Chương 30: Đêm Kích Tình **H**

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật sự rất đẹp." Đường Diệc Yểm si mê nói.

Mạc Danh không quan tâm phớt lờ hắn, hai chân Đường Diệc Yểm cũng không tự chủ bước đến bên giường.

"Hôm nay ngài cũng muốn cướp ta sao? Nhưng mà phải được ta cho phép trước nha!" Mạc Danh mang theo ý cười trong mắt, nói.

"Không thử thì làm sao biết được! Ta chính là một trong những cao thủ đó!" Đường Diệc Yểm nháy mắt mấy cái, nụ cười mang chút tà khí.

"Đường đại nhân có phải là một cao thủ hay không, ta không biết, thật ra cũng không muốn biết. Đêm cũng muộn rồi, Đường đại nhân vẫn nên về sớm đi!" Ý tứ tiễn khách rõ ràng trong mắt của Mạc Danh cũng không làm cho Đường Diệc Yểm có ý định rời đi, ngược lại càng không đứng đắn mỉm cười.

Đường Diệc Yểm đứng trước người Mạc Danh, ngón tay nhẹ nhàng xoa vòng trên ngực y không ngừng trượt xuống, cuối cùng thoáng ấn vào chỗ hồng anh hơi nổi lên, xoa một vòng.

Đường Diệc Yểm mắt không chớp quan sát Mạc Danh, trong mắt xuất hiện ý muốn săn mồi.

"Đường đại nhân cho rằng ta cũng giống như những người bạn tình trước đây của ngươi sao?" Mạc Danh bắt lấy bàn tay không theo quy củ của Đường Diệc Yểm.

"Giống? Làm sao mà giống được chứ! Ngươi chính là người tuyệt sắc nhất mà ta từng thấy, bọn họ nào có được một nửa sự hấp dẫn của người." Đường Diệc Yểm không từ bỏ vươn một bàn tay khác, không thành thật sờ lên bụng của Mạc Danh.

"Chỉ khác mỗi dung mạo ư?" Mạc Danh không tiếp tục ngăn cản hành động của Đường Diệc Yểm, ngược lại còn yên tâm nằm tán dóc với Đường Diệc Yểm.

"Không phải, điểm hấp dẫn nhất ở ngươi chính là đôi con ngươi đen tựa vực thẳm kia, chúng còn sáng hơn cả những vì sao, rực rỡ hơn cả bảo thạch. Hơn nữa khí chất lãnh đạm làm cho người khác không dám đến gần của ngươi, lại càng khiến người ta say mê, càng muốn chinh phục được." Đường Diệc Yểm nằm trên người Mạc Danh, hơi thở ấm áp lướt trên làn da trơn nhẵn như ngọc mang đến một chút tê dại.

"Được rồi! Thế nhưng chỉ dựa vào dung mạo của ngươi thì vẫn không đủ để khơi lên hứng thú của ta đâu!" Mạc Danh khẽ cười.

Đường Diệc Yểm ngẩng đầu, kiêu ngạo cười lên.

"Dùng thân thể để chứng minh thì không phải càng có tính thuyết phục hơn sao?" Đường Diệc Yểm chậm rãi cởi quần áo của Mạc Danh.

"À!" Mạc Danh nửa khép mắt phượng, mỉm cười nhìn Đường Diệc Yểm.

"Yên tâm đi! Ta nhất định sẽ làm ngươi dục tiên dục tử." Hô hấp ấm nóng của Đường Diệc Yểm phả vào vành tai của Mạc Danh, còn thành thạo vuốt ve, làm cho cơ thể của Mạc Danh khẽ run.

"Có hứng thú ư!" Bàn tay Đường Diệc Yểm tựa như bông nhẹ nhàng mơn trớn thân thể Mạc Danh, lời nói bao dung và ôn nhu tựa như ái nhân thật sự làm cho người ta muốn sa ngã vào vực sâu vạn trượng kia.

"Xem ra kỹ thuật của ngươi quả thật không tồi, có điều ta lại không tinh thông những chuyện này, chỉ biết một chút thôi!" Mạc Danh cũng quỷ mị cười.

Đường Diệc Yểm sửng sờ.

"Ôi, mỹ nhân cũng muốn đoạt lợi sao! Hừ!" Đường Diệc Yểm nhìn gương mặt nháy mắt phóng đại trước mặt, làn da thật sự không chỉ rất đẹp, mềm mại đến mức dường như có thể búng ra nước, trơn mịn đến không thể nhìn thấy một lỗ chân lông.

Mạc Danh thấy Đường Diệc Yểm rõ ràng có chút thất thần, mị hoặc cười, làm sâu thêm nụ hôn này.

