươi hôm nay thị tẩm ta, ta cũng không có ý kiến. Ngươi muốn nói thế nào cũng được." Mạc Danh không để ý nói.

Đông Chúc Vĩnh Hạ thật sự buồn bực không nguôi. Hiện tại, Bắc Ly Mạc Danh cứng không ăn, bảo hắn phải làm sao cho phải.

"Mạc Danh không nghĩ đến danh dự của chính mình sao? Nên biết lời đồn như thế sau khi truyền ra, chỉ sợ không quá tốt cho ngươi." Đông Chúc Vĩnh Hạ chưa từ bỏ ý định, nói.

"Hư danh này đối với ta mà nói thật sự không quan trọng." Dứt lời, Mạc Danh liền không để cho Đông Chúc Vĩnh Hạ có cơ hội phản bác và phản kháng, hôn lên đôi môi gợi cảm của hắn.

Thân thể Đông Chúc Vĩnh Hạ không ngừng vùng vẫy, nhưng cuối cùng vẫn dần dần đắm chìm trong kỹ thuật hôn môi cao siêu của Mạc Danh.

"Vĩnh Hạ không cần kích động, nên biết rằng người từng lên giường của ta, không ai không khen ngợi kỹ thuật của ta." Mắt phượng của Mạc Danh híp lại, đôi môi anh đào hé mở, nở ra một nụ cười vô cùng tà mị có thể mê hoặc chúng sinh.

Mạc Danh thật sự cũng không khoác lác..

Mặc dù Mạc Danh không phải là người có dục vọng rất mạnh, nhưng ít không có nghĩa là không được. Còn hoàn toàn tương phản, kỹ thuật của Mạc Danh thật sự rất không tồi. Bất luận là vì nhiệm vụ mà cẩn thận nghiên cứu những điểm mẫn cảm của nam nữ hay vì chuyện gì khác. 

Hơn nữa Mạc Danh luôn giữ vững một nguyên tắc, nếu đã lên giường thì đều phải theo như nhu cầu, hắn cần phát tiết, nhưng cũng không muốn xem đối phương như công cụ tiết dục.

Trên giường, Mạc Danh có lẽ không phải ôn nhu nhất, nhưng về phần kỹ thuật xác thực tuyệt đối không có vấn đề gì. Giống như lời của Mạc Danh, bình thường nam nữ từng có quan hệ cùng Mạc Danh không có người nào sau đó không đắm chìm trong kỹ thuật cao siêu của Mạc Danh.

Nhưng mà yêu cầu đối với bạn tình của Mạc Danh thật sự rất cao, trong chuyện này không chỉ để phát tiết, ít nhất cũng nên cảnh đẹp ý vui. Mà Mạc Danh cũng không cho bất kỳ người nào lần thứ hai, cho nên vô số người mê luyến Mạc Danh đều chỉ có thể âm thầm thở dài, tự tìm kiếm một bầu bạn thật tốt. Chỉ là người đã chân chính lĩnh hội qua kỹ thuật của Mạc Danh, bầu bạn tiếp theo của bọn họ cũng bị xem nhẹ rất nhiều. Nói đến điều này, Mạc Danh quả thật hại không ít người.

Nhưng trong những người này cũng không có một người nào dám nói một chữ không, hoặc là không ngừng dây dưa quấy rầy, bởi vì cũng đã từng có ví dụ, kết quả không phải gì khác chính là cái chết.

Vì vậy tổng hợp số lượng bạn giường của Mạc Danh có lẽ không quá nhiều, so với một đế vương như Đông Chúc Vĩnh Hạ có thể nói là phượng mao lân giác (quý hiếm ít ỏi), nhưng mỗi người chắc chắn là hoàn mỹ.

Cho nên hiện tại Đông Chúc Vĩnh Hạ sao lại không đắm chìm trong cơn lốc tình dục Mạc Danh tạo ra đây!

Bất quá, Đông Chúc Vĩnh Hạ cũng bị lời vừa rồi của Mạc Danh làm cho nháy mắt khôi phục thần trí. Trong lòng đau nhói như bị kim châm tập kích, y có rất nhiều sủng thị, vì sao hắn hoàn toàn chưa từng biết.

Mà Mạc Danh cũng không lưu tâm Đông Chúc Vĩnh Hạ thất thần, bởi vì y có biện pháp khiến cho Đông Chúc Vĩnh Hạ phục hồi tinh thần.

Đầu lưỡi Mạc Danh tình sắc trượt xuống ngực Đông Chúc Vĩnh Hạ, thoáng dừng lại liền chuyển về phía hồng anh trước ngực Đông Chúc Vĩnh Hạ. 

Lúc này bàn tay lại không nhanh không chậm, giống như lò xo, từ gốc vật cương cứng của Đông Chúc Vĩnh Hạ, bắt đầu vừa xoa vừa di chuyển lên xuống. Loại thủ pháp không đau không ngứa này, tựa như gãi ngứa không đủ thỏa mãn, làm cho mặt Đông Chúc Vĩnh Hạ đỏ lên, bắt đầu hơi chuyển động thắt lưng, càng muốn nhiều hơn, nhưng trước sau không muốn phát ra tiếng rên rỉ.

