Chương 5: Chuẩn Bị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thư phòng xa hoa trang trọng, vô thanh vô tức xuất hiện một hắc y nhân.

Hắc y nhân quỳ xuống mặt đất, nhìn hướng một nam nhân vĩ ngạn (vĩ đại+cao lớn) đứng trước bàn, đối diện bình phong lưng đưa về phía cửa.

"Điều tra thế nào." Thanh âm cực kỳ từ tính trầm thấp vang lên, thật sự khiến cho người đang quỳ không có dũng khí ngẩng đầu.

"Hồi bẩm chủ tử, ba người kia tên là Khải Vệ, Hướng Ngôn, và Vệ Tấn Khải, bối cảnh thân phận của ba người này rất đơn giản, chỉ luôn chăm lo việc nước, khắc khổ tôi luyện, hơn nữa còn có thủ đoạn và tư duy phi thường, vẻn vẹn mười năm liền tích lũy được không ít tài phú. Mặc dù ba người trùng hợp cùng lúc tiến hành khai trương thương nghiệp, nhưng xác thực không có chút dấu vết nào gắn liền bọn họ, bọn học sinh ra ở những nơi khác nhau, dường như thật sự chỉ là trùng hợp." Người đang quỳ cung kính thuật lại.

"Đã rõ, phái ảnh vệ theo dõi chặt chẽ ba người này, tất cả nhưng người từng qua lại với bọn họ cũng phải điều tra kỹ càng, có tin tức gì liền lập tức báo lại. Lui xuống đi!" Thanh âm trầm thấp kết hợp với khí thế vương giả, đơn độc làm cho người bề dưới phục tùng.

"Dạ, chủ tử." Nói xong, hắc y nhân lại chớp mắt không thấy đâu, giống như lúc đến từ đầu đến cuối không hề lưu lại một chút dấu vết, võ công của người này ở trên giang hồ cũng tuyệt đối là cao thủ nhất đẳng.

"Trùng hợp.... Hừ!" Nam tử quay đầu, lộ ra dung nhan khiến cho người khác không khỏi nhãn tình phát sáng. Ngũ quan tuấn lãng suất khí kết hợp hoàn mỹ trên khuôn mặt, mày kiếm mắt sáng, sống mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ mỏng đang mím chặt. Nhất là đôi mắt sáng sắc sảo bức người kia, tựa như một thanh kiếm sắc bén làm cho người khác không dám nhìn gần, tiếp theo là khí phách vương giả trời sinh, một người như vậy cho dù cởi bỏ miên y thay trang phục khất cái cũng nhất định là một sự tồn tại không thể bỏ qua. Người này chính là thiên tử của Bắc Ly, Bắc Ly Ngạo.

"Cái gọi là giấu đầu hở đuôi, tự chân phi chân, tự giả phi giả. Kẻ đứng sau màn này thật sự là một người phi phàm!" Lúc đầu, sách lược độc quyền và phương thức của ba người đồng thời xuất hiện này mặc dù cũng không giống nhau, thế nhưng việc làm trùng hợp này vẫn rất dễ làm cho người khác liên kết bọn họ với nhau, nhưng cũng chính là vì sự trùng hợp này lại cũng khiến cho người khác không thể liên kết bọn họ cùng với nhau.

*Giống như thật nhưng không phải thật, giống như giả nhưng không phải giả.

Phải biết rằng người có nhiều thủ đoạn và tài phú như thế thường sẽ làm cho kẻ khác kiêng kị, đặc biệt là hoàng tộc với hoàng quyền tối thượng. Xuất hiện một mối đe dọa lớn như vậy, bọn họ cũng sẽ khắp nơi đề phòng, đến lúc đó, nếu không thể sử dụng chắc chắn sẽ hủy diệt nó. Hơn nữa, mọi người đều nghi ngờ thân phận và bối cảnh của ba người này, hầu hết sẽ nghĩ là thế lực trong tối của một hoàng tử nào đó. Dưới tình huống bình thường, sẽ không có kẻ nào ngu ngốc chạm vào điểm mấu chốt của hoàng tộc, hiện tại cho dù khắp nơi đều thấy hoài nghi ba tân phú nhân (người giàu mới) này, nhưng cũng sẽ không liên kết bọn họ lại với nhau.

