Chương 6: Tiến Hành Hôn Lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó, Mạc Danh và Cao Uyển Ước tự nhiên cũng gặp mặt thường xuyên hơn.

Bất luận Cao Uyển Ước có nhận ra điều gì hay không, nhưng nhìn biểu hiện thân thiết và vui mừng của nàng trong lúc ở cùng nhau có thể thấy được Cao Uyển Ước rất vui khi gặp Mạc Danh.

"Tiểu thư, người thích vị công tử gọi là Tước sao?" Bình Nhi tò mò hỏi.

"Thích? Nguyện vọng lớn nhất của ta ở kiếp này chính là không bị bó buộc, có thể sống tự do không ai cản trở, tuy rằng ta không biết y là người phương nào, nhưng trực giác nói cho ta biết, y có thể cho ta một cuộc sống mà ta mong muốn, trước kia nguyện vọng đó chỉ là một chuyện xa vời, hiện tại có người thực hiện cho ta, ta nào còn quan tâm có thích hay không!" Cao Uyển Ước nhìn bầu trời phương xa, ánh mắt nàng sâu xa, nhưng ai có thể nhìn ra sự thật trong đôi mắt ấy.

Thích ư?

Kỳ thật nàng cũng không hiểu, đã thấy nhiều ái tình thiên liên hòa cùng chính trị, làm sao nàng có thể tin. Cho dù phụ thân và mẫu thân của y thật sự không có được hạnh phúc điềm mật, nàng cũng vẫn sẽ nghi ngờ.

Hơn nữa nàng không có dung mạo thiên tiên tuyệt sắc, cũng không phải một người thập phần quan tâm bề ngoài, từ nhỏ đã ao ước cuộc sống ở bên ngoài, khiến cho nàng dưỡng thành tính cánh thanh tâm quả dục, bị những tiểu thư khác nói là thanh cao, nàng cũng chỉ có thể thấy bất đắc dĩ.

Dù sao nàng cũng không thích cuộc sống giả dối này, cho nên từ nhỏ nàng cũng chưa từng kết giao bằng hữu nào có thể tin tưởng tâm sự. Người có thể trò chuyện cùng như Bình Nhi đã coi như là người tương đối thân cận.

Nhưng hai người lại nhận được giáo dục khác nhưng, bình thường hai nàng đều ngưu đầu bất đối mã chủy* mà trò chuyện, cũng làm cho nàng mất hứng, dần dần nàng càng ít nói cho dù bị trêu chọc chuyện như vậy, nàng cũng chỉ vùng vẫy mà không nói câu nào.

*Như râu ông nọ cắm cằm bà kia.

Có lẽ nàng và Tước căn bản không phải trùng hợp gặp gỡ, nhưng người có thể khiến nàng an tâm kết giao không phải cũng chỉ có Tước sao?

Cho nên nàng cũng cam nguyện bị lừa, lại nói, nàng biết rõ nếu nàng muốn thoát khỏi nơi này cũng chỉ có thể chấp nhận mối hôn sự này.

Bởi vì trên người Tước có thứ ánh sáng rực rỡ có thể làm cho người khác hoàn toàn tin phục, đó là khí phách cuồng ngạo không cách nào che giấu. Người như vậy tựa hồ là trời sinh để thần phục người khác.

Ngày này cuối cũng đã đến sao?

"Cao tiểu thư đã có người mình thích." Mạc Danh giống như vô tình hỏi, nhưng kỳ thật là đang thăm dò, trong lòng y biết rõ Cao Uyển Ước căn bản không có khả năng có người nàng thích, chỉ nhân cơ hội mở ra kế hoạch mà thôi.

"Ta cũng không có người ta thích, trái lại Tước cũng sắp thành niên, nếu có đối tượng như ý, người làm bằng hữu như ta cũng nên giúp ngươi nhìn một chút."

"Thật sự là có một người rất hợp lòng ta." Khóe mắt Mạc Danh mang theo chút ý cười, Cao Uyển Ước bên cạnh nghe xong, ngẩng đầu nhìn Mạc Danh.

"Người nọ chính là ngươi, Cao tiểu thư, ta nghĩ với sự nhạy bén tài trí của Cao tiểu cũng đã nhìn ra, ta chính là cố ý tiếp cận ngươi, ngoại trừ lần đầu là ngẫu nhiên tương ngộ, ta đều luôn tận lực tạo ra cơ hội cho chúng ta trùng hợp gặp mặt. Ta cũng biết thứ Cao tiểu thư thật sự muốn là gì, nếu ta nói ta có thể làm được. Vậy, Cao tiểu thư có thể chấp nhận lời cầu thân của ta không!" Tuy lời Mạc Danh nói phi thường thành khẩn, nhưng ý không cho phép cự tuyệt trong giọng nói vẫn làm cho trong lòng Cao Uyển Ước có chút không thoải mái.

Nhưng sự thật giống như lời của Mạc Danh.

Cơ hội tìm được một người không cần nàng phải đặc biệt kiến giải ý nghĩ kỳ lạ của mình thật sự rất nhỏ.

Lại còn có thể cho nàng một cuộc sống như vậy lại càng nhỏ.

Vậy, nàng còn điều gì phải do dự! Thế nhưng sự trăn trở trong lòng nàng đến tột cùng là vì điều gì.

Cao Uyển Ước vô thanh thở dài. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại lưu chuyển của Tước, nàng có thể nói 'không' sao? Nàng cũng phát hiện Tước dường như chỉ muốn tìm một thê tử trên danh nghĩa, người thê tử này có thể hưởng thụ tất cả quyền lợi của thê tử, duy chỉ có ái tình, vô luận thế nào Tước cũng không thể cho nàng được.