Mạc Danh thật sự không vui, nhưng mà ý cười ở khóe mắt càng đậm.

"Ha ha! Vĩnh Hạ không biết là ngươi càng như vậy lại càng dẫn ra dục vọng chinh phục của người ta sao?" Bàn tay của Mạc Danh đã bắt đầu công tác mở rộng phía sau của Đông Chúc Vĩnh Hạ.

Sau khi ngón tay mở rộng đến hai ngón tay, Mạc Danh cầm lấy cái bình sứ trắng Đông Chúc Vĩnh Hạ dùng đến lúc nãy, phốc một tiếng đâm vào trong cúc hoa của Đông Chúc Vĩnh Hạ.

"Ngươi." Cảm giác lạnh lẽo trong nháy mắt làm cho Đông Chúc Vĩnh Hạ lấy lại một chút thanh minh.

"Vĩnh Hạ thích không?" Mạc Danh cười sáng lạn nhìn hai mắt đầy lửa giận của Đông Chúc Vĩnh Hạ.

Sau đó cũng không để hắn có tâm tư phản kháng, nụ hôn không ngừng rơi lên những nơi mẫn cảm yết hầu, trước ngực và bụng của Đông Chúc Vĩnh Hạ.

Mà Đông Chúc Vĩnh Hạ lúc này cũng thật sự làm cho Mac Danh tình dục dâng trào.

Khuôn mặt vốn thanh minh ôn hòa không còn nụ cười giả dối, ánh mắt mang theo một chút mơ màng và say mê, da thịt hiện ra màu đỏ hồng mê người, tản ra mị hoặc cũng tựa như mùi hương ngọt ngào không lúc nào không tỏa ra chờ đợi người ta đến lấy. Chóp mũi cao thẳng hiện lên một lớp mồ hôi mỏng, càng làm nổi lên đôi môi nhạt màu căng mọng, mềm mại sau khi bị tàn nhẫn chà đạp lại sáng bóng hồng nhuận tràn ngập tình dục.

Ngay cả khi Mạc Danh bình thường không mạnh tình dục cũng khó chịu đựng được bộ dáng mị nhân của Đông Chúc Vĩnh Hạ lúc này. Huống hồ hiện tại, tuy rằng mị dược đã thuyên giảm không ảnh hưởng đến hành động của y, thế nhưng bề ngoài không có chút biểu hiện, trong thân thể hiện giờ vẫn còn tồn tại chút dược lực thúc tình. Mạc Danh cũng đã nhịn đến vạn phần vất vả.

Nhìn thành bình sứ màu trắng bị Đông Chúc Vĩnh Hạ sắc tình bao lấy, thuốc bôi trơn và dâm thủy phân bố càng ngày càng nhiều từ trong cơ thể chảy ra, càng phát sáng mê người.

Hậu huyệt trắng mịn chưa từng bị khai phá hơi mở ra hút chặt bình sứ. Dục vọng đỏ tươi trong mắt Mạc Danh dần dần trở nên thâm trầm, chầm chậm lấy bình sứ ra, ngón tay lại đâm chọc vài lần, xác định Đông Chúc Vĩnh Hạ sẽ không quá khó chịu, sau đó chậm rãi rút ngón tay ra.

Sắc tình liếm liếm miệng, rồi mị tình cười.

Vĩnh Hạ, ta muốn vào nơi này a." Mạc Danh kề sát bên tai Đông Chúc Vĩnh Hạ, thấp giọng thì thầm.

Vành tai mẫn cảm của Đông Chúc Vĩnh Hạ bị nhiệt khí phi thường ướt át này thổi lên, thân thể mất tự nhiên bắt đầu rung động.

Sau đó, Mạc Danh rốt cuộc động thân.

"A!" Đông Chúc Vĩnh Hạ đau đớn kêu lên. Tuy rằng Mạc Danh làm tiền hí không tồi, nhưng mà cũng không có nghĩa là lần đầu của Đông Chúc Vĩnh Hạ hoàn toàn có thể tránh được đau đớn kia.

Đông Chúc Vĩnh Hạ nhíu mày, tay cũng bắt đầu nắm chặt tìm cách vùng ra sự vũ nhục này, khiến cho hắn cho dù có đau đớn hơn nữa cũng không kêu lên thành tiếng.

Hắn là một đế vương, được gọi là lưỡng hiền lưỡng đế ở đại lục Minh Uyên. Người được vô số người truy đuổi tán tụng như hắn, hiện tại vậy mà lại khuất nhục hầu hạ dưới thân nam nhân. Hắn phẫn nộ, nhưng mà có làm thế nào, chuyện này cũng không thể thay đổi. Chỉ trách hắn nhìn lầm Mạc Danh, xem nhẹ thực lực của Mạc Danh.

Đông Chúc Vĩnh Hạ nhìn Mạc Danh nửa quỳ ở dưới thân hắn, khuôn mặt tuyệt thế vì tình dục mà nhuộm lên màu đỏ ửng, mồ hôi trong suốt chảy dọc theo hai má, cũng làm cho Mạc Danh tràn ngập một vẻ đẹp cấm dục tuyệt mỹ.

