Chương 32: Quyết Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm sau Mạc Danh cùng Đường Diệc Yểm đều không ra khỏi cửa, cả ngày chỉ ở trong phòng.

Trong ngày chỉ có Lộ Dịch và Vũ Tây vào ra một lần, sắc mặt của bọn họ lúc bước ra vô cùng tái nhợt và cay đắng. Một chữ cũng không nhắc tới, chỉ trầm lặng làm việc của mình.

Cao Uyển Ước cũng chỉ ăn một vài món đơn giản rồi lại về phòng nghỉ ngơi, sợ rằng nếu không phải vì hài tử chưa xuất thế trong bụng, mấy muỗng cơm này cũng ăn không vô đi!

Vẻ mặt đau khổ tựa như nhai sắt đá ấy cũng đã thuyết minh hết thảy.

Mà bên này thật vẫn còn đang ám muội dây dưa.

Hiện tại Đường Diệc Yểm trên người chỉ khoác mỗi một kiện áo đơn mỏng, phần ngực áo mở rộng, trước ngực có thể thấy rõ ràng những dấu hôn màu sắc đậm nhạt khác nhau.

Mạc Danh nửa ngồi nửa nằm, cánh tay trái ôm lấy Đường Diệc Yểm đang cầm một bát cháo rau thơm mát, chỉ cần ngửi mùi hương thoang thoảng là biết mùi vị thơm ngon của nó.

Tay phải Mạc Danh cầm thìa, không ngừng đút cho Đường Diệc Ngôn từng chút một.

"Ngươi đang nghĩ chuyện gì?"

Mạc Danh từ khóe mắt thấy được, Đường Diệc Yểm từ sau khi đám người Louis đi vào vừa rồi, bắt đầu có vẻ trầm tư. Cái mỉm cười đắc ý khó nhận ra, cùng ánh sáng lấp lánh khác thường trong mắt đều ám chỉ Đường Diệc Yểm trong lòng đang có tính toán gì đó.

"Ha ha, không có gì." Nhìn thấy cánh tay y chợt siết lại, Đường Diệc Yểm cười cười không trực tiếp trả lời.

"Ừm!" Mạc Danh cũng không có ý muốn hỏi tiếp, cho nên chỉ thản nhiên đáp lại.

"Tiếp theo các ngươi muốn đi đâu? Ta từng ngao du khắp các quốc gia rồi, để ta giới thiệu vài địa điểm đẹp cho ngươi được không? Chúng ta trước hết đi thành Khang Tiên ở Nam Thái, thủy thành ở nơi đó thật sự tuyệt vời, còn có...." Quan sát Đường Diệc Yểm đang thao thao bất tuyệt, Mạc Danh vô cùng nghi hoặc.

"Ngươi đi cùng với chúng ta?"

"Đương nhiên, bây giờ ta ở thế bất lợi đấy! Ta còn muốn mau được lấy lại công đạo đây! Song, quan trọng hơn là ta đã chán ngán cuộc sống trước kia rồi, còn ở lại nơi đây làm gì." Đường Diệc Yểm chán ghét nhíu nhíu mày.

"Huống chi, hiện tại ta cảm thấy thập phần hứng thú với ngươi, sao lại có thể dễ dàng buông tay như vậy.... Ta cũng không muốn vừa buông lơi, ngươi liền thay người bên cạnh." Đường Diệc Yểm nói ra câu cuối cùng, lời nói mơ hồ không rõ giống như thể được nói ra từ cổ họng, làm cho Mạc Danh cũng không thể nghe rõ.

"Ngươi là một quan viên trọng yếu, Tây Quyết để sẽ chịu để ngươi từ chức sao?" Mạc Danh nhẹ nhàng nhặt lên sợi tóc bên tai Đường Diệc Yểm, tùy tiện chơi đùa ở trong tay, hỏi.

"Ngươi lại nói sai rồi, nếu ta đã thấy chán rồi thì còn tiếp tục giữ chức làm gì. Lần này ta lấy lý do không thích ứng được với công việc ở triều đình để từ quan, cho nên ngươi cũng đừng nghĩ bỏ lại ta." Đường Diệc Yểm cúi người hôn lên khóe miệng của Mạc Danh, cười đến hết sức quyến rũ.

Mạc Danh luôn chỉ lẳng lặng quan sát Đường Diệc Yểm, kẻ vẫn giữ nguyên dáng cười ngạo nghễ cũng không bị áp lực vô thanh của Mạc Danh dọa sợ.

"Ha ha, Đường Diệc Yểm, chúng ta quả thật rất giống nhau, ngươi cũng thật sự rất thông minh." Trong mắt Mạc Danh tràn đầy ý cười, nói.

"Cái gì!"

"Bởi vì vụ kiện của Như Ý Lâu mà ngươi mới vừa trở mặt với thái phó Chu Chí An, hiện tại bị cách chức hoàn toàn không có chỗ tranh cãi."

Đường Diệc Yểm cười cười cũng không đáp lại.

"Thế nhưng Tây Quyết đế cũng sẽ không dễ dàng thả ngươi đi, nhưng việc này cũng không phải vấn đề phi thường nan giải gì. Ngươi tìm lúc một vài quan viên quan trọng từng có quan hệ không tốt với ngươi cũng ở đó để đưa ra, những người này tự nhiên cũng sẽ bắt lấy thời cơ mọi cách khuyên nhủ Tây Quyết đế, còn ngươi lại tiếp tục kiên trì một chút, e rằng Tây Quyết đế dù có không cam lòng thế nào, phía trọng thần cũng sẽ không giữ ngươi lại." Đường Diệc Yểm vẫn không nói gì như cũ, thế nhưng ý cười càng đậm.