Đầu lưỡi liếm lên lợi của Đường Diệc Yểm, thậm chí còn tiến sâu vào miệng hắn.

Đường Diệc Yểm cũng rất bất ngờ với kỹ thuật hôn tuyệt vời của Mạc Danh, nhưng bản thân hắn là người khá tùy tâm, từ từ nhắm mắt lại, phát ra tiếng ngâm khe khẽ, miệng hoàn toàn bị môi lưỡi che lấp, chỉ có một vài âm thanh đứt quãng phát ra.

"Ngươi.... Ngươi....hừ...." Đường Diệc Yểm lần đầu bị người khác hôn đến không thở nổi.

"Rõ ràng là ngươi có kỹ thuật, nhưng mà ta thích." Đường Diệc Yểm cũng có chút không chịu thua lại hôn lên môi của Mạc Danh.

Sau đó, hai người tự nhiên lăn đến giường.

Đường Diệc Yểm vừa ôm lấy Mạc Danh, vừa dùng hạ thể của mình cọ vào của Mạc Danh. Kỹ thuật thành thạo và thuần thục như vậy nhanh chóng làm cho Đường Diệc Yểm cùng Mạc Danh đều kim thương dựng thẳng. Nhưng mà hai người thật sự phi thường kiên nhẫn, vẫn chỉ dùng thân thể không ngừng ma sát đối phương, lại không người nào tiến thêm bước nữa.

Song phương cứ như vậy cạnh tranh, tựa như là đang khiêu khích, thời gian chậm chạp trôi đi, đến cùng vẫn là sức chịu đựng của Mạc Danh tốt hơn.

"Ta.... Hừm.... Ta nhận thua, ngươi... Muốn làm gì.... Nhanh lên.... a...." Hạ thân Đường Diệc Yểm được cọ đến cực kỳ thoải mái, hiện tại vứt bỏ mọi lý trí, chỉ tùy theo thân thể của hắn mà hưởng thụ.

Đường Diệc Yểm của lúc này không có sự trang trọng và một thân chính khí của ngày thường. Làn da trắng như tuyết hơi đỏ, khuôn mặt bình thản ngày thường lại ửng hồng kiều diễm, sóng mắt như nước hơi hơi ẩn tình lại thêm diễm lệ. Đôi mắt nheo lại tựa như oán giận liếc nhìn Mạc Danh, môi hắn lúc mở lúc đóng, bên trong là chiếc lưỡi đo đỏ bên trong như ẩn như hiện, nước bọt trong miệng bởi vì bị hôn thật lâu mà chảy ra một chút, lại càng làm cho Đường Diệc Yểm mê người khó tả.

Mạc Danh cảm thấy vật dưới bụng thêm cương cứng.

"Ngươi thật đúng là yêu tinh, sự nhẫn nhịn và tự chủ của ta đều bị hỏng rồi, ngươi tính bồi thường cho ta như thế nào đây!" Ngón tay Mạc Danh duỗi ra, môi lưỡi không ngừng hôn liếm yết hầu và trái tai của Đường Diệc Yểm.

"Hả! Ngươi.... Hừ.... muốn được bồi thường thế nào!" Đường Diệc Yểm dẫn dắt tay của Mạc Danh đến trên ngực hắn, mượn tay y liên tục xoa nắn hồng anh mẫn cảm trước ngực.

"Hừm!.... Muốn.... thế nào....a...." Hai chân Đường Diệc Yểm quấn lấy eo của Mạc Danh, liên tục cọ xát, lại bắt lấy một bàn tay khác của Mạc Danh đưa lên miệng, lưỡi hắn cẩn thận từng chút liếm dọc theo những ngón tay thon dài tựa như được thần tiên nắn ra của Mạc Danh.

"Ngươi đúng là dám đùa với lửa, có điều bây giờ cũng không còn cơ hội cho ngươi phản bác nữa rồi." Tay Mạc Danh thay đổi trận địa, xoa ấn hậu huyệt của Đường Diệc Yểm, rồi nhanh chóng vói vào bên trong.

"A!" Đường Diệc Yểm nhíu mày, nhưng chỉ trong chốc lát lại ôm lấy Mạc Danh, tỉ mỉ liếm lên xương quai xanh xinh đẹp của y. Tay hắn cũng đồng thời vuốt ve lên xuống vật thẳng cứng chờ được phát động kia, đầu cột được điêu luyện vuốt ve không ngừng, cảm giác tê dại kia không cách nào diễn tả, cuối cùng khiến cho Mạc Danh nhịn nổi nữa.

