Chương 32: Sở thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32: Sở thú

Vườn quốc gia.

"Ngươi xem. Mấy con khỉ này có mông màu đỏ." Quý Hà chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Ngươi thật vô duyên. Nó có màu đỏ thì liên quan gì đến ngươi." Giai Kỳ đập vào tay hắn.

Quý Hà chĩa camera về mặt cô và mấy con khỉ quay:
"Chào mọi người, đây là vương hậu của loài khỉ. Xin hỏi vương hậu tại sao mấy con khỉ mông lại đỏ như vậy."

Trongg video chỉ quay lại được Giai Kỳ bước đến và chiếc máy quay rơi xuống. Số phận của cái mồm nhiều lời của Quý Hà cũng như vậy thôi.

Cao Lãng kéo Quý Hà đến chỗ con khỉ rồi đưa cho nó chút thức ăn:
"Chúng nó dễ thương thế này mà ngươi cũng nhẫn tâm trêu trọc."

"Ngươi quay đầu nhìn ta đi." Quý Hà vỗ vai cậu gọi.

Cao Lãng nhìn vào cặp mắt hổ phách đang được ánh sáng rọi vào. Cậu lúng túng hỏi:
"Gì vậy."

"Haha. Ngươi xem túi đồ ăn ngươi mất rồi." Hắn trêu chọc.

Cao Lãng nhìn trên tay quả thật mất. Quý Hà trêu chọc:
"Này thì dễ thương."

Cậu xấu hổ đi tiếp nơi tiếp theo. Quý Hà chạy đến kéo tay cậu lại:
"Đừng giận. Không phải ngươi muốn xem hươu cao cổ sao? Đi theo ta."

Cao Lãng nhìn cánh tay đang cầm mình. Tay cậu thật ấm, mềm mại, lực đạo cũng nhẹ, chỉ như nắm hờ thôi vậy.

Quý Hà gọi cậu:
"Hươu cao cổ ngươi muốn xem đấy."

Cao Lãng ngẩng đầu thì thấy miệng con hươu cao cổ đã ngay gần sát mình:
"Aaahh."

Cậu trốn sau lưng Quý Hà. Hắn cười ha hả:
"Không dễ thương như hoạt hình đâu. Được cái rất hiền."

Quý Hà đưa nắm cỏ cho nó ăn, còn xoa xoa đầu nó. Cao Lãng chui ra nhìn thấy mặt nó quả thật trông không hiền mà như ngu ngốc vậy:
"Mặt như mặt ngươi vậy."

Quý Hà dí sát mặt mình vào mặt cậu:
"Mặt không tì vết vậy mà kêu xấu."

Cao Lãng đỏ mặt, nhắm mắt lại nhưng môi vẫn cố mấp máy:
"Tính ngươi xấu nên mặt ngươi cũng vậy."

Sau một lúc cậu thấy Quý Hà không có trả lời lại thì hé mắt. Nhưng chưa kịp nhìn gì hết thì thấy cả một bên má đã ẩm ướt. Lúc mở mắt ra đã thấy con hươu cao cổ ở trước mặt mình lần nữa. Quý Hà cười sặc sụa:
"Đáng đời ngươi. Chê ta xấu. Ngươi cũng nên rửa mặt đi cho hết bẩn."

Cao Lãng đuổi theo đánh hắn nhưng tên tiểu tử này chạy thật nhanh. Cậu thở hồng hộc:
"Có giỏi thì đứng lại."

"Không giỏi. Không giỏi." Quý Hà đi đến chỗ Thu Hồng trốn sau lưng cô.

Cao Lãng chạy đến nhưng bị Thu Hồng chắn không thể bắt được. Cô ngăn hai người lại:
"Hai người thôi đi. Mau tránh ra đi nào."

"Nghe thấy chưa? Mau tránh ra." Quý Hà lêu lêu.

"Hứ. Tha cho ngươi lần này." Cao Lãng không đuổi cậu nữa mà đi xem mấy con thú khác.

Một con công xoè ra bộ cánh sặc sỡ của mình, cách đi cũng đặc biệt uyển chuyển nữa. Quý Hà gọi Giai Kỳ:
"Này, ngươi đi thử xem."

Giai Kỳ đập vào đầu hắn một cái:
"Ngươi coi ta là trò tiêu khiển của ngươi hả?"

"Haha. Ta chỉ tưởng ngươi có hứng thứ với việc làm người mẫu."

"Ngươi làm luật sư thì có. Mồm mép thật giỏi." Giai Kỳ khinh thường nhìn hắn rồi nhìn con công.

"Quá khen. Quá khen." Quý Hà không khách khí mà đa tạ.

Thu Hồng gọi ba người:
"Mau ra đây đi. Có cả chim cánh cụt nữa cơ."

Giai Kỳ ngạc nhiên:
"Ở đây có sao?"

"Chắc là tuyết nhân tạo chăng?" Quý Hà đoán.

Hai người kia thì đã chạy vội đến xem. Quả thật là có chim cánh cụt. Cao Lãng bắt chước động tác đi lắc lư cười:
"Thật ngộ."

Quý Hà quay được video cảnh này thì bật lại cho hắn xem:
"Thật mất mặt."

"Mau xoá đi." Cao Lãng đập bồm bộp vào người hắn.

"Cơ thể của ta không phải cho các ngươi đánh. Ôi! Vểt thương cũ lại đau rồi." Quý Hà giả bộ nhăn mặt,

Cao Lãng tưởng thật thì ríu rít xin lỗi:
"Xin lỗi. Xin lỗi."

Quý Hà không nhịn được nữa mà bật cười:
"Đùa ngươi thôi. Thật không nhịn được cười mà."