"Nhưng mà trong mắt người khác thì lại thế nào! Ít nhất ở trong lòng những dân chúng yêu mến ngươi, ngươi là bị ép buộc rời đi. Nếu sau này trọng thần làm việc không tốt khiến cho dân chúng oán trách, hoài nghi năng lực của Tây Quyết đế, đến lúc đó cho dù ngươi nghĩ muốn tự lập mình làm vương cũng thật sự có thể, không phải sao?"

Đường Diệc Yểm ghé vào trên ngực Mạc Danh, tay chơi đùa với mái tóc đang xõa của Mạc Danh.

"Cái gọi là lo trước khỏi họa, chuyện về sau ai mà biết được! Cái ghế kia ta chưa hề có ý muốn ngồi, thế nhưng ta từ này về sau không có quyền cũng không có thế, công lực ở phương diện khác cũng rất yếu, tại sao không tìm càng nhiều bảo hộ cho chính mình chứ." Đường Diệc Yểm cười nói.

"Đúng vậy! Quả thật là rất giống ta." Mạc Danh thản nhiên nói, ánh mắt lo lắng nhìn về phương xa, đang suy tư việc gì, quả nhiên sâu xa đến mức không ai có thể lý giải được.

Đường Diệc Yểm cũng không đáp lời, chỉ tựa như không biết chán mà mân mê mái tóc của Mạc Danh, nhưng lúc này còn thêm vào tóc của chính mình.

"Còn đau không?" Hơi thở ấm áp của Mạc Danh thổi đến bên tai của Đường Diệc Yểm, làm cho Đương Diệc Yểm hơi ngứa mà run lên.

"Sao vậy, ta còn chưa thỏa mãn ngươi sao?" Ngón tay Đường Diệc Yểm vẽ lên trước ngực của Mạc Danh, Mạc Danh vung tay, cái bát trong tay đáp lại một tiếng hạ xuống trên chiếc bàn ở trong phòng. Sau đó y xoay người bắt lấy bàn tay không an phận của Đường Diệc Yểm.

"Không nên đùa với lửa, ngươi muốn nửa tháng không xuống được giường sao? Ngủ đi." Mạc Danh lạnh lùng nói, xác thực không khiến cho Đường Diệc Yểm thấy sợ.

Đường Diệc Yểm cười đến vô cùng vũ mị, nhẹ tay xoa lên trước ngực Mạc Danh.

Trở tay lại nhìn thấy hai suối tóc quấn quanh cùng một chỗ được thắt thành một tết tóc, mềm mại óng ả, mượt mà như lụa, kiên định tương kết chặt vào nhau.

Nụ cười của Đường Diệc Yểm có chút ngọt ngào.

Nhớ đến biểu cảm đau thương của hai kẻ vừa mới tiến vào, trong lòng một trận sảng khoái.

Những thứ Đường Diệc Yểm hắn đã nhận định, thì sẽ không thích bị người khác nhớ nhung.

Ngắm nhìn Mạc Danh đã muốn nhắm mắt dưỡng thần, tuy rằng hắn không biết rõ hắn phải coi giữ y đến khi nào, về sau sẽ có bao nhiêu người chia sẽ y cùng hắn, nhưng ít nhất hiện tại trong lòng của Mạc Danh hắn là độc nhất vô nhị. Bởi rằng sự tương đồng của hai người, tâm của hai người cũng càng gần nhau hơn, đây là ưu thế của hắn.

Cho nên hắn phải nắm bắt, bởi vì hắn tuyệt đối sẽ không diễn vai kẻ bị bỏ rơi. Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã chịu đựng hết thảy, hắn biết hắn yêu thích thứ gì.

Nam nhân này là người đầu tiên khiến cho hắn có quyết tâm nhất định phải có được, làm cho hắn cam nguyện buông bỏ mọi thứ mà hắn có. Hết thảy thế lực và quyền lực mà hắn nhiều năm thành lập, chỉ mong muốn một sự tín niệm.

Hắn đã quyết định mạnh tay đánh cuộc một lần, cho nên cũng nhất định không thể thất bại.

Vì hắn không thể tưởng tượng được kết quả khi thất bại.

Ái tình là gì hắn không hiểu, nhưng hắn biết chắc chắn ràng nam nhân này sẽ cùng hắn vĩnh viễn dây dưa không rõ.

Đột nhiên phần eo bị xiết chặt, tiếp đó thanh âm thoáng trầm thấp, quyến rũ mê hoặc quen thuộc của Mạc Danh vang lên.

"Nhanh chóng nghỉ ngơi đi."

Bộ dáng tươi cười của Đường Diệc Yểm dần dần phóng đại, cuối cùng vậy mà không cách nào thu lại được.

Đường Diệc Yểm nắm chặt tết tóc đang quấn lấy nhau nằm giữa bọn họ, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Mạc Danh chầm chậm mở to mắt, nơi đó thanh huyễn trong suốt, đôi mắt tinh khiết tựa hồ không nhiễm bất cứ thứ gì, lại thâm trầm giống như chứa đựng tất cả.

Mạc Danh nhìn Đường Diệc Yểm trước mắt, hắn cư nhiên không buông ra tết tóc đã quấn chặt kia. Y chậm rãi buông bàn tay đang nắm chặt của Đường Diệc Yểm, tiếp đó đặt ở bên người hắn, một lúc sau, y lại nhẹ nhàng nắm lại, ngón tay đan vào nhau, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, tựa hồ có chút mới lạ.

Từ đầu đến cuối, về vấn đề mái tóc sẽ làm bọn họ phải đau đầu khi tỉnh dậy, Mạc Danh chưa bao giờ để ý tới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net