Nhưng Bắc Ly Ngạo là ai, suy nghĩ của hắn là những việc kẻ khác không nghĩ đến, loại hiệu ứng sương mù này lại càng làm cho hắn tin tưởng mối quan hệ của ba người này, tuy rằng hẳn cũng không thể hoàn toàn khẳng định, nhưng hắn có cảm giác quan hệ của ba người này không hề đơn giản.

Nếu thật sự là vậy, mọi thứ sẽ càng thú vị.

Những năm gần đây, đối thủ duy nhất Bắc Ly Ngạo công nhân chỉ có Đông Chúc đế, Đông Chúc Vĩnh Hạ.

Nhưng hiện tại lại có thêm một đối thủ tiềm năng như vậy, làm sao hắn lại không hưng phấn, hơn 90 năm trị vì vô vị đã sớm làm cho hắn chán ghét ngôi vị hoàng đế.

Kỳ thật Bắc Ly Ngạo hy vọng sẽ có một đối thủ như thế xuất hiện, những người ngồi ở vị trí cao quá lâu, những người dễ dàng kiểm soát lòng người, và những người ngạo mạn quần hùng, thế nhưng đều tịch mịch, cô độc đến mức người khác không thể tưởng tượng được. Ban đầu, những nữ nhân hầu hạ dưới gối hắn đều ngấm ngầm mưu tính, mặc dù không để ý, hắn cũng có thể vui vẻ ngồi xem bọn họ cẩu giảo cẩu. Sau một thời gian dài, ở ngoài mặt hắn trưng ra khuôn mặt lạnh như huyền băng, nhưng tận đáy lòng vẫn sẽ có chút chờ mong, vì vậy chỉ cần một chút chuyện thú vị, cũng sẽ khiến cho Bắc Ly Ngạo chú ý.

*Chó cắn nhau; câu này có ý chế giễu.

___________________

"Ồ, ba người này trái lại rất thú vị! Phái thêm vài người theo dõi, nếu cần thiết thì gây ra chút phiền toái cho bọn họ, để bọn họ cũng có thêm chút ý thức xử trí nguy cơ! Ha!" Trong thanh âm ôn nhuận mang chút đùa bỡn, tựa như ôn tuyền chảy qua đáy lòng người, nhưng những người đứng trước mặt nam tử sau khi nghe lệnh của hắn trong lòng lại phát lạnh. Nam tử lớn lên một dạng ôn nhuận, ánh mắt kia tựa hồ luôn mang theo ý cười kia như xuân liễu sơ khai (cây liễu đầu xuân), phối với đôi mắt phượng hoặc nhân trong sáng như ngọc, toàn bộ có thể mang cho người khác ảo giác vô hại, nhưng tất cả thủ hạ của hắn đều biết chủ nhân của bọn họ là một người nham hiểm trong ngoài không đồng nhất. Ngoài mặt có thể tươi cười nói chuyện trên trời dưới đất cùng ngươi, trong nháy mắt lại có thể trơ mắt nhìn ngươi chết không chỗ chôn.

Một người như vậy đáng sợ đến mức nào chỉ có những nhân tài từng chân chính qua lại cùng hắn mới có thể lĩnh hội tư vị đó.

Người đó chính là người cùng chủ của Bắc Ly quốc xưng lưỡng hiền lưỡng thánh, hoàng đến Đông Chúc, Đông Chúc Vĩnh Hạ.

"Các ngươi lui xuống trước đi!" Đông Chúc Vĩnh Hạ khoát tay, người vốn đang quỳ đáp lại một tiếng liền lui ra.

"Dường như lại xuất hiện một con mồi thú vị!" Trong mắt Đông Chúc Vĩnh Hạ nổi lên sóng nước, cao hứng nhắm mắt lại, suy ngẫm về tin tức vừa rồi. Ha! Xem ra những ngày sau này sẽ không qua vô vị.