"Đánh chết ngươi. Đánh chết ngươi." Cao Lãng đánh nhưng Quý Hà đều tránh được. Hoá ra cậu vốn là để hắn đánh mà thôi.

"Làm gì có chuyện đó." Hắn lại di chuyển tiếp ra chỗ khác.

Quý Hà nhìn thấy môt con sư tử đang nằm ưỡn mình trên tảng đá thì đứng lại một lúc lâu. Ba ngươi thấy hắn như vậy thì lại gần. Giai Kỳ lên tiếng hỏi trước:
"Sao vậy? Có gì hay sao."

Quý Hà giơ máy ảnh lên chụp lấy con sư tử:
"Bây giờ có thả một con lợn con vào có khi nó còn không ăn."

Quý Minh cũng nhìn theo gật đầu:
"Haizz. Đúng vậy."

Cao Lãng tò mò hỏi:
"Tại sao không?"

Thu Hồng trả lời thay:
"Nó ở đây lâu như vậy, chắc đã quên đi cuộc sống hoang dã."

Cao Lãng nhìn xung quanh vươnf thú thấy các động vật khác cũng là nhố trong vườn hoặc lồng thì hỏi:
"Có đầy đủ thức ăn vậy chúng nó không vui sao?"

Giai Kỳ thấy câu hỏi này thật ngu ngốc. Cô tức giận nói:
"Nhốt ngưởi ở nhà, xem ngươi có vui nổi không."

Quý Hà ngăn hai người:
"Thôi. Mau đi xem thử ngựa đi. Nghe nói được cưỡi thử một vòng đó."

Đến được chuồng ngựa rồi thì chỉ hai cha con hắn có gan cưỡi thử. Còn ba người sợ ngã đều không dám. Quý Minh hỏi:
"Không sợ sao?"

Quý Hà hơi chao đảo một chút khi con ngựa bắt đầu đi:
"Không có gì ngoài một mạng này."

"Ăn nói kì cục." Quý Minh thúc ngựa.

"Đợi con đã. Hướng dẫn con chút đi." Quý Hà gọi cha lại.

Quý Minh đành quay ngựa đi song song cùng, vừa đi vừa chỉ dạy. Quý Hà đã thích thứ gì thì học cũng vô cùng nhanh. Thoáng cái đã học được.

Giai Kỳ kia thấy Quý Hà đã mê tít con ngựa thì than thở:
"Hắn quên mất ba người chúng ta rồi."

Cô không thấy hai người trả lời thì quay sang. Vậy mà hai người họ đang mê tít nhìn tiểu tử hắn cưỡi ngựa. Trông như đang bị hắn hút hồn vậy.

Giai Kỳ thấy hai ngươi không chịu đi thì cũng đành ở lại đợi một chút. Quý Hà cưỡi được 15 phút rồi thì thôi. Giờ đã là bốn giờ chiều. Nên về thôi.

Quý Minh không bắt taxi về phòng luôn mà đến một quán ăn. Trên xe Quý Hà xoa xoa hông:
"Bị xóc hông rồi. Huhu."

"Cái đồ tinh tướng." Giai Kỳ cười trên nỗi đau người khác.

"Bạn đểu. Lần sau đi đâu ta thừa vé cũng không rủ ngươi." Quý Hà bóp bóp hông đau nhức.

Cao Lãng lúc đầu định thôi nhưng vẫn đưa tay ra xoa bóp hộ hắn:
"Để ta cho. Ngươi nghỉ đi."

Quý Hà vui vẻ:
"Vậy mới là bạn tốt. Giai Kỳ, ngươi nhìn mà học hỏi đi."

Giai Kỳ khinh thường:
"Ngươi lợi dụng tình bạn thì có."

"Không có nha. Hắn là tự nguyện." Quý Hà biện minh.

Đến chỗ ăn, cả ba người đều là lần đầu tiên nhìn một dây chuyền thức ăn như vậy. Ba người vội vội vàng vàng như mấy đứa trẻ bị bỏ đói lâu năm vậy.

Quý Minh dặn:
"Ăn từ từ thôi. Ngồi cùng các ngươi còn rất nhiều người khác."

Nhưng ba đứa tính tình trẻ con, toàn bộ ngó lơ lời của hắn. Đĩa thức ăn đi đến đâu là hết đến đó.

Không được, Quý Kinh cần một con tốt thí. Người đó không ai khác chính là Quý Hà. Hắn cầm đũa gắp gõ vào đầu con trai mình:
"Ăn để ý những ngừoi khác nữa."

Bị nhắc nhở ba người mới ăn chậm lại. Những người khác giờ mới có thể thấy đĩa thức ăn trước mặt họ.

Cao Lãng xoa xoa bụng no khen:
"Sushi cũng thật ngon."

"Ta thích ăn cá hồi nhất."

"Mồm đến là sang." Quý Minh chán nản.

"Đừng tiếc tiền chứ. Tiền kiếm rồi là phải sài chứ." Quý Hà bụng như người chửa đẻ vậy.

"Mau về. Nhìn các ngươi mà ngứa mắt." Quý Minh bắt taxi về phòng.

Vì ba người còn đang no căng bụng nên hắn đi tắm rửa trước.

Đến lúc đi về không biết sao đã thấy một hội bài bạc.
"Đứng lại. Ta chặn được." Quý Hà cười gian trá.

"Không được. Không cho ngươi chặn." Giai Kỳ vò vò đầu.

"Ngươi cho cậu ấy về đi." Thu Hồng xin giúp.

"Mới tí tuổi đầu đã chơi bài. Mau cất rồi đi tắm rửa." Quý Minh bước đến đập con hắn trước.

"Sao cha suốt ngày đánh con." Quý Hà xoa xoa đầu.

"Ta biết ngươi là chủ mưu. Đừng có chối." Quý Minh chặn ngay trước khi cậu định nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC