Chương 9: Sóng Ngầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chủ nhân." Vẫn căn thư phòng xa hoa, trang trọng lúc trước, vẫn là người nam nhân uy phong không gì ngăn được, như cũ đối diện bình phong đưa lưng về phía cửa.

Nhưng lúc này, trong phòng tăng thêm một hắc y nhân.

"Ám Tử, có lời nào muốn nói không?" Tuy chỉ là một câu hỏi, nhưng ngữ khí lãnh ngạnh vô tình, và lửa giận không hề che giấu kia vẫn khiến cho thân thể của Ám Lăng và Ám Tử, đang quỳ trên mặt đất, hơi rung động.

"Ám Tử biết tội." Ám tử không biện giải gì, hắn thân là ám vệ Bắc Ly Ngạo an bài bên cạnh Mạc Danh, vậy mà ngay cả chuyện Mạc Danh từ trước đến nay luôn dịch dung cũng không có phát hiện, hắn còn có tư cách gì thỉnh cầu tha thứ.

"Ngươi quả thật vô cùng thất trách, vậy thì bây giờ nói gì đi!" Bắc Ly Ngạo xoay người lại, ánh mắt mờ mit nhìn về phía Ám Tử đang quỳ trên mặt đất.

"...." Ám Tử cúi đầu, không nói gì.

"Làm sao, ngươi như vậy là ý gì, không ngần ngại thú nhân sự bất lực của mình, vậy có nghĩa là ngươi thật sự là kẻ vô dụng như vậy, ta phàm là không cần phải.... Tiếp tục giữ ngươi." Bắc Ly Ngạo nhướng mày cười, sự hùng tàn trong mắt hoàn toàn hiện lên.

"Không thể hoàn thành mệnh lệnh chủ nhân, Ám Tử cam nguyện chịu phạt." Thanh âm của Ám Tử cũng không vì khí thế của Bắc Ly Ngạo mà bất ổn, ngược lại còn có chút cảm giác giống như được giải thoát.

"Nói...." Bắc Ly Ngạo lạnh lùng đứng nhìn Ám Tử, khẽ xiết chặt nắm tay, ám chỉ Ám Tử sẽ chôn vùi dưới bàn tay của hắn.

"Dạ.... Khởi bẩm chủ nhân, những năm này Ám Tử cũng không có lười biếng, không làm đúng cương vị, vẫn luôn âm thầm quan sát lục hoàng tử không nghỉ. Thế nhưng...." Ám Tử nói đến đây, là vì cho rằng không còn gì tất yếu phải nói, cũng là vì Ám Tử thật sự không còn lời nào để nói, còn có chuyện châm chọc đến vậy không? Bỏ ra 40 năm âm thầm quan sát một người, người mà ngươi ngay từ đầu cho là hoàn toàn không có gi đặc biệt lại đột nhiên biến thành một người rực rỡ sáng chói. Hơn nữa ngươi còn phát hiện, nhiều năm theo dõi thì ra là đang bị người nọ đùa bỡn, khi phát hiện sẽ có tâm tình thế nào. Còn Ám Tử thì ngay cả ý nghĩ muốn chết đi cũng có.

"Ngươi lui xuống đi! Đến ám đường nhận trách phạt xong, thì tiếp tục theo dõi y cho ta." Sau khi nghe Bắc Ly Ngạo nói, Ám Tử có chút không dám tin, nhưng cũng thông minh không nói gì thêm, đứng dậy, nhanh chóng rời đi. Nên biết, thân là ám vệ, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao cho, hơn phân nửa chỉ có thể dùng cái chết để tạ tội. Hôm nay, hắn có thể nói là đã nhặt về một mạng.

"Chỉ có thể nói, lục hoàng tử này rất không đơn giản." Lời ít mà ý nhiều, từ nhỏ Ám Lăng cũng chỉ biết học tập và võ công, phụ tá đế vương giảng dạy, đã quen với quạnh quẽ, vẫn luôn ít lời nhưng lại luôn có thể đánh trúng chỗ quan trọng.