____________________

"Chủ tử, Đám người Vệ Khải vừa truyền tin, gân đây số người âm thầm theo dõi bọn họ tăng hơn gấp đôi, bọn họ muốn xin chỉ thị của chủ tử tiếp theo nên làm thế nào." Mặc U cung kính nói, trào phúng trong mắt cũng không thể che giấu, nghĩ đến chủ tử của hắn ở trong cũng ba mươi lăm năm cũng chưa từng có người hỏi qua, đám người Vệ Khải này lại chỉ vì bẩt ngờ quật khởi lại thu hút được sự chú ý của các quốc gia. Nếu bọn họ biết người đứng sau màn này là chủ tử, bọn họ sẽ thế nào! Sắc mặt nhất định sẽ rất đặc sắc đây!

Mặc U oán thầm, thấy bất bình thay cho Mạc Danh.

Mà Mạc Danh nhìn Mặc U sắc mặt thay đổi, trong lòng lại cảm thấy có chút buồn cười, y khi nào thì cần người khác cảm thấy bất bình thay y, bất quá Mặc U quả thật cũng chỉ là quan tâm y. Thật lòng mà nói, được người khác tín nhiệm, sùng bái như vậy kỳ thật cũng không tồi.

Ở kiếp trước cũng không phải không có người theo đuổi, ngưỡng mộ và sùng bái y, nhưng trong đó cũng xen lẫn vì lợi ích, những tình cảm đó cũng sẽ biến chất. Nhưng Mặc U và Vũ Tây là người chính tay y bồi dưỡng ra, trong lòng coi y như thần, tín nhiệm tuyệt đối, tôn kính không hề giữ lại chút gì, lại nói, thành tính mà bọn họ nhờ nỗ lực của bản thân mà có được cũng làm cho Mạc Danh cảm thấy vui mừng.

"Nói cho bọn họ yên tĩnh chờ đợi, tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ, cũng không cần phải liên lạc thường xuyên như bây giờ, có chuyện gì ta sẽ tự đi tìm bọn họ. Hơn nữa hành động không được quá nóng vội, trước tiên cứ ổn định, một lúc đã bị nhiều người chú ý như vậy cũng không quá tốt. Còn có, nói bọn họ thường xuyên qua lại cùng Bắc Ly Trần và Bắc Ly Sương, khi tất yếu, lộ ra vài chuyện không quan trọng cho đám ảnh tử (cái bóng, người sống trong bóng tối) kia xem. Trước cứ như vậy, ngươi lui xuống đi!" Mặc U cúi đầu lui ra. Mạc Danh một mình ngu]ồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Hiện tại, căn bản đã giải quyết xong vấn đề, tiếp theo chính là chuẩn bị để xuất cung, nhưng xuất cung lập phủ, dù là hoàng tử thất sủng cũng phải có một hoặc hai người sủng phi.

Để đề phòng nữ nhân những kẻ khác đưa vào, không bằng tự mình chọn, bởi vì hoàng tử sau khi tròn 40 sẽ làm lễ thành nhân, sau đó phải nghênh thú chính phi hoặc là thị thiếp. Là hoàng tử không được sủng ái sau khi xuất cung sống độc lập cũng vẫn sẽ có quyền cạnh tranh ngôi vị hoàng đế, vì vậy cho dù là một hoàng tử không quyền không thế cũng sẽ bị những hoàng tử khác để ý. Người không ngang tài ngang sức với bọn họ, người bọn họ không thể sử dụng liền sẽ âm thầm sát hại, mà mỹ nhân bên gối không thể nghi ngờ là quân cờ tốt nhất.

Nhưng mà cho dù những người khác có tính toán hoàn mỹ hơn nữa cũng không chiếm được tiện nghi từ Mạc Danh.

Cho nên bây giờ trước hết phải tự mình tìm một người nghe lời!

Lựa chọn tốt nhất hiển nhiên là người của phe hoàng đế, chức vị cũng không được quá cao. Nếu cả hai phía đều không tham dự, cũng chứng minh Mạc Danh không có ý định tranh giành cùng người khác, cũng có thể giúp y thuận lợi âm thầm làm chuyện của mình.

Người này cũng phải hiểu lễ nghĩa, biết tiến lùi, cũng không thể có dã tâm.

Vì lẽ đó, lựa chọn tốt nhất chính là nhi nữ của hộ bộ thị lang Cao Lôi Đình, Cao Uyển Ước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net