Chương 26: Hậu Tự*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Chuyện sau đó

Tia sáng của bình minh dần thắp sáng bầu trời đêm, mang đến cho bầu trời còn có chút u ám vừa rồi một chút ánh sáng trong lành.

"Ân! Đau!" Đông Chúc Vĩnh Hạ nhíu chặt mày, phía sau vẫn còn mang theo chút đau đớn, nhưng lại không có cảm giác nóng rát, mà dường như còn có chút lành lạnh, thanh lương.

Đông Chúc Vĩnh Hạ ngồi dậy, nhìn thấy người vốn phải ngủ say bên cạnh hắn lúc này chẳng biết đã đi đâu.

Nhìn lý y (áo mặt bên trong) thoáng mát và giường đệm sạch sẽ, có lẽ đã được người khác đổi mới, hơn nữa phía sau cũng có lẽ đã được bôi thuốc. Chỉ là rất khó tưởng tượng được việc này lại do người lãnh ngạo kia làm.

Đông Chúc Vĩnh Hạ nhướng nhướng mày, trong lòng tràn ra một chút mật ngọt.

Nhìn sắc trời, cũng nên đến lúc lâm triều rồi, thân thể thật sự có hơi mệt mỏi.

"Đến...." Vừa định gọi người tiến vào, lại nghĩ đến gì đó.

Nhặt lên y phục ở bên cạnh, Đông Chúc Vĩnh Hạ vụng về mặc vào. Từ trong gương đồng thấy được một ít hôn ngân mờ nhạt tên cổ, hắn cố ý kéo cao cổ áo, bước ra tẩm điện.

"Lục hoàng tử đâu!" Đông Chúc Vĩnh Hạ hơi chút áp chế nói, nghĩ đến việc một đêm triền miên, buổi sáng tỉnh dậy lại không thấy người đâu, trong lòng sao có thể dễ chịu được đây!

"Bẩm bệ hạ, lục hoàng tử còn chưa đến hừng đông đã đi rồi." Người thị vệ tối qua dùng hết sức nói ra.

"Đi rồi, hừ! Đi.... Nói trẫm cho mời, mời y đến đây." Đông Chúc Vĩnh Hạ hừ lạnh trong lòng, nếu đã cùng hắn có quan hệ, hắn sao có thể để cho Bắc Ly Mạc Danh đi được?

Thế nhưng....

"Bệ hạ, lục hoàng tử.... Lục hoàng tử, y sau khi rời khỏi đã vội vàng thu thập đồ đạc.... Đi rồi." Thị vệ có chút phát run nhìn khuôn mặt càng ngày càng âm trầm của Đông Chúc Vĩnh Hạ.

"Đi rồi, Bắc Ly Mạc Danh, ngươi giỏi lắm. ....Ngươi.... Đủ lợi hại hừ!" Đông Chúc Vĩnh Hạ nghiêm mặt, trong mắt chợt hiện lên quyết tâm kiên định phải săn được con mồi.

"Bệ.... Hạ!" Lúc này người thị vệ lại báo

"Chuyện gì?" Không hổ là đế vương, thay đổi nét mặt vô cùng thành thạo, biểu cảm hung ác vừa rồi trong nháy mắt đã biến mất, làm cho người khác không thể không nghĩ vừa rồi chỉ là ảo giác của bọn họ.

"Là tam hoàng tử và Đông đại nhân cầu kiến." Thị vệ cúi đầu, không dám nhìn Đông Chúc Vĩnh Hạ. Mặc dù vẻ mặt của Đông Chúc Vĩnh Hạ lúc này vẫn ôn hòa, nhưng mà bọn họ lại cảm thấy hoảng sợ, một nỗi sợ không nguyên do. Việc này cũng là chỗ tốt đối với những người bên cạnh Đông Chúc Vĩnh Hạ lâu ngày đi, nhiều ít cũng có thể thấy được chút suy nghĩ của hắn.

"Dẫn bọn họ đến ngự thư phòng!" Nét mặt của Đông Chúc Vĩnh Hạ thật bình tĩnh, hắn biết lúc này bọn họ đến vì việc gì.

"Nhi thần, tham kiến phụ hoàng."

"Vi thần, tham kiến bệ hạ."

Đông Chúc Chính Khí và Đông Thích Hoài quỳ trên mặt đất, nhưng bàn tay đang nắm chặt và cơ thể hơi phát run nói rõ lúc này bọn họ rất không bình tĩnh.

"Có việc gì sao?" Đông Chúc Vĩnh Hạ vừa xem tấu chương, vừa đạm mạc nói, lại không có ý định cho phép Đông Chúc Chính Khí và Đông Thích Hoài đứng dậy.

Mà Đông Chúc Chính Khí và Đông Thích Hoài cũng không có định đứng dậy. Sau đó, trong phòng lại trầm mặc.