Trong nhóm ám vệ không có kẻ lười biếng, Ám Lăng tin tưởng năng lực của Ám Tử, nhưng Ám Tử theo bên cạnh Bắc Ly Mạc Danh 40 năm vậy mà lại không phát hiện một chút bất thường nào, có thể nhìn ra, Bắc Ly Mạc Danh này cao tay thế nào.

"Lui xuống đi!" Bắc Ly Ngạo khoát tay, Ám Lăng cũng vô thanh vô tức biến mất.

Ám Lăng vừa rời khỏi, Bắc Ly Ngạo lại bất ngờ cười vang thành tiếng.

"Hoàng nhi ngoan của ta! Xem ra bất ngờ ngươi sẽ cho ta cũng không chỉ có hôm nay." Ánh sáng sắc bén trong mắt Băc Ly Ngạo chợt lóe, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, lãnh tuyệt mà tàn khốc.

____________________

"A! Bắc Ly Mạc Danh, cái tên bất ngờ xuất hiện này trái lại rất thú vị nha!" Đông Chúc Vĩnh Hạ nghĩ đến tin tức vừa truyền tới vừa rồi.

Lục hoàng tử, Bắc Ly Mạc Danh, của Bắc Ly diễm lệ đứng đầu toàn trường.

Hắn thật tò mò, dung mạo tuyệt sắc đến mức nào mới có thể hơn cả Bắc Ly Khuynh Thành đây!

Bắc Ly Mạc Danh phải không?

Dường như là một món ngoạn cụ (đồ chơi) không tồi a! Trong đôi mắt ôn nhuận của Đông Chúc Vĩnh Hạ, ánh sáng tàn bạo nhanh chóng xuất hiện, trong chớp mắt lại biến mất không thấy đâu, nụ cười nhạt trên mặt mang theo giễu cợt cùng hứng thú.

____________________

Ở Thái tử điện, Bắc Ly Sương nhìn Bắc Ly Chí rõ ràng đang lâm vào trầm tư, khuôn mặt ôn nhã hiện lên một chút âm ngoan. Từ khi trở về từ yến hội, Bắc Ly Chí vẫn một bộ dáng không tập trung, việc Bắc Ly Chí đam mê mỹ nhân là chuyện mọi người đều biết. Bất luận vẻ kiều mị của Bắc Ly Chí khó có người nào sánh bằng, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận, hắn hôm nay cũng đã nhìn Bắc Ly Mạc Danh đến thất thần rất lâu.

Người kia....Không, hắn sẽ không để cho Bắc Ly Mạc Danh cướp đi sự chú ý của Bắc Ly Chí.

____________________

"Đại hoàng huynh, phải làm sao đây." Bắc Ly Hiên thản nhiên hỏi, ánh mắt hướng đến bầu trời đêm bên ngoài của sổ, thần sắc hoàn toàn không cần phải biết đáp án, tựa hồ hắn chỉ muốn phối hợp với suy nghĩ của Bắc Ly Trần mà thôi.

"Hừ! Bất quá chỉ là một tiện nhân yêu nghiệt, đến cùng không phải cũng rơi vào kết cục bị vạn nhân kỵ sao." Bắc Ly Trần cười lạnh, âm quang trong mắt hiện lên.

Bắc Ly Hiên khẽ thở dài một hơi, người như vậy vì sao phải rơi vào dòng nước dơ bẩn này, y hẳn rất muốn thoát khỏi a!

Hắn thật sự không muốn nhìn thấy bộ dáng sa đọa của một người như vậy.

"Thất hoàng huynh liên tục cười, có phải đã phát hiện chuyện gì thú vị không!" Bắc Ly Dương nhìn Bắc Ly Minh Nguyệt, từ khi trở về từ yến hội vẫn luôn cười say mê không nói, nghi hoặc hỏi.

Có lẽ người khác không biết, tuy Bắc Ly Minh Nguyệt lớn lên có tướng mạo khả ái điềm mĩ, nhưng thực chất một chút khả ái cũng không có.

Vẻ ngoài kia bất quá vừa khéo là lá chắn tuyệt vời của Bắc Ly Minh Nguyệt.