"Đường Diệc Yểm, ta sẽ không khách khí." Nói xong, Mạc Danh kéo hai chân của hắn, thẳng eo thúc vào sâu bên trong cơ thể Đường Diệc Yểm.

"A!" Nhận lại là tiếng kêu thảm thiết của Đường Diệc Yểm, Mạc Danh có phần bất ngờ, dừng lại.

"Ngươi.... thứ nhất...."

"Ta xin ngươi, ta là người đi cướp sắc, không phải đi trao sắc, hôm nay ta đã hy sinh rất nhiều rồi, ngươi còn không hầu hạ ta tốt nữa...." Đường Diệc Yểm nở ra một nụ cười thê lương.

"Này, ngươi sao còn không động.... Không phải là mới được nửa đường, kiếm thương đã không được chứ!"

Đáp lại sự trêu đùa của Đường Diệc Yểm, Mạc Danh cũng không chuyển động, chỉ có chút sâu xa cười.

"Ta không thích để tình nhân của mình có bất kỳ ký ức xấu nào trong lúc làm chuyện này."

"Chậc, dù sao cũng đau.... Vậy nên.... Ngươi cứ làm đi!" Trong mắt Đường Diệc Yểm hiện lên một chút chần chừ, sau đó hơi khiêu khích nhìn Mạc Danh.

Mạc Danh lấy ra một cái bình ngọc từ góc giường, chất lỏng màu trắng bên trong chảy ra mang theo một mùi hương dìu dịu.

"Thứ này là thuốc trị ngoại thương tốt nhất, ta nghĩ hẳn có thể tránh làm ngươi bị thương." Vừa nói xong liền rót ra một ít bôi ở nơi hai người giao hợp, tiếp đó thúc sâu vào, lần này là vào toàn bộ.

"A.... Ngươi....cũng không nói trước một tiếng....a....ân....Một chút chuẩn bị....cũng không có....Hừm!" Đường Diệc Yểm ai oán, cánh tay lần nữa ôm lấy vai của Mạc Danh.

"Này! A.... Ngươi từng có....a ....bao nhiêu.... ưm thị nhân?" Đường Diệc Yểm kề vào bên tai Mạc Danh, thấp giọng hỏi.

"Lúc đang làm chuyện này....ân.... Ngươi hỏi chuyện như thế....hừ....không thấy mất hứng sao...." Mạc Danh đưa đẩy theo quy luật, hơi buồn cười nhìn Đường Diệc Yểm.

"Vậy.... Ta và bọn họ....A.... Nếu so sánh thì ai.... ai giỏi.... A giỏi hơn...." Đường Diệc Yểm hỏi, ngón tay vừa trêu đùa nơi mẫn cảm phía sau lưng của Mạc Danh.

"Ngươi là người giỏi.... nhất hừm!" Động tác của Mạc Danh nhanh hơn, đỡ lấy bả vai của Đường Diệc Yểm, cuồng dã ra vào.

"Ngươi....a....a.... Nhanh....nhanh quá.... Ô....to.... To quá....Ân....ư.... Ngươi....thật sâu a.... Sâu....sâu...." Đường Diệc Yểm lắc đầu, liên tục dâm đãng rên rỉ, chỉ bạc dường như bởi vì đầu hắn lắc lư mà tạo ra một đường sáng bóng hình cung trong không trung.

"Vậy ngươi có muốn.... Sâu hơn....nữa không....ân...." Mạc Danh cuối đầu thở gấp, tà ác cười nói.

"Ngươi a.... Không cần.... Dừng....cho ta.... Vào.... sâu một chút.... Không đủ....không....đủ.... A..... Thoải mái quá." Tiếng rên của Đường Diệc Yểm càng ngày càng cao, cũng lại càng làm cho người ta muốn chảy máu mũi.

"Ngươi.... Yêu tinh này.... gọi tên của.... Ta....hừm...." Mạc Danh lần đầu hưởng thụ ái tình vui sướng đến mức này, tâm trí bình tĩnh thường ngày của y lúc này hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là không ngừng đưa đẩy, tiếp tục thúc vào....

Mạc Danh gập hai chân Đường Diệc Yểm thành một tư thế bất khả tư nghi, tiết tấu so với vừa rồi nhanh hơn rất nhiều.

"Ngươi.... Ngươi.... Mĩ....nhân.... Ngươi thật.... Quá tuyệt....Ưm....a.... Ta và ngươi..... Ưm ưm hừ A.... cùng chết ở trên giường.... Ưm ân...." Đường Diệc Yểm vốn định gọi tên của Mạc Danh, nhưng nhất thời nhớ ra hắn chưa từng hỏi tên y là gì, nhưng mà trong lúc này hắn cũng thật sự không nghĩ được những chuyện không quan trọng như vậy.