Một lúc lâu sau, Đông Chúc Chính Khí vì chưa từng phải quỳ lâu như vậy mà đổ mồ hôi lạnh, dù cho thân thể đã từng luyện võ cũng có chút đuối sức, đầu gối lung lay.

Lúc này, Đông Chúc VĨnh Hạ cuối cùng cũng giống như vừa nhớ đến bọn họ, nụ cười ôn hòa vẫn còn treo trên mặt, mang chút kinh ngạc nhìn bọn họ.

"Các ngươi vẫn còn chưa đứng lên, được rồi, bình thân, ngồi đi!" Sau đó bắt đầu vung bút trên tấu chương, cuối cùng cũng xử lý xong công vụ của hôm qua.

"Trời vừa sáng các ngươi đã đến là vì chuyện gì. Cũng sắp đến giờ lâm triều, có việc gì không thể nói trên triều, mà lại nhất định phải đến quấy rầy trẫm." Đông Chúc Vĩnh Hạ nhu hòa nói, nhưng trong thanh âm lại tự trở nên bá khí.

"Việc mà nhi thần muốn hỏi quả thật không nên nói ở nơi trang trọng như tảo triều." Lần đầu tiên Đông Chúc Chính Khí mang theo oán khí nói chuyện cùng Đông Chúc Vĩnh Hạ.

"Ồ, là việc gì, không mau nói ra!"

"Bệ hạ, việc tối qua chiêu đãi lục hoàng tử ở tẩm điện là thật sao?" Lời này cũng không phải do Đông Chúc Chính Khí nói, mà là do người bình thường vô cùng ít nói, có thể đã bị quên mất, Đông Thích Hoài nói ra. Đông Chúc Vĩnh Hạ nhướng mày, mang theo chút nghiền ngẫm cười.

"Nếu là thật thì thế nào, trẫm làm chuyện gì, còn phải hỏi các ngươi sao." Đông Chúc VĨnh Hạ cười đến không thể thấy được hai mắt, nhưng người hiểu rõ hắn đều biết rõ đây là mặt biển lặng trước cơn bão.

"Thật sự là không thế nào, nhi thần quả thật không có tư cách tra hỏi sở tác sở vi của phụ hoàng, thế nhưng có một số việc lúc này đã bị lan truyền khắp nơi, nhi thần cũng không thể không đến hỏi một chút." Đông Chúc Chính Khí kìm nén nói.

"Nghe nói đêm qua lục hoàng tử nghỉ lại ở tẩm điện của phụ hoàng, hơn nữa đêm qua hoàng cung cấm nghiêm ngặt, bất kỳ ai cũng không được tùy ý ra vào tẩm điện của phụ hoàng. Sau đó trời còn chưa sáng lục hoàng tử đã rời đi, đi sớm hơn dự định hai ngày. Nhi thần chỉ muốn biết phụ hoàng có rõ nguyên nhân không." Đông Chúc Chính Khí cung kính nói, ánh mắt mang theo sự kiên quyết muốn biết sự thật.

"Đúng là như vậy, nhưng vậy thì thế nào." Đông Chúc Vĩnh Hạ sâu xa nhìn Đông Chúc Chính Khí và Đông Thích hoài, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm. Hai tên hậu bối này có phải quá quan tâm đến Bắc Ly Mạc Danh rồi không.

"Vậy, lục hoàng tử, y và phụ hoàng người?" Đông Chúc Chính Khí có chút nghi hoặc hỏi.

"Hừm! Được thôi, hoàng nhi muốn biết cũng không sao, quan hệ của ta cùng lục hoàng tử quả thật đã vượt qua mức bình thường. Hoàng nhi hài lòng với những gì phụ hoàng nói rồi chứ." Đông Chúc Vĩnh Hạ lạnh lùng cười, thấy hai người vừa nghe xong lời của hắn liền tái nhợt, ánh mắt cũng hiện lên tia tàn độc.

"Phụ hoàng sao có thể, người không sợ người trong thiên hạ nhạo báng sao? Phụ hoàng không sợ người ngoài đánh giá sao? Nhi thần nghĩ sẽ không có người nào tin rằng lục hoàng tử tự nguyện." Đông Chúc Chính Khí tức giận nói, dựa vào tình hình đêm qua, chỉ sợ là Mạc Danh do bất đắc dĩ mới thuận theo.

"Mặc kệ thế nào, hoàng nhi ngươi cũng không có quyền nói! Được rồi, trẫm sắp lâm triều, các ngươi đi xuống đi!" Đông Chúc Vĩnh Hạ khoát tay, vẫn là dáng vẻ muốn tiễn người, nhưng mà lúc này trong nháy mắt tựa hồ còn mang theo một tia sát khí.