Nếu Bắc Ly Minh Nguyệt thật sự hiện ra sự tàn độc, sẽ còn tàn bạo, độc ác hơn bất luận kẻ nào.

"...." Vẫn không nói gì, Bắc Ly Minh Nguyệt nghiêng đầu, ánh mắt như lưỡi trăng, rực rỡ sáng chói.

"Thất hoàng huynh.... Thất hoàng huynh...." Bắc Ly Dương bất đắc dĩ đung đưa người Bắc Ly Minh Nguyên, cuối cùng cũng làm cho ngươi như đi vào cõi tiên kia lấy lại tinh thần.

"A, Tiểu Dương, có chuyện gì." Bắc Ly Minh Nguyệt không rõ, chớp chớp đôi mắt to tròn khả ái của hắn.

"Thất hoàng huynh, ta gọi huynh lâu lắm rồi, ngươi đang suy nghĩ cái gì mà nhập thần đến vậy, ngươi cũng không nghe thấy ta đang gọi ngươi." Bắc Ly Dương bất đắc dĩ nói, thất hoàng huynh của hắn có lẽ rất thông minh, nhưng có vài lúc cũng thật sự giống như bề ngoài, lơ mơ đến mức làm cho người ta phải xấu hổ!

"Ta ư? Đang nghĩ đến lục hoàng huynh...."

Bắc Ly Dương thấy Bắc Ly Minh Nguyệt lại sắp bị cuống vào trong suy nghĩ của chính mình, vội vàng nói tiếp.

"Thật sự cũng không thấy kì quái vì sao thất hoàng huynh lại nhớ mong đến vậy, lục hoàng huynh này thật đúng là không lên tiếng thì thôi, phát ra một tiếng ai nấy đều kinh ngạc! Dung mạo như vậy, khí chất như vậy, hoàn toàn bị mọi người bỏ qua nhiều năm như vậy.... Có phải là...." Bắc Ly Dương càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.

"Bất kể thế nào, chúng ta phải nhanh chóng thu hút được sự chú ý của y, giành được sự tín nhiệm và yêu thích của y." Bắc Ly Minh Nguyệt nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt như tơ của hắn, nở một nụ cười giảo hoạt không hợp với tướng mạo của hắn.

"Quả thật, ở hai phe khác xem ra cũng sẽ có chút hành động, chúng ta cũng không thể đứng ở phía sau." Bắc Ly Dương gật gật đầu, đúng là ở hoàng cung càng có nhiều bằng hữu, thì càng dễ sống, cho dù không thể kết nhiều bằng hữu thì nhiều minh hữu (đồng minh) cũng tuyệt không có hại.

Không nhìn đến Bắc Ly Dương, Bắc Ly Minh Nguyệt lúc này lại rơi vào trầm tư.

Bắc Ly Mạc Danh, không nghĩ đến bọn họ còn có thể gặp lại, hắn vẫn luôn nghĩ lần đó chỉ là một giấc mộng hào nhoáng bên ngoài, cũng không nghĩ bọn họ còn có thể gặp mặt. Nhưng Mạc Danh vẫn là huynh đệ của hắn, lục hoàng huynh của hắn, bây giờ bọn họ là hữu duyên hay vô duyên đây!

Thế nhưng!

Hắn từ trước đến nay không phải là người chấp nhận chịu thua,

Nếu có thể gặp lại ngươi, lần này nhất định phải bắt lấy ngươi.

Bắc Ly Mạc Danh a! Hắn sẽ mãi mãi khắc ghi cái tên này trong lòng, nhưng hắn rất không thích bộ dáng của Bắc Ly Mạc Danh hôm nay, bị đám người kia thị gian*Hay , bị nhìn như vậy, Bắc Ly Mạc Danh không có cảm giác sao?

*Bản gốc là ** (hai dấu sao), chỗ này mình tự ý thêm vào.

Hay là....

Bất kể là thế nào, ngươi nhất định phải là của ta.

Bắc Ly Minh Nguyệt kiên định như thép, lửa cháy bừng bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net