Nhưng nàng cuối cùng cũng là một nữ nhân, sao nàng có thể đồng ý chuyện như vậy!

"Yêu cầu duy nhất của ta chính là ngươi có thể tự do trọn vẹn, có thể không?" Cao Uyển Ước cuối cùng vẫn bằng lòng, nếu tương gặp phải một người hoàn toàn xa lạ. Vậy không bằng tìm một người nàng quen biết, bất luận người này có dã tâm gì, ít nhất nàng cũng biết rõ, cho nên nàng cũng khống chế lòng mình. Như vậy nàng vẫn có thể bảo trì chính mình, đó là kiên trì và tự tôn của nàng.

"Chỉ cần không ảnh hưởng đến ta, ngươi muốn làm chuyện gì đều tùy ngươi. Vậy thì, một tháng sau ta sẽ đến Cao phủ cầu thân, hai tháng sau lễ thành nhân của ta chúng ta cùng nhau tổ chức hôn sự. Có được không." Mạc Danh cũng không biểu hiện vui mừng, vẫn một mạch bình tĩnh nói, chỉ có một chút ánh sáng hiện lên trong mắt, y thích nói chuyện cùng người thông minh.

"Hết thảy đều dựa theo an bài của Tước đi! Nhưng mà ta.... Có thể được biết tên của ngươi không?" Nhìn thấy Mạc Danh đứng dậy muốn rời đi, Cao Uyên Ước hỏi ra vấn đề mà nàng muốn biết từ lâu.

"Dù sao ngươi sớm muộn gì cũng phải biết, nói ra cũng không sao. Ta, Bắc Ly Mạc Danh, là thiên* định mệnh của ngươi." Mạc Danh lộ ra ánh mắt kiêu ngạo có thể rung động thiên hạ, để lại hai chủ tớ có chút ngây người kia.

*Thiên (天): cách phụ nữ gọi chồng.thời xưa.

"Tước vậy mà lại là Bắc Ly Mạc Danh, vị lục hoàng tử ít được sủng ái nhất kia, y làm sao có thể...." Cao Uyển Ước thì thào tự nói. Một người hào quang vạn trượng vậy mà lại có thể yên ổn chờ đợi gần bốn mươi năm ở nơi ăn thịt người như hoàng cung, còn không bị người khác phát hiện, cũng chưa từng gặp chuyện nguy hiểm, người như vậy nếu không phải vô dụng không có năng lực đến nỗi không ai coi trọng thì phải là người rất khôn ngoan. Nhưng có thể tránh đi hết thảy tai mắt làm việc cẩn thận, hóa giải từng mối nguy hiểm, biết cách giấu tài nhiều năm như vậy, kiên nhẫn và kiên định đến vậy, phải là người có dã tâm và thực lực lớn thế nào mới có thể làm được. Vậy nên Tước, cũng chính là Bắc Ly Mạc Danh, hiển nhiên không có khả năng là loại người thứ nhất.

Nàng rốt cuộc đã gặp người thế nào a!

Cao Uyển Ước nở nụ cười, Bắc Ly Mạc Danh, thiên của nàng!

Chỉ có người như vậy mới có thể cho nàng những điều nàng muốn.

Nàng không hối hận!

Bởi vì lễ thành niên là giai đoạn trọng đại nhất của đời người.

Ở dân gian, trước lễ thành nhân phải trai giới ba ngày, dâng hương cầu nguyện phù hộ cho lễ thành nhân thành công, và sau khi thành nhân có thể thuận buồm xuôi gió. Trong đó đương nhiên có nhiều thứ phức tạp.

Bởi vì sau lễ thành nhân đã là người trưởng thành, chuyện phải làm chính là phải tự mình có trách nhiệm, cũng thuận tiện tiếp nhận gia nghiệp, kế thừa trọng trách hương khói, cho nên đại đa số đều sẽ cử hành hôn lễ trong cùng ngày.

Vì lẽ đó, Bắc Ly quốc, ngay cả toàn lục địa Minh Uyên đều thập phần coi trọng lễ thành nhân, cho dù Mạc Danh không phải một sự tồn tại được sủng ái, nhưng sau cùng vẫn là một hoàng tử, tổ chức lễ thành nhân vẫn phải rườm rà hơn thường dân.

Minh quý phi trình thư cho nội vụ phủ, thông báo hôn sự của Mạc Danh cùng Cao Uyển Ước, không đến 10 ngày đã nhận được đáp ứng, sau đó chỉ là xem lịch chọn ngày theo thông lệ. Lẽ ra hôn sự của các hoàng tử phải trù bị trước nửa năm, thậm chí còn lâu hơn, nhưng hôn sự của Mạc Danh chưa đến 20 ngày đã chuẩn bị xong.

Xem ra Mạc Danh thật sự bị xem nhẹ! Nếu không phải Mạc Danh đến cùng vẫn là một hoàng tử, vẫn chảy cùng dòng máu hoàng tộc của Bắc Ly quốc, thì dường như hôn lễ cũng được miễn.

Nhưng Mạc danh ngược lại cảm thấy như vậy cũng không tồi, bởi vì từ trước đến nay y luôn không thích những chuyện phiền phức, chỉ vì một hôn sự có thể bận rộn trù bị lâu đến nửa năm, nghĩ đến thôi cũng khiến cho người thấy phiền chán.

Mà Mạc Danh cũng vì y không được sủng cho nên mới thông tri trước hai tháng, quả nhiên giống như suy đoán của y.

Hôn lễ cử hành vội vàng. Đảo mắt chính là lễ thành nhân bốn mươi tuổi của Mạc Danh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net