Thấy Mạc Danh vì hắn kêu lên đau đớn mà dừng lại, trong lòng Đông Chúc Vĩnh Hạ cảm thấy ngọt ngào kỳ lạ. Cảm nhận mà người này cho người khác chính là đạm mạc, chẳng hề để ý đến bất cứ chuyện gì, nhưng lại tản ra phong thái tự tin người nào cũng không thể học được. Một người bá đạo, độc tôn, có năng lực chưởng quản hết thảy, lúc này lại chỉ vì đau đớn của hắn mà tàn nhẫn chịu đựng.

Đông Chúc Vĩnh Hạ đột nhiên buông bỏ, cười lên, quên đi, dù sao cũng không có cách nào thay đổi, vì sao lại không để cho chuyện tốt như vậy được tiếp tục!

Sự khôn ngoan của Đông Chúc Vĩnh Hạ là nằm ở sự bình tĩnh và ý chí to lớn của hắn. Bởi rằng hắn biết rõ khi nào nên giữ, khi nào nên buông.

"Vĩnh Hạ." Mạc Danh nhìn thấy Đông Chúc Vĩnh Hạ vòng lên cánh tay của y, cuối cùng khẽ gầm một tiếng, trực tiếp đâm vào.

"Vĩnh Hạ, ngươi thật là chặt a, thật thoải mái. Thế nào, cho ngươi cảm thụ thịnh yến khoái cảm cực độ được không." Mạc Danh tà khí cười.

"Ư! A.... Vậy....Thử xem! Muốn làm cho ta thần phục thế này.... Cũng không dễ đâu ư!" Đông Chúc Vĩnh Hạ thản nhiên cười mị hoặc, là tia sáng tuyệt diễm chiếu ra từ nội tâm thân thể.

"Được! Vậy sau này Vĩnh Hạ cứ chậm rãi mà hồi vị đi!" Mạc Danh bắt đầu cắm rút có tiết tấu, thi thoảng tìm kiếm điểm mẫn cảm trí mạng của Đông Chúc VĨnh Hạ.

"Hồi vị.... Này.... A.... Ta không thích từ này.... Nhưng mà làm cho Mạc Danh cũng không lúc nào không hồi vị về đêm nay cũng không có gì không tốt." Nói xong, thắt lưng của Đông Chúc Vĩnh Hạ quấn lên Mạc Danh, làm cho thân thể hai người càng dán chặt.

"Tốt lắm! Ta thích.... Vậy tiếp tục kêu đi!" Mạc Danh cười càng sắc tình, sau đó mạnh mẽ cắm vào hoa huyệt chặt chẽ của Đông Chúc Vĩnh Hạ.

"A.... Đừng.... Nơi đó.... A.... Chậm lại." Đông Chúc Vĩnh Hạ run rẩy ôm chặt Mạc Danh, miệng hắn truyền ra tiếng rên tuyệt diệu mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

"Vĩnh Hạ, thoải mái a!" Mạc Danh cúi gần Đông Chúc Vĩnh Hạ, môi còn không quên sắc tình để lại thật nhiều hồng ấn trên ngực của Đông Chúc Vĩnh Hạ.

"Đêm nay thật sự là một đêm tuyệt vời.... Không.... Ân.... Phải sao?" Thanh âm của Mạc Danh vì nhuộm tình dục mà đặc biệt khàn khàn sắc tình.

Đông Chúc Vĩnh Hạ không đáp lại, chỉ càng áp sát thân thân thể của mình về hướng Mạc Danh. Nói rõ khát vọng của hắn lúc này.

Mạc Danh cười nhẹ, khiến cho vị đế vương này làm đến như vậy cũng không dễ dàng. Có lẽ sau này vẫn còn cơ hội được nhìn thấy đi! Mạc Danh lắc đầu, sự thiên trường địa cửu trong nháy mắt này bị Mạc Danh vẫn còn vài phần lý trí, vứt bỏ.

Đây là thứ cảm xúc Bắc Ly Mạc Danh, y không cần đến nhất.

"Ngươi đang thất thần." Đông Chúc Vĩnh Hạ có chút oán trách nhìn về phía Mạc Danh.

Trong lúc thế này còn phân thần suy nghĩ chuyện khác, sao hắn có thể chịu đựng đây?

"Vĩnh Hạ chờ không được nữa?" Mạc Danh tà khí cười, tiếp tục luật động lúc trước.

"Hừ! Ai lại nha! A.... A...." Thế nhưng cánh tay dường như càng siết chặt xung quanh Mạc Danh.

"Không quan trọng, chỉ cần thoải mái là được rồi, không phải sao?" Sau đó, tiếng dâm thủy tiếp tục vang lên trong phòng, cùng tiếng xác thịt liên tục va chạm 'bạch bạch bạch bạch' không ngừng sắc tình vang lên suốt đêm.

Mà một đêm vui sướng tuyệt diệu thế này cũng bắt đầu sự ràng buộc giữa bọn họ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net