"Nhưng mà phụ hoàng...." Đông Chúc Chính khí còn muốn tiếp tục hỏi lại bị Đông Thích Hoài ngăn lại.

"Vi thần cáo lui." "Nhi thần cáo lui." Đông Chúc Chính Khí sau cùng cũng đã sống trong hoàng cung nhiều năm, cũng biết rõ Đông Chúc Vĩnh hạ hiện tại cũng đang tức giận, cho nên cũng chỉ có thể chọn trước tiên lui binh.

Thế nhưng bởi vì việc này, quan hệ phụ tử của bọn họ sợ là lại càng đạm bạc, xa cách.

"Quên đi! Chuyện cũng đã xảy ra rồi." Đông Thích Hoài vỗ vỗ bả vai Đông Chúc Chính Khí, lãnh đạm nói.

"Đúng vậy! Chuyện cũng đã xảy ra rồi. Chết tiệt, kết quả làm cho người ta vô lực." Tay Đông Chúc Chính Khí xiết chặt thành quyền, cùng lúc cứng nhắc như tượng đá mà lên tiếng trả lời, nói rõ cơn phẫn nộ của hắn lúc này.

Đông Thích Hoài chỉ nhìn Đông Chúc Chính Khí không nói gì, nhưng mà trong ánh mắt thẫn thờ hiện lên một tia đau đớn và oán hận.

__________________________

Bệ hạ, có cần truy lục hoàng tử trở lại không?" Thị vệ tối qua âm thầm quan sát, cẩn thận hỏi.

"Không cần, ngươi tiếp tục phái người âm thầm theo dõi, cẩn thận bảo hộ."

"Dạ."

Sau đó trong phòng một mảnh tĩnh lặng, chỉ chốc lát một trận tiếng cười mang chút thê lương lại có chút bất đắc dĩ vang lên.

"Bắc Li Mạc Danh a Bắc Li Mạc Danh, ngươi đi rồi còn muốn ném cho ta một mớ rắc rối, thật sự là ngoan độc nha! Nhưng mà sao bây giờ, ta thật sự càng ngày càng thích." Ngón tay Đông Chúc VĨnh Hạ nhẹ nhàng sờ lên cánh môi đến giờ vẫn còn có chút sưng đỏ, trong nụ cười mang theo chút hồi vị cùng mật ngọt.

___________________________

"Cái gì.... Thật có chuyện này ư." Bắc Li Ngạo lạnh lùng nhìn Ám Lăng đang quỳ trên mặt đất, giống như nếu hắn nói là phải, sẽ ngay lăp tức mất mạng.

Nhưng Ám Lăng cũng hiểu rõ, hắn không thể thốt lên lời nói dối nào, bởi vì đối phương là người hắn đã thề sống chết đều trung thành, đế vương anh minh của Bắc Ly quốc, Bắc Ly Ngạo.

"Đúng vậy, chỉ sợ lục hoàng tử...." Ám Lăng không dám nói hết, Bắc Li Ngạo cũng không cho hắn cơ hội nói xong.

"Chết tiệt!" Một chưởng đánh ra, Ám Lăng bị đánh đến cạnh vách tường, phun ra một ngụm máu to.

"Đông Chúc VĨnh Hạ, ngươi thật đúng là kẻ thù không đội trời chung của ta, việc gì cũng muốn đối đầu với ta!" Ánh mắt Bắc Ly Ngạo thâm độc, tựa như muốn lập tức tiến hành một trận tàn sát âm lãnh, càng không cần phải nói đến sát khí băng hàn trên người, ngay cả Ám Lăng từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Bắc Li Ngạo cũng không khỏi rét run.

"Lui xuống đi! Phái người âm thầm quan sát, có việc thì báo lại." Nhìn Ám Lăng đi ra ngoài, Bắc Ly Ngạo hít sâu một hơi, vừa rồi đã quá bộc lộ cảm xúc. Nhưng mà lúc ấy hắn cũng không khống chế được chính mình, trong mắt chỉ muốn giết giết giết, cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng biết đến ý nghĩ mãnh liệt muốn giết một người.

"Bắc Ly Mạc Danh, xem ra ngươi thật sự đã bắt được ta, còn có Đông Chúc Vĩnh Hạ hừ!"

Tỉnh táo ngẫm lại, Bắc Ly Ngạo lại có cảm giác sự tình dường như không chỉ đơn giản như vậy.

Với tính cách của Bắc Ly Mạc Danh, nhất định sẽ không sau khi chịu chút thiệt thòi, liền chỉ vô thanh vô tức rời khỏi, hơn nữa hắn cũng không tin với tính cách của Bắc Ly Mạc Danh, y thật sự không phải là một người có thể bị người khác tùy ý khi dễ.

Dường như sự tình càng ngày càng thú vậy đây!

_____________________________________

"Phanh! Bốp! Ầm! Bịch! Bình!"