Khoái cảm vui sướng đến mức đầu hắn còn chưa kịp sắp xếp câu chữ, lời đã tràn ra khỏi miệng.

"A....a.... Hừm.... Sâu hơn một chút.... Mạnh hơn chút.... A.... Nơi đó.... Không được....không....a.... Chỗ đó rất.... Sướng...."

"A....a hừ ân.... Ừm.... A a a a!" Theo tiếng thét chói tai của Đường Diệc Yểm, Mạc Danh cuối cùng để lại tinh dịch nóng bỏng ở trong cơ thể của Đường Diệc Yểm.

Sau đó, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc trầm thấp.

Đường Diệc Yểm hơi mệt mỏi quay đầu, liền thấy được một bộ mỹ nhân đồ hoạt sắc sinh hương.

Chỉ thấy Mạc Danh nằm nghiêng đối diện hắn, bởi vì vận động kịch liệt mà mái tóc dài mượt ướt đẫm mồ hôi, quấn quanh trán và khuôn mặt bạch ngọc vẫn còn nhuốm chút đỏ ửng. Mắt phượng vốn trong veo như băng nửa khép lại, hiếm khi hiện lên hơi nước nhàn nhạt, hàng mi cong khẽ run làm cho đôi con ngươi như nước kia như ẩn như hiện. Đôi môi hồng diễm như cánh hoa khẽ mở ra một khe nhỏ đang không ngừng hấp khí. Lồng ngực phập phồng càng làm cho khỏa hồng trước ngực nổi bật thêm.

Đường Diệc Yểm cảm thấy vật dưới bụng căng thẳng, cổ họng khô khốc khó chịu.

"Này! Không phải là ra một lần ngươi đã thấy mệt chứ.... Ngươi còn chưa thỏa mãn ta đâu! Không....thì....ta...." Đường Diệc Yểm tựa vào Mạc Danh, chân không thành thật ma sát dục vọng đã mềm xuống của Mạc Danh.

"Không phải nói nhiều." Mạc Danh đột nhiên mở ra mắt phượng bị một tầng hơi nước bao phủ, làm cho người khác thể thể nhìn rõ ý nghĩ của y.

"Có thể thỏa mãn ngươi hay không, thì để nó nói cho ngươi." Mạc Danh thì thào.

Đường Diệc Yểm bất ngờ nhìn xuống dục vọng đã đứng thẳng của Mạc Danh.

"Từ lúc nào, rõ ràng mới vừa rồi...."

"Là vì ngươi rất mê người." Lời Mạc Danh vang lên bên tai Đường Diệc Yểm, cơ thể cực kỳ nhạy cảm vì vừa bị khai phá, mạnh mẽ run lên, Đường Diệc Yểm đột nhiên bò lên người Mạc Danh.

Sau đó trực tiếp ngồi lên dục vọng của y.

"Hôm nay ta muốn xem bản lĩnh của ngươi đến đâu." Đường Diệc Yểm không ngừng lay động cơ thể.

"A.... ân...." Nhưng mà kỹ thuật như vậy chỉ như đang gãi ngứa đối với Mạc Danh, y ôm lấy Đường Diệc Yểm, hai người đổi thành tư thế ngồi đối diện, theo từng cú thúc lên của Mạc Danh và nhấp lên xuống của Đường Diệc Yểm, lồng ngực liên tiếp ái muội cọ xát lại làm cho cuộc mây mưa này thăng hoa.

"Đường Diệc Yểm.... Hôm nay là do ngươi tự chuốc lấy...." Mạc Danh nghiến răng nói, lại đột nhiên đẩy ngã Đường Diệc Yểm, cơ thể giống như không thể khống chế, bắt đầu chuyển động điên cuồng.

"Ha ha! A.... đến....a.... Nhanh hơn.... A.... Còn muốn....tiếp tục." Đường Diệc Yểm tay chân đồng thời quấn lấy cơ thể Mạc Danh, giữa hai người dường như không có một khe hở.

Tiếng rên ám muội không ngừng vang lên, quyến rũ làm say lòng người. Tiếng cơ thể va chạm dồn dập khắp phòng, tiếng dâm thủy lách tách phát ra, và tiếng ngâm rên mềm mại của Đường Diệc Yểm không ngừng vang lên, triền miên mà mê người.

Hựu thị nhất dạ xuân phong lý, thiên đối vạn thụ đào hoa khai.

(Lại một đêm gió xuân thổi, ngàn câu đối và vạn cây đào đua nhau nở)

Mà số kiếp đào hoa của Mạc Danh cũng tựa hồ có chiều hướng chỉ tăng không giảm.

Bắt đầu hỗn loạn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net