Bầu không khí trong vương phủ đêm nay một mảnh mù mịt, thị nữ thị nhân đi ngang qua phòng của Đông Chúc Minh Nguyệt đều phải bịt tai đi qua, bởi vì bắt đầu từ buổi sáng Bắc Ly Minh Nguyệt không biết đã uống nhầm thuốc gì, mà bắt đầu không ngừng đập phá đồ vật trong phòng. Mà bọn họ thân là hạ nhân cũng không dám nói gì, nếu nói lời gì không tốt, vốn là đập vỡ đồ đạc sẽ biến thành đánh đạp người. Bọn họ còn phải nghĩ cho mạng nhỏ của bản thân đây!

Bắc Ly Dương nhìn phòng ngủ của Bắc Ly Minh Nguyệt, thở dài một tiếng, im lặng lướt qua, lục hoàng huynh đúng là hại người không nhẹ nha!

_____________________________________

Thê lương sầu thảm bi thương, tiếng đàn sâu lắng phiêu dật nay đã không còn.

Trên khuôn mặt thanh tà thoát tục của Bắc Ly Hiên, lúc này bị một mảng tử khí u buồn thay thế. Suy sụp đến mức làm cho người ta muốn ôm lấy an ủi, ai oán tưởng chừng như có thể khiến cho người ở cạnh cũng phải cảm thấy đau tận tâm cam.

Bắc Ly Chí thấy Bắc Ly Hiên như vậy, vốn đang hậm hực bước đến gần thì dừng lại.

Hắn vốn muốn đến nói vài lời châm chọc, nhưng nhìn thấy Bắc Ly Hiên như vậy cũng làm cho tâm hắn nghẹn lại, hắn thật sự hối hận. Khi Bắc Ly Sương nói cho hắn biết tin này, hắn chỉ sửng sờ, trong tâm hiện lên vô số hình ảnh, người tuyệt sắc kia khẽ rên ở trên người Đông Chúc Vĩnh Hạ, đôi má tuyệt trần bị nhuộm đỏ vì tình dục.

Nhìn vẻ mặt ghê tởm vui sướng khi người gặp họa của Bắc Ly Sương, hắn thiếu chút nữa xông lên xé nát khuôn mặt kia.

Quả nhiên hắn vẫn chưa đủ cường mạnh....

Vẫn còn chưa đủ, một ngày nào đó hắn muốn tự tay xé toạt khuôn mặt ghê tởm dám cười nhạo Bắc Ly Mặc Danh kia. Một ngày nào đó, hắn muốn cho mọi người trong thiên hạ biết Bắc Ly Mạc Danh chính là người của Bắc Ly Chí hắn.

_____________________________________

Trên đường rời đi, thời tiết nắng ấm ở bên ngoài hoàn toàn khác xa so với bầu không khí trầm thấp bên trong xe ngựa.

Trong xe ngựa, Mạc Danh thư thái tựa vào một góc yên tĩnh mà ngủ, vì muốn để Cao Uyển Ước có thể nghỉ ngơi tốt hơn, chuyến đi này hai người tách ra ngồi riêng trong hai chiếc xe ngựa. Lần này Lộ Dịch lại nhất quyết muốn ngồi cùng xe với Mạc Danh.

Lộ Dịch ngắm nhìn Mạc Danh có chút mỏi mệt, trái tim tựa như đang bị vô số con kiến gặm cắn.

Hắn không phải kẻ ngốc, hắn là một y giả. Mạc Danh một đêm không về, trời còn chưa sáng đã vội vàng kêu bọn hắn thu dọn rời đi, huống hồ trên cổ của y còn có rất nhiều dấu hôn xanh tím. Hắn có muốn giả ngu tự lừa dối chính mình cũng không được.

Có lẽ như Mạc Danh đã nói, y có những việc khã cần phải xử lý, nhưng chuyện này mới chính là nguyên nhân chủ yếu để bọn họ rời đi vội vàng như vậy đi!

Lộ Dịch lành lạnh cười, kỳ thật trong lòng hắn không thoải mái hơn phân nửa là vì người nọ không phải là hắn, vì hắn biết hắn mãi mãi cũng không thể có được cơ hội như vậy!

Mạc Danh nhiều lắm cũng chỉ xem hắn như một thuộc hạ rất biết nghe lời, một thuộc hạ tài giỏi, mãi mãi cũng sẽ không thay đổi.

Thế nhưng hắn thật sự không cam tâm, rõ ràng hắn vốn nghĩ sẽ cứ như vậy yên lặng ở bên người Mạc Danh. Nhưng tại sao, tại sao lại có người muốn phá hủy ranh giới cuối cùng của hắn!

Tên Đông Chúc Vĩnh Hạ đáng chết kia thật là một người